Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương 38: Yêu Linh Thánh Tông (2)
- ---o0o----
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Phi Vân sơn mạch khá là rộng lớn, bảy người Đoàn Ngọc, Bùi Diệc, Trần Lạc, anh em Lý Nham Lý Bá chia nhau ra làm bốn nhóm, rải rác bốn phía để tránh khỏi sự truy lùng của đám Hắc Sơn Hổ.
Tạm thời đã qua một ngày nhưng ba người Đoàn Ngọc, Tiểu Bàn và Thiết Trụ vẫn chưa nhìn thấy ba nhóm kia xuất hiện. Lại thêm một khoảng thời gian vài canh giờ nữa trôi qua, Thiết Trụ vì quá nóng lòng quay về Yêu Linh Thánh Tông nên đề xuất cả bọn cùng đến chỗ tông môn gã trước, sau đó sẽ từ từ tìm kiếm tông tích bọn Bùi Diệc, Trần Lạc, Lý Bá Lý Nham sau.
Cả ba tiến sâu vào trung tâm của Phi Vân sơn mạch. Lần này suốt dọc đường đi Thiết Trụ rất cẩn thận, gã không còn hô vang khẩu hiệu “Yêu Linh Thánh Tông, Nhất Thống Vạn Yêu” nữa, ngược lại trên khuôn mặt gầy gò xuất hiện vẻ đăm chiêu, thậm chí là lo lắng.
Quả nhiên, lúc gần tới sơn môn của Yêu Linh Thánh Tông thì từ đây tỏa ra một mùi hôi tanh thối rửa nồng nặc, thỉnh thoảng còn vài tiếng tru tréo của những con sói hoang phàm trần.
Thân thể Thiết Trụ run lên từng đợt, đôi chân gã lùi lại không dám bước tiếp. Đoàn Ngọc thấy vậy đành dắt tay cố gắng kéo gã đi vào.
- Không, sư phụ, sư huynh!
Khoảnh khắc vừa đặt chân vào Yêu Linh Thánh Tông thì nước mắt gã cao gầy Thiết Trụ đã trào ra như mưa, gã quỳ phệt xuống đất khóc lóc thảm thiết. Bởi vì trước mặt gã lúc này đâu còn là Yêu Linh Thánh Tông hùng mạnh của ngày xưa nữa, nơi đây chỉ còn lại một tòa thành cổ đổ nát, dưới mặt đất xác người nằm la liệt vô số, máu tươi chảy thành dòng, tử khí xung thiên, Yêu Linh Thánh Tông hùng cứ Phi Vân sơn mạch suốt một ngàn năm nay không ngờ đã bị diệt môn hoàn toàn.
- Thật tàn ác.
Mặt Tiểu Bàn lúc trắng lúc xanh, y suýt nôn mửa mấy lần nhưng vì thấy Thiết Trụ đang khóc lóc thảm thiết nên đành phải nuốt vào lại.
Đoàn Ngọc nhìn khung cảnh địa ngục trước mắt mà trong lòng cũng cảm thấy nghẹn đắng. Theo hắn quan sát thì số người chết tại đây cũng phải lên đến con số hơn một ngàn. Yêu Linh Thánh Tông tuy không phải đại phái, nhưng truyền thừa đã từ rất lâu, thực lực cũng rất hùng hậu, cho dù một trong Ngũ đại tông môn muốn tiêu diệt Yêu Linh Thánh Tông thì cũng phải trả một cái giá rất đắt.
- Máu còn chưa khô, xem ra vụ đồ sát này chỉ diễn ra cách đây vài ngày.
Đoàn Ngọc than nhẹ, hắn dùng Hỏa Thuật tạo thành mấy chục con hỏa long để xua đuổi bọn thú hoang đang ăn xác chết của người Yêu Linh Thánh Tông, đồng thời gột rửa tử khí nơi đây. Nhưng tử khí ở Yêu Linh Thánh Tông quả thật rất nặng, oán niệm của người chết như ngưng kết lại thành một uy áp vô hình khiến cho Đoàn Ngọc cũng hít thở không thông.
- Sư phụ, là ai? Là kẻ nào đã ra tay?
Gã điên Thiết Trụ sau một lúc tìm kiếm thì ôm lấy một xác chết. Xác chết này là một ông lão, lão ta chết rất thảm, ngực bị đao chém nát bấy, xương ngực bung ra, làm nội tạng bên trong ứa ra ngoài. Nhưng gã điên Thiết Trụ không quan tâm, gã vẫn cứ ôm khư khư lấy xác chết, mặc cho ruồi nhặng và máu tươi từ ngực ông lão trào vào người mình.
Đoàn Ngọc câm lặng nhìn cảnh tượng này. Yêu Linh Thánh Tông là một yêu đạo khét tiếng, hành động tà ác cũng chẳng thua kém Âm Ma Điện, vậy mà giữa những con người trong tông môn này, lại có thể tồn tại thứ tình cảm còn đáng quý hơn những người trong chính đạo như Lục Hàm Hư và đám người Thiên Kiếm tông ư?
- Nhân sinh thật phức tạp. Ác chưa hẳn là ác, thiện chưa hẳn là thiện. Thật thật giả giả, ai có thể phân biệt nổi cơ chứ?
Đoàn Ngọc thở dài, suy nghĩ về nhân sinh của hắn lại sâu thêm một bậc.
Đột nhiên từ ngoài sơn môn truyền đến tiếng nam nữ cười khúc khích. Đoàn Ngọc vội vã kéo Tiểu Bàn cùng Thiết Trụ trốn vào một góc khuất cách đó không xa.
- Yêu Linh Thánh Tông gì chứ, Bạch gia chúng ta mà đã ra tay thì chúng không chịu nổi một đòn.
- Đại ca à, huynh vẫn bốc phét như ngày nào. Cũng may nhờ có bọn người Âm Ma điện trợ giúp, chứ không Bạch gia chúng ta cũng sẽ tổn thất nhiều lắm.
Một giọng nữ như oanh vàng líu ríu đáp lại lời người đàn ông kia.
- Bạch gia, Âm Ma Điện? Ta liều mạng với chúng!
Ở bên trong, gã điên Thiết Trụ nghiến chặt hàm răng, tức giận định lao ra liều mạng với cặp nam nữ bên ngoài nhưng bị Đoàn Ngọc ngăn lại.
- Bình tĩnh lại đi, nếu bây giờ liều mạng với chúng thì ngươi chỉ giết được cùng lắm một hai tên. Còn những tên khác chẳng lẽ ngươi định tha cho chúng sao? Phải nhẫn nhịn, đến lúc có sức mạnh rồi thì ngươi sẽ giết hết được tất cả kẻ thù.
- Đúng, ta phải mạnh lên, ta phải giết hết chúng. Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn!
Thiết Trụ hai mắt tóe lửa, răng nghiến chặt, tay chân nổi đầy gân xanh nhìn về những bóng người đang xuất hiện trong tầm mắt gã.
Tất cả bọn chúng gồm có mười người. Xem bộ dáng thì hai người nam nữ dẫn đầu có địa vị rất quan trọng, tám người theo sau lưng chỉ là tùy tùng mà thôi.
Tiểu Bàn khi vừa thấy những người này thì sửng sốt nói:
- Ô hô, kia không phải Bạch Phong, tam thiếu gia của Bạch gia ư? Còn kia là em họ của y, Bạch Tố Tố.
Đoàn Ngọc cau mày, khẽ hỏi lại:
- Ngươi nói rõ về những kẻ này xem nào.
- Ta nói rồi, tên kia là Tam thiếu gia Bạch gia, thực lực hình như là Thai Tức đỉnh phong, còn Bạch Tố Tố tu vi thấp hơn Bạch Phong một chút, khoảng tầng mười một, mười hai gì đó.
Ánh mắt Đoàn Ngọc chợt trở nên âm trầm. Vốn dĩ hắn định nhẫn nhịn, bỏ qua cho đám người này. Nhưng bây giờ nghe Tiểu Bàn nói Bạch Phong cùng Bạch Tố Tố là hai nhân vật quan trọng của Bạch gia, hắn đang suy nghĩ liệu có nên mạo hiểm bắt giữ hai người này, để dùng làm vật trao đổi với đại ca Trương Cuồng của hắn hay không.
- Hai tu sĩ Thai Tức đỉnh phong, phía sau lưng còn có tám tên tùy tùng lực lượng cũng cỡ đó. Ván cờ này xem ra khó đánh rồi.
Đoàn Ngọc hít sâu vào một hơi, trong đầu lần lượt suy tính hàng trăm phương án để tiếp cận chúng. Hắn hiện tại tuy chỉ là tu sĩ Thai Tức tầng tám, nhưng nếu vận dụng võ đạo tập kích thì có thể đả thương một cao thủ Thai Tức đỉnh phong. Theo lý thuyết mà nói, chỉ cần Đoàn Ngọc có thể tới gần, đánh lén bắt giữ được Bạch Phong, thì đám người tùy tùng kia cùng Bạch Tố Tố sẽ không dám vọng động mạo hiểm tính mạng của ca ca mình.
- Tư Tư xin kính chào Bạch huynh cùng Bạch tỷ tỷ.
Đúng lúc này, từ bên ngoài lại truyền đến một giọng nữ quen thuộc. Khoảnh khắc khi nghe thấy giọng nữ này thì khuôn mặt Đoàn Ngọc chuyển sang biểu tình kinh ngạc vô cùng. Hắn đưa một con mắt ra nhìn lén thì phát hiện đây chính là Nhị công chúa Trần Tư Tư của hoàng thất Việt quốc. Đoàn Ngọc chau mày đầy nghi vấn:
- Thật quái lạ, nàng ta chỉ là một phàm nhân. Đến nơi này làm để làm gì?
Ngoài kia, Trần Tư Tư với một bộ y phục màu xanh da trời, đang ngồi trên một chiếc kiệu đầy hoa lệ tám người khiêng bước tới chỗ Bạch Phong. Nàng ta vẫn đẹp như lúc Đoàn Ngọc mới gặp tại năm tháng trước. Thần thái vẫn phiêu bồng, trên người vẫn toát ra một khí chất phóng khoáng, nhưng cũng rất êm đềm nhẹ nhàng, giống một đám mây xanh biếc đang trôi nhẹ trên bầu trời.
Khoảnh khắc vừa thấy Trần Tư Tư xuất hiện thì hai mắt Bạch Phong cũng liền lóe sáng. Gã vội vàng bước tới chắp tay hướng Trần Tư Tư chào:
- Bạch Phong đúng là có phúc, không ngờ chỉ trong ít ngày lại được gặp Trần cô nương đến hai lần.
Bạch Tố Tô cũng mỉm cười, xen vào:
- Biểu ca lúc nào cũng mơ mộng, suốt ngày suy nghĩ về Trần cô nương. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên ta thấy biểu ca bị một cô gái hấp dẫn đến mức này đấy.
- Con mẹ nó, không biết xấu hổ. Khi thấy vẻ mặt si si dại dại, đắm đuối mê man, nước miếng chảy đầy miệng của Bạch Phong nhìn về Trần Tư Tư, trong lòng Đoàn Ngọc khó chịu không thôi, chỉ muốn lao ra ngoài đấm vào mặt tên này mấy phát. Càng làm Đoàn Ngọc tức điên hơn là tên béo Tiểu Bàn bên cạnh.
Tiểu Bàn ngây ngô nói:
- Ánh mắt tên này nhìn cô gái áo xanh kia, trông thật là giống ánh mắt của ta khi nhìn đùi gà mà.
Bên ngoài kia, sau khi nghe Bạch Phong cùng Bạch Tố Tố chào hỏi mình, Trần Tư Tư mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại:
- Bạch huynh cứ đùa, tiểu nữ chỉ là một phàm nhân, ngay cả một chút tư chất tu luyện thấp nhất cũng không có, đâu đáng được Bạch huynh để ý tới chứ.
Bạch Phong nhảy dựng lên, xua tay liên hồi:
- Trần cô nương đừng nói vậy. Cô nương dung mạo tuyệt mĩ, khí chất phi phàm, cho dù không thể tu đạo cũng sẽ khiến cho không biết bao nhiêu đàn ông mê đắm.
Nghe Bạch Phong khua môi múa mép một lúc, Trần Tư Tư mới cười cười, giả lảng nói:
- Hôm nay, tiểu nữ phụng lệnh đến đây là để bàn bạc, thương lượng với Bạch bá phụ về chuyện của Yêu Linh Thánh Tông.
- Được, được. Bạch gia luôn hoan nghênh Trần cô nương.
Bên trong, Đoàn Ngọc khi nghe đến câu này thì khuôn mặt bất giác xuất hiện vẻ đăm chiêu. Hắn quả thật không tài nào đoán ra Trần Tư Tư này thật ra có thân thế gì, sao chỉ là một phàm nhân, mà lại có thể có tư cách đàm đạo với Gia chủ Bạch gia? Còn nữa, rốt cuộc Bạch gia có suy tính gì sau khi đã diệt được Yêu Linh Thánh Tông cơ chứ?
Chỉ nghe Trần Tư Tư nói tiếp:
- Chúng ta diệt Yêu Linh Thánh Tông đã được ba ngày. Số môn nhân giết được khoảng trên một ngàn, bắt được khoảng dưới hai trăm. Không biết trong mấy ngày nay, Bạch gia các huynh đã thu được tin tức gì từ bọn họ chưa?
Bạch Phong lộ ra vẻ mặt xấu hổ:
- Bọn người kia quá cứng đầu, Bạch gia chúng ta tuy dùng đủ mọi cách, nhưng vẫn không nào thể ép bọn chúng khai ra bí mật kia được.
Trần Tư Tư suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi:
- HIện tại Bạch Phong huynh đến đây phải chăng là để tìm hiểu về bí mật kia?
- Đúng!
- Vậy thì không nên phí thời gian nữa. Vị tiền bối kia hối thúc tiểu nữ phải sớm hoàn thành nhiệm vụ này, mong Bạch huynh tận lực trợ giúp.
- Đừng khách sáo, được giúp đỡ cho vị tiền bối đó chính là vinh hạnh chín kiếp của Bạch gia chúng ta.
Bạch Phong ôm quyền khách sáo nói, ánh mắt mê đắm liếc qua Trần Tư Tư lần cuối, sau đó phất tay điều động tám người sau lưng cùng Bạch Tố Tố tản ra khắp sơn môn của Yêu Linh Thánh Tông.
Trần Tư Tư thấy vậy cũng yêu cầu tám người xung quanh hạ kiệu xuống, đích thân đi vào bên trong tham gia khám xét tình hình. Tuy bị Bạch Phong cản lại, nhưng do Trần Tư Tư vô cùng quả quyết, cho nên y đành phải đi theo bên cạnh hộ tống cho nàng.
Tiểu Bàn thấy vậy thì kêu hoảng lên:
- Không xong, hình như hai người bọn họ định tới chỗ chúng ta.
Thiết Trụ ánh mắt tóe lửa nhìn Bạch Phong cùng Trần Tư Tư đang càng lúc càng tới gần, miệng hầm hừ:
- Tới cũng tốt. Trước mắt giết tạm một tên vậy.
Đoàn Ngọc thoáng trầm mặc, đến khi Bạch Phong cùng Trần Tư Tư chỉ còn cách cả bọn năm bước thì đưa ra quyết định, ghé tai Thiết Trụ nói nhỏ vài câu. Chỉ thấy Thiết Trụ gật đầu, ánh mắt lóe lên những ánh sáng kỳ dị.