Dịu Dàng Dành Riêng Em

Chương 14: Chương 14: Buổi sáng của hai người




“Đang làm gì đấy?”

Tiếng nói bất thình khiến Nghê Hạ hoảng hốt, cô quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hàng đứng cạnh cửa, thân mình cao lớn có sức hấp dẫn chết người.

“Tôi đang làm bữa sáng.”, Nghê Hạ bồn chồn nhìn anh, “Anh không ngại tôi động vào bếp của anh chứ?”

“Cứ tự nhiên.”

“Vâng.”, Nghê Hạ cười, “Tôi rán ít bánh mì ruột mềm, anh... muốn ăn không?”

Thấy nụ cười của Nghê Hạ, Hoắc Thiệu Hàng hơi ngây ngẩn, “Ừ, cảm ơn em.”

“Người phải cảm ơn là tôi ấy chứ... À phải rồi, chị Giang Thần dậy chưa?”

“Vẫn chưa, để cô ấy ngủ đi.”

“Vâng.”, Nghê Hạ quay đầu xúc chỗ bánh mì lên đĩa rồi bâng quơ hỏi, “Anh với Giang Thần, cả Quý Thư Bạch nữa, quan hệ giữa ba người có vẻ tốt nhỉ?”

Hỏi xong, Nghê Hạ cảm thấy hình như chạm đến chuyện riêng tư của người ta có vẻ không hay cho lắm. Nhưng bất ngờ là Hoắc Thiệu Hàng lại trả lời, “Khá tốt, quen nhau nhiều năm rồi mà.”

“Vâng, trong giới giải trí, tìm được bạn tốt hẳn là chẳng dễ gì.”, lời này là Nghê Hạ nghe Hạ Tông Nguyên nói.

Hoắc Thiệu Hàng nhìn theo bóng dáng thoắt đến thoắt đi của cô, anh khẽ gật đầu rồi hỏi lại, “Ở đây em không có bạn à?”

Nghê Hạ im lặng một lát. Cũng phải nói, cô vừa bắt đầu gia nhập làng diễn viên, kiếm đâu ra bạn chứ. “Cũng không hẳn, đoàn phim mình có nhiều người thân thiện mà, xem như họ là bạn đi.”

Hoắc Thiệu Hàng nghe cô nói vậy thì rất bất ngờ. Cô vào giới giải trí hơn hai năm, dựa vào tính cách của cô thì không khó để được người khác quý mến. Ví dụ như Giang Thần, vừa gặp cô có một lần mà sau này cứ liên tục nói với anh rằng muốn được làm quen với cô.

“Được rồi, ăn thôi.”, Nghê Hạ bưng hai cái đĩa ra, “Một phần để đấy, đợi chị ấy dậy thì dọn ra sau.”

“Ừm.”, Hoắc Thiệu Hàng cúi đầu nhìn bữa sáng, trông cũng không tồi.

Hai người cùng ngồi bên bàn ăn, không ai nói gì, bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng dao nĩa chạm vào mặt đĩa mà thôi. Tuy nhiên, Nghê Hạ không cảm thấy ngượng, mà chỉ thấy vô cùng an nhàn.

Hai người không được tính là thân thiết ngồi ăn sáng cùng nhau mà lại hài hòa như một bức họa.

Lúc Giang Thần xuống lầu thì thấy cảnh tượng như thế này, một nam một nữ, diện mạo xuất chúng, ăn vận đơn giản, yên lặng cùng nhau ăn sáng. Cô nhướng mày, nhìn hai người với vẻ đăm chiêu, đương nhiên là cũng chú ý đến bộ quần áo rộng thùng thình trên người Nghê Hạ.

Thế mà còn nói hai người không có gì, đánh chết cô cũng không tin!

“Này, hai cái người này, có cần phải nhẫn tâm thế không hả? Ăn mảnh mà chẳng thèm gọi tôi gì cả.”

Hai người bên bàn ăn đồng thời quay đầu nhìn. Hoắc Thiệu Hàng chỉ liếc một cái rồi thu ánh mắt lại ngay, “Ngủ như lợn, bà nghĩ là bọn tôi gọi thì bà dậy à?”

Giang Thần, “Ông đấy...”

Nghê Hạ cười, “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”, Giang Thần kéo ghế ra rồi ngồi xuống, “Thơm thế, ai làm đấy?”

“Trong kia còn một phần nữa, để em lấy cho chị.”, Nghê Hạ đẩy ghế ra rồi đứng dậy, đi vào trong gian bếp.

“Wow, Nghê Hạ làm à? Đúng là vợ hiền dâu thảo.”, Giang Thần hớn hở nhìn theo Nghê Hạ, sau đó quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hàng bằng ánh mắt đầy ẩn ý, “Diễm phúc vô tận.”

Hoắc Thiệu Hàng chẳng buồn nhìn cô, “Đừng ăn nói luyên thuyên.”

“Xời, chúng ta làm bạn bao nhiêu năm nay, ông còn giấu tôi làm gì.”, Giang Thần chống cằm, “Không thì để tôi nói là Nghê Hạ cực kỳ được, nhìn thế nào cũng thấy thoải mái vậy.”

Bàn tay cầm nĩa của Hoắc Thiệu Hàng khựng lại. Nhìn thế nào cũng thấy thoải mái sao? Hình như là vậy.

“Tôi với cô ấy không có gì cả, bà đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

“Thật không?”, Giang Thần nhìn Nghê Hạ cầm đĩa đồ ăn ra, cô cất cao giọng, “Thế tại sao quần áo của ông lại ở trên người em ấy vậy? Thiệu Hàng à, tôi nhớ là ông bị bệnh sạch sẽ thì phải nhỉ?”

Nghê Hạ hơi bối rối, cô đặt đĩa đồ ăn trước mặt Giang Thần rồi ngồi xuống, “Chị Giang Thần, đấy là tại vì hôm qua...”

“Hôm qua em không mang đồ ngủ nên cậu ta cho em mượn quần áo.”, Giang Thần tỏ vẻ mờ ám, “Em nhìn chị đi, chị vẫn mặc nguyên bộ đồ này đi ngủ, haiz, đúng là đối đãi khác biệt mà.”

Hoắc Thiệu Hàng lạnh lùng liếc Giang Thần một cái, “Hôm qua có người nôn đầy ra người người khác, giờ còn không biết xấu hổ mà lại còn nói bóng nói gió.”

“Cái gì?”, Giang Thần trợn tròn mắt, nhìn về phía Nghê Hạ, “Cậu ta nói ai đấy? Chị à?”

Nghê Hạ mỉm cười gật đầu.

“Còn người khác kia là em?”

Lại gật đầu.

Giang Thần, “...”

Ăn xong bữa sáng, ba người ngồi ở phòng khách một lúc, Giang Thần nói chuyện phiếm với Nghê Hạ, còn Hoắc Thiệu Hàng ôm laptop xử lý công việc. Theo như Giang Thần nói, ngoài là diễn viên ra thì Hoắc Thiệu Hàng còn có một công ty riêng, hơn nữa còn là đại cổ đông của một số công ty khác.

Ngôi sao có thêm nghề phụ cũng là chuyện bình thường, Giang Thần cũng vậy, chỉ có Nghê Hạ là có vẻ khác.

“Ừ, người mới mà, lúc mới vào ngành chị cũng chẳng có hơi sức đâu mà đầu tư cái gì nữa.”, Giang Thần nói, “Nhưng sau này nếu em muốn làm thêm thì có thể hỏi chị, đương nhiên, hỏi Thiệu Hàng thì lại càng tốt, cậu ta nhiều kinh nghiệm hơn chị mà.”

Nghê Hạ khẽ cười, “Em không hứng thú lắm với chuyện làm ăn, đóng phim thôi được rồi ạ.”

“Này, em có phải tiểu thư nhà giàu không đấy? Bố mẹ em làm gì?”, Giang Thần nghe thấy Nghê Hạ nói chỉ muốn đóng phim thì khá kinh ngạc, ngẫm ra thì chắc chắn bình thường cô không thiếu tiền, bằng không làm diễn viên thôi cũng đã tiêu tốn rất nhiều tiền rồi.

“Không ạ.”, nghĩ đến Hạ Tông Nguyên, trong lòng Nghê Hạ chợt sinh ra một cảm giác khác thường, “Mẹ em là giáo viên.”

Giang Thần hơi nhướng mày, trên người Nghê Hạ luôn toát ra vẻ thanh tao tự nhiên, thì ra là con nhà gia giáo.

“Thế nên em mới nghiên cứu hóa sinh? Mẹ em dạy chuyên ngành này à?”, không biết từ lúc nào, Hoắc Thiệu Hàng đã ngừng làm việc, rồi đột nhiên hỏi một câu.

Nghê Hạ cụp mắt suy nghĩ một lát, “Mẹ tôi là giáo viên dạy văn học cổ, tôi học hóa sinh... chỉ là do có hứng thú thôi.”

Hoắc Thiệu Hàng híp mắt, biểu cảm có chút sâu xa.

Trên thế giới này có lẽ rất ít người hứng thú với chuyên ngành đó, hơn nữa, lại còn là một cô gái.

Giang Thần nghe mà không hiểu ra làm sao, “Cái gì hóa cơ? Có ý gì thế?”

Nghê Hạ đã coi Giang Thần là một người bạn nên cũng không nhất thiết phải giấu cô ấy, có điều chỉ kể qua loa. Sau khi nghe xong, Giang Thần trợn mắt, “Em nói là...em với Hoắc Thiệu Hàng học cùng trường ư? Princeton? Nhưng chị nghe nói là em tốt nghiệp trường điện ảnh cơ mà?”

“Trước đây em có đăng ký sang học thêm”, Nghê Hạ nói mà mặt không biến sắc.

“Vãi thật.”, Giang Thần không nhịn được phải thốt lên một câu thô tục, “Từ khi nào mà bên cạnh tôi lại có nhiều học sinh xuất sắc thế này cơ chứ!”

“Em cũng chẳng phải xuất sắc gì đâu, chỉ là thích thôi...”, Nghê Hạ có chút ngượng ngùng.

Giang Thần làm vẻ mặt ngây ngẩn.

Còn Hoắc Thiệu Hàng thì vẫn nhìn cô một cách ý nhị. Trên thực tế, anh cũng có cảm giác, ở cô có thứ gì đó mà một người diễn viên bình thường không có...

Ba người ở phòng khách đến giữa trưa. Nghê Hạ thấy quần áo của mình cũng có vẻ khô rồi, vì thế liền ra thu dọn. Nhưng ra đến ban công, cô mới phát hiện ra không có gậy nhấc móc quần áo xuống. Nhìn bộ quần áo treo trên cao mà mình không với tới, cô bực bội.

Nghê Hạ không thấp, cũng phải đến 1m67. Cô nhón chân lên cố kéo bộ quần áo xuống, nhưng cái áo bị kéo nghiêng 180 độ rồi mà vẫn không rơi khỏi mắc áo...

Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng nhấc bộ quần áo sắp biến dạng xuống.

Nghê Hạ kêu khẽ lên, vừa xoay người đã va phải vòm ngực rắn chắc của Hoắc Thiệu Hàng. Thấy cô chuệnh choạng sắp ngã, Hoắc Thiệu Hàng liền nhanh tay đỡ lấy eo cô.

Gần trong gang tấc, tư thế vô cùng mờ ám.

Nghê Hạ sửng sốt mất vài giây, sau đó lẳng lặng tránh đi. Cô ngước mắt lên nhìn Hoắc Thiệu Hàng, “Xin lỗi anh.”

Hoắc Thiệu Hàng hơi nhíu mày, “Sợ phiền tôi đến thế cơ à?”

Chắc chắn là anh đang nói đến chuyện cô không lấy được quần áo nhưng không gọi anh. Nghê Hạ trốn tránh ánh mắt anh, “Tôi cứ nghĩ dễ lấy... À, tôi đi thay quần áo đây.”

Nói xong, cô lấy bộ quần áo trên tay anh, nói cảm ơn rồi đi thẳng.

Lúc Hoắc Thiệu Hàng xoay người lại thì vừa lúc thấy cô chạy vào phòng tắm. Anh cúi đầu nhìn lòng bàn tay, chỗ này hình như vẫn còn lưu lại hơi ấm khi lướt qua đường cong ở hông cô. Eo của cô, mảnh khảnh kinh khủng.

Nghê Hạ thay xong quần áo liền muốn về luôn. Để tránh rắc rối, Giang Thần gọi quản lý lái xe đến, nhân thể đưa Nghê Hạ đi. Còn Hoắc Thiệu Hàng thì lái xe của mình.

Giang Thần đưa cô về khách sạn Hoành Điếm. Nghê Hạ vừa vào phòng thì điện thoại của Cảnh Tố tới, “Về chưa?”

“Em đang ở phòng.”

“Ok, chị sang đây.”

Chuông cửa nhanh chóng vang lên. Cảnh Tố ngồi đối diện cô, dáng vẻ cứ muốn nói lại thôi.

“Chị làm sao đấy? Có chuyện gì thì nói đi.”, Nghê Hạ dựa vào thành giường, thoải mái vuốt điện thoại đọc tin tức.

“Nghê Hạ này, hôm nay có một nhà làm phim gọi điện cho chị.”

“Ừm.”, Nghê Hạ liếc chị một cái, ý bảo chị nói tiếp.

Cảnh Tố hắng giọng, “Em đọc Đế Hoàng huyết chưa? Tác giả mạng nổi tiếng viết mấy năm trước, đến giờ vẫn hot, nhiều người đọc mê lắm.”

“Chưa từng đọc.”, Nghê Hạ rất ít khi đọc tiểu thuyết.

“Năm nay Đế Hoàng huyết sẽ được chuyển thể thành phim truyền hình, đang tuyển nữ chính đấy.”

“Ừm, cho nên?”

“Nhà làm phim Đế Hoàng huyết mời chúng ta đến thử vai.”

Cảnh Tố nói xong liền nhìn Nghê Hạ với vẻ mặt chờ mong. Ngón tay đang vuốt màn hình điện thoại của Nghê Hạ dừng lại, rốt cuộc cô cũng nghiêm túc nhìn Cảnh Tố, “Ý của chị là muốn em đi thử vai à?”

“Đúng, đúng, em xem, Mê Thành sắp đóng máy rồi, chúng ta cũng nên nhận một bộ khác thôi.”

“Cảnh Tố, hình như em chỉ nhận lời Hạ Dĩ San giúp chị ấy đóng Mê Thành, chứ không nhận lời giúp chị ấy đóng phim khác nữa thì phải.”

Cảnh Tố lập tức bày ra vẻ mặt khổ sở, “Nghê Hạ, dù sao... dù sao cũng là một bộ không tồi mà. Đế Hoàng huyết là tiểu thuyết nữ quyền, suất diễn của nữ chính là nhiều nhất, đóng bộ này chắc chắn có thể nổi tiếng, em giúp đi mà, thử đi, thử đi!”

“Chị biết em không phải là diễn viên thực thụ, vị trí này không phải của em.”, Nghê Hạ mím môi, khóe mắt thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, “Hơn nữa, công việc và chuyện học hành của em ở bên kia vẫn chưa xong, em phải về.”

“Trời ơi, em đừng như vậy mà. Em xem, em xem, thành viên đoàn phim này tốt lắm, toàn tên tuổi nổi tiếng.”, Cảnh Tố nhìn cô với vẻ đáng thương, “Chị gái em hiện tại vẫn chưa thể quay về, nếu nó biết, chắc chắn nó sẽ muốn em nhận nhiệm vụ này cho mà xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.