Dịu Dàng Dành Riêng Em

Chương 19: Chương 19: Scandal tới tấp




Nghê Hạ và Lâm Ngộ Thành không đi xa, chỉ ăn trong khách sạn. Lâm Ngộ Thành đang độ nổi tiếng, Nghê Hạ rất nhiều lần hỏi anh ta có thể bị chụp trộm hay không, nhưng anh ta có vẻ không mấy bận tâm, chỉ nói an ninh của khách sạn tốt, cô không phải lo.

Hai người ngồi vào bàn, nhân viên phục vụ mang thực đơn lên. Nghê Hạ thấy người nhân viên đó nhìn lén Lâm Ngộ Thành mấy lần. Gọi xong món, Nghê Hạ liền nói, “Tôi cứ nghĩ anh đi ăn cũng phải đeo kính râm cơ.”

Lâm Ngộ Thành bất đắc dĩ cười, “Ngày nào cũng phải che giấu mình cũng mệt lắm chứ.”

“Ừ, diễn viên mà, đặc biệt là người nổi tiếng như anh, suy cho cùng là mất tự do.”, Nghê Hạ thoải mái dựa vào thành ghế, “Có được có mất.”

Ánh mắt Lâm Ngộ Thành dừng trên khuôn mặt cô, “Vừa rồi cô hỏi tôi liệu có bị chụp trộm không, cô sợ bị chụp cùng tôi à?”

Nghê Hạ lắc đầu, “Tôi có gì mà phải lo chứ, người phải phiền não không phải nên là anh sao?”

Lâm Ngộ Thành cụp mi, trong mắt thoáng hiện vẻ mất mát. Anh ta cảm thấy cô không nói thật lòng, là cô không muốn bị phóng viên hay người qua đường chụp trộm.

“À, anh đang quay gì thế?”, đồ ăn được đưa lên, để tránh mất tự nhiên, Nghê Hạ hỏi.

“Một bộ tiên hiệp, đạo diễn Lý Thắng.”, Lâm Ngộ Thành nhìn cô, “Còn cô?”

“Đế Hoàng Huyết của Phạm Khuê Ân.”

“Phim này... cô là nữ chính à?”

Nghê Hạ thấy anh ta có vẻ nghi ngờ liền cười, “Sao, không được à?”

“Không phải.”, Lâm Ngộ Thành thu tầm mắt lại, “Chỉ tại có một người bạn nói với tôi là cô ấy cũng đi thử vai nữ chính.”

“Dương Văn à?”

Lâm Ngộ Thành gật đầu.

Nghê Hạ nói, “Quan hệ giữa anh với cô ta cũng tốt nhỉ?”

“Không phải, cô cũng biết chúng tôi trực thuộc cùng một công ty, lại là bạn cùng trường, thế nên trước đây có giúp cô ấy một vài việc thôi.”, Lâm Ngộ Thành nói xong lại như nghĩ ra điều gì đó, “Quan hệ giữa cô với cô ấy không tốt à?”

“Đúng, chuyện này, hẳn là anh biết lâu rồi chứ?”

“Lúc đầu tôi cứ nghĩ là quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, có điều, sau khi... sau khi chúng ta chia tay, tôi mới biết quan hệ giữa hai người không tốt.”

Nghê Hạ nhướng mày, chỉ cười chứ không tiếp tục đề tài này nữa.

Sau đó hai người yên lặng dùng bữa, thỉnh thoảng lại nói chuyện đóng phim. Bốn mươi phút sau, cả hai cùng đứng dậy rời đi.

Phòng của Lâm Ngộ Thành ở tầng mười hai, còn Nghê Hạ ở tầng mười. Nghê Hạ nói tạm biệt với Lâm Ngộ Thành xong liền về phòng nghỉ ngơi luôn. Chỉ có điều, Nghê Hạ không thể ngờ rằng, một bữa cơm đơn giản lại thổi lên một hồi sóng gió trên mạng vào ngày hôm sau.

...

Sáng sớm, Cảnh Tố gõ cửa dồn dập, Nghê Hạ mắt nhắm mắt mở nhìn chị, “Chẳng phải đến chiều mới có cảnh quay sao? Mới sáng sớm chị đã gõ cửa, có để cho em ngủ một giấc tử tế hay không?”

Cảnh Tố đóng sầm cửa lại, “Lấy di động ra, vào Weibo.”

“Sao đấy?”, Nghê Hạ nhíu mày.

“Em xem sẽ biết.”, Cảnh Tố đi đi lại lại trong phòng, “Nghê Hạ, tình hình hiện tại là thế nào? Em với Lâm Ngộ Thành... có gì à? Thế Hoắc Thiệu Hàng là như nào?”

Nghê Hạ nghe thấy Cảnh Tố nói vậy thì ánh mắt lạnh hẳn đi, nhưng cô không phản bác mà mở Weibo ra.

Sau khi mở Weibo, Nghê Hạ lập tức nhìn thấy số lượt theo dõi và số lượng tin nhắn, bình luận tăng vọt. Cô nhíu mày, chuyển sang xem hot search.

# Chuyện tình cảm của Lâm Ngộ Thành được hé lộ #

# Nghê Hạ #

# Lâm Ngộ Thành lén lút gặp Nghê Hạ giữa đêm #

Cái... quái gì thế này!

Nghê Hạ mím môi, nhấp thử vào một dòng hot search. Ngay phần đầu là bức ảnh chụp cô và Lâm Ngộ Thành cùng ăn tối, lại thêm cả mấy bức chụp cô và Lâm Ngộ Thành cùng đi vào thang máy của khách sạn.

Người đầu tiên đăng ảnh chỉ là một cư dân mạng bình thường, có cả phần chú thích rằng tối qua người đó tình cờ ăn cơm trong khách sạn, vừa hay nhìn thấy hai người họ, càng bất ngờ hơn là còn thấy hai người cùng vào chung thang máy của khách sạn nữa.

Nghê Hạ nhìn thấy được có rất nhiều tài khoản chia sẻ bài viết, có cả những lời chửi rủa thậm tệ, chia sẻ đi chia sẻ lại, cuối cùng từ chuyện tình cờ bắt gặp ngôi sao dùng bữa lan sang chuyện cô và Lâm Ngộ Thành vào khách sạn thuê phòng...

Tóm lại một câu, cô và Lâm Ngộ Thành dính scandal.

Nghê Hạ bực bội một lúc, cô ngẩng đầu nhìn Cảnh Tố, “Thế, bây giờ phải làm gì?”

Cảnh Tố trừng mắt nhìn cô, “Chẳng làm gì cả, em đừng lên tiếng, đợi Lâm Ngộ Thành làm sáng tỏ là được.”

“Ừ, được rồi.”

“Nghê Hạ, em nói thật với chị đi, em với Lâm Ngộ Thành...”

“Em với anh ta thì có thể có gì chứ!”, Nghê Hạ nguýt Cảnh Tố một cái, “Chị đừng có nhầm, người thật sự có quan hệ với anh ta là Hạ Dĩ San, không phải em.”

“Cũng phải.”, Cảnh Tố cũng bị tin tức kia làm cho hồ đồ, Nghê Hạ với Lâm Ngộ Thành thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ!

“Thế tối qua là sao?”

“Vô tình gặp, cùng ăn một bữa cơm mà thôi, em cũng không ngờ là lại bị chụp trộm.”, Nghê Hạ bất đắc dĩ nói.

Vừa dứt lời thì di động đổ chuông, Nghê Hạ nhìn lướt qua, là Lâm Ngộ Thành.

“Nghê Hạ, xin lỗi, tôi không ngờ lại bị chụp trộm, cô...”

“Không sao.”, Nghê Hạ chặn lời Lâm Ngộ Thành, “Chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè, tôi biết anh có thể làm sáng tỏ.”

Lâm Ngộ Thành im lặng vài giây, vì thái độ dứt khoát của Nghê Hạ vô cùng nghiêm túc. Một lúc sau, anh ta mới nói, “Tôi cho rằng cô sẽ không mong tôi làm sáng tỏ câu chuyện.”

Nghê Hạ ngẩn người, “Tại sao anh lại nghĩ thế?”

Lâm Ngộ Thành như cười khổ một tiếng, “Cũng phải, tại tôi nghĩ nhiều rồi... Nghê Hạ, xin lỗi.”

Nghê Hạ nhíu mày, cô còn định nói thì đầu bên kia đã cúp máy. Cảnh Tố thấy cô ngây ra thì vội vàng hỏi, “Cậu ta bảo sao?”

“Anh ta nói anh ta nghĩ là em sẽ không mong mọi chuyện được làm sáng tỏ.”, Nghê Hạ nhìn Cảnh Tố, “Ý anh ta là em mong dựa vào anh ta mà tăng độ nổi tiếng sao?”

Cảnh Tố ra chiều suy tư, “Thật ra chị cũng định nói là, nếu Lâm Ngộ Thành đồng ý, chuyện này không cần làm cho ra nhẽ cũng không tồi, bây giờ em đang cần được tăng mức độ nổi tiếng.”

“Cảnh Tố.”, giọng của Nghê Hạ thoáng ý cảnh cáo.

Cảnh Tố cười, “Được rồi, chị biết là em không muốn rồi. Nhưng mà Lâm Ngộ Thành có suy nghĩ đó cũng là bình thường, vì Nghê Hạ mà cậu ta quen là người như vậy đấy. Trước đây chị gái em vô cùng muốn được công khai quan hệ với Lâm Ngộ Thành, chỉ tại con bé lo Lâm Ngộ Thành bị ảnh hưởng nên vẫn cứ giấu thôi.”

Nghê Hạ, “Nhưng mà, em đã nói rõ ràng với Lâm Ngộ Thành rồi, em không còn là Nghê Hạ trước kia nữa, hiện giờ em sẽ không dựa vào scandal để nổi tiếng, vậy mà sao anh ta lại cảm thấy em không muốn mọi chuyện được sáng tỏ?!”

Sau khi nghe xong, Cảnh Tố nhìn cô với vẻ mặt rất quái dị, “Nghê Hạ, có khi nào có khả năng là, bản thân Lâm Ngộ Thành không muốn làm rõ mọi chuyện không?”

Nghê Hạ, “...”

Buổi chiều phải đến đoàn phim, Nghê Hạ cảm nhận có nhiều ánh mắt nhìn mình chăm chú, mà những ánh mắt đó hầu hết là vì scandal nổ ra sáng nay. Nghê Hạ không quan tâm, đi thẳng vào phòng hóa trang.

“Hi hi, Nghê Hạ, đến rồi à!”, Trâu Phương Diệc đã thay xong trang phục, đang bắt chéo chân ngồi nhàn nhã trên ghế sô pha. Nghê Hạ gật đầu chào. Trâu Phương Diệc lại nói, “Anh đọc tin của em với Lâm Ngộ Thành rồi, trai tài gái sắc ghê.”

Bước chân Nghê Hạ khựng lại, cô quay đầu liếc xéo anh ta một cái, “Tin linh tinh mà anh cũng tin à?”

“Ơ, thế là giả à, xem ra anh vẫn còn cơ hội rồi.”, Trâu Phương Diệc cợt nhả nói.

Nghê Hạ mặc kệ anh ta, “Fan của anh mà biết bình thường anh cợt nhả như thế này, chắc tình yêu màu hồng hóa thành đen hết đấy.”

Trâu Phương Diệc nhún vai, rồi đứng dậy đuổi theo Nghê Hạ, “Nếu fan của anh mà biết anh có bạn gái xinh đẹp như thế này, nhất định sẽ lũ lượt chúc phúc cho anh.”

Nghê Hạ trừng mắt lườm anh ta một cái, coi như cô biết thế nào gọi là tự thân thiết rồi, Trâu Phương Diệc chính là kiểu người như vậy, mới quen có vài ngày mà đã đùa dai như đỉa rồi.

Trâu Phương Diệc khoác một tay lên vai Nghê Hạ, nói chuyện như thể anh em tốt, “Sushi em ăn trưa hôm qua mua ở đâu đấy, để anh bảo trợ lý đi mua?”

“Anh hỏi Cảnh Tố đi, chị ấy mua.”, Nghê Hạ tùy ý đáp.

Trâu Phương Diệc “ừ” một tiếng, tay vẫn để trên vai cô. Nghê Hạ muốn đi hóa trang, giơ tay hẩy cái móng giò của anh ta xuống, nhưng vừa xoay người thì cô chợt sững sờ.

Hoắc Thiệu Hàng từ cửa đi vào phòng hóa trang. Nhìn đôi nam nữ thân mật đứng chung một chỗ, ấn đường anh thoáng nhíu lại, tầm mắt anh dừng trên bàn tay đang khoác vai Nghê Hạ.

Còn Nghê Hạ thì lại có cảm giác hoàn toàn bất ngờ, ấy thế mà cô lại gặp Hoắc Thiệu Hàng ở trường quay, quan trọng là, Hoắc Thiệu Hàng không phải là diễn viên của đoàn này.

Trâu Phương Diệc cũng nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng và trợ lý của anh đến, anh ta nhướng mày, vui mừng bước tới, “Thiệu Hàng, sao cậu lại đến đây?”

“Có việc tới Hoành Điếm, nhân thể đến thăm đoàn.”, Hoắc Thiệu Hàng liếc Nghê Hạ một cái, “Có chút đồ ăn, Tiểu Nguyên, đặt lên bàn đi.”

Trợ lý của Hoắc Thiệu Hàng nghe thấy thế liền đặt hai túi to xuống bàn.

Trâu Phương Diệc không hề tỏ ra khách sáo, “Thăm tôi hay là thăm đạo diễn hả? Nhiều đồ ăn thế này, cảm ơn nhé.”

Hoắc Thiệu Hàng không đáp, chỉ liếc Nghê Hạ thêm lần nữa, “Lại đây uống ly cà phê đi.”

Nghê Hạ hơi tránh ánh mắt anh, mãi không nhấc chân lên đi. Trâu Phương Diệc uống một ngụm cà phê rồi quay đầu nhìn về phía Nghê Hạ, “Này, em làm gì đấy, lại đây ăn đi, đồ ăn do Hoắc công tử lừng lẫy mang đến đấy.”

Nghê Hạ hắng giọng, làm ra vẻ bình tĩnh bước đến rồi ngồi xuống.

Trâu Phương Diệc giơ tay đưa cho cô một cốc, “Này.”

Nghê Hạ vừa định nhận lấy, thì đột nhiên, một bàn tay chặn lại, sau đó giọng nói điềm đạm của Hoắc Thiệu Hàng vang lên, “Uống cái này đi, mocha.”

Nghê Hạ ngơ ngẩn quay đầu nhìn anh. Hoắc Thiệu Hàng cười khẽ, “Không phải thích uống vị này sao, đổi rồi à?”

Trong nháy mắt, tim Nghê Hạ như nhảy lên một nhịp, cô nhận lấy cốc cà phê Hoắc Thiệu Hàng đưa, “Cảm ơn anh.”

Trâu Phương Diệc ngồi im lặng ở một bên, tầm mắt của anh ta đảo liên tục giữa Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ, ánh mắt nghi hoặc dần ra chiều mờ ám, “Diễn mãi, không phải là cậu thăm tôi, cũng không phải thăm đạo diễn, mà là thăm nữ chính của bọn tôi.”

Nghê Hạ suýt nữa phun ngụm cà phê trong miệng ra.

Vẻ mặt Hoắc Thiệu Hàng không có chút dao động nào, anh vẫn trầm ổn, ung dung như thường ngày, “Có ăn rồi còn không được à, sao lắm lời vậy?”

Trâu Phương Diệc cười ha hả, “Được, được, được, tôi ngậm miệng, tuyệt đối không lắm lời.”

Nghê Hạ há miệng thở dốc, “Anh hiểu lầm rồi...”

Trâu Phương Diệc liếc xéo cô, “Chẳng trách em bảo em với Lâm Ngộ Thành không có gì, thì ra là có người tốt hơn ở bên cạnh rồi.”

Nghê Hạ không biết phải nói gì, đành quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hàng mong anh giải thích. Nhưng người kia nghe thấy thế cũng chẳng có phản ứng gì cả. Nghê Hạ thức thời ngậm miệng lại, thôi được rồi, đúng sai thế nào rồi sẽ tự rõ, chắc Hoắc Thiệu Hàng cũng không để tâm chuyện này. Với lại, sao anh có thể đến thăm riêng cô chứ!... Nghê Hạ nhìn cốc cà phê mocha trong tay. Lúc đóng Mê Thành, cô luôn mua vị này, anh nhớ được là cô đã vui lắm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.