Cảnh Tố rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Nghê Hạ thay đổi ngay lập tức, vừa nãy còn lườm nguýt cháy mắt, giờ đột nhiên lại mơn mởn sắc xuân. Chị sán lại gần nhìn, “À, Hoắc đại thần đấy, mới nhìn có một cái mà em đã vui thế này rồi. Hôm qua chị gọi điện cho anh ấy, mà giờ anh ấy mới gọi cho em, đáng để vui thế cơ à?”
Nghê Hạ mặc kệ chị, nhấn nút nghe, “A lô.”
“Ăn cơm chưa?”
“Ừm, em đang ăn đây.”, Nghê Hạ liếc Cảnh Tố một cái rồi hạ giọng nói, “Anh đến nơi chưa?”
“Vừa lên máy bay, sắp phải tắt máy rồi.”, Hoắc Thiệu Hàng dừng một lát, “Xin lỗi em, đáng lẽ phải ở lại chăm sóc em.”
“Không sao, em cũng có bị nặng lắm đâu, với lại có bác sĩ rồi, anh ở lại cũng chẳng giúp được gì.”
“Để anh giải quyết công việc bên Bắc Kinh đã, hai ngày nữa lại đến với em.”, đêm qua Hoắc Thiệu Hàng đi quá vội, còn rất nhiều chuyện chưa xong khiến cả đoàn phim phải trì hoãn theo, hiện tại thấy Nghê Hạ không có gì đáng ngại nên anh về Bắc Kinh một chuyến.
“Anh là nhà làm phim, lại là diễn viên chính, cứ nghỉ mãi làm sao được.”, Nghê Hạ cười nói, “Em ở bên này ổn, anh không cần lo đâu, cũng không phải bận tâm chuyện đến thăm em.”
Hình như Hoắc Thiệu Hàng cười khẽ một tiếng, sau đó Nghê Hạ nghe thấy anh nói, “Nhưng mà anh nhớ em, với lại, em là bạn gái anh, không có lý do gì mà không ở cạnh em cả.”
Nghê Hạ ngẩn người, vẫn chưa quen lắm với hai chữ đó. Hơn nữa Cảnh Tố đang ở đây, cô không tiện nói nhiều, chỉ có thể ấp úng “ừm” một tiếng.
“Nghê Hạ, anh tắt máy đây.”, mãi lâu sau, đầu bên kia điện thoại mới truyền đến giọng nói của anh.
Nghê Hạ đáp, “Đến nơi thì nhắn tin cho em.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, Nghê Hạ mới phát hiện ra Cảnh Tố đang nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời. Nghê Hạ liếc chị một cái, cuối cùng quyết định cho qua.
“Đến nơi thì nhắn tin cho em? Đến đâu? Haiz, chị bảo này, hai người...”
Nghê Hạ cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, “Chị ăn chưa? Chưa ăn thì ăn luôn cùng em đi.”
“Trả lời chị đi đã. Em nói xem, có phải hai người ở bên nhau rồi hay không?”
“Đồ ăn hôm nay không tệ, à phải rồi, tối nhớ mua cho em bát canh xương hầm nhé, em muốn ăn.”
“Nghê Hạ!”
“Được rồi.”, Nghê Hạ ngước mắt nhìn chị, hơi có vẻ bất đắc dĩ, “Đúng là em đang ở bên anh ấy.”
Cảnh Tố hít ngược một hơi khí lạnh, trừng mắt nhìn cô mấy giây, sau đó cười hì hì, “Chị đoán ngay là em có thể thu phục được anh ấy mà.”
“...”
“Có công khai không?”
Nghê Hạ liếc chị như nhìn một đứa ngốc, “Chưa thích hợp để công khai.”
Cảnh Tố, “Thế, anh ấy biết em với chị em...”
“Biết, thế nên em mới nói là chưa thích hợp.”, Nghê Hạ thong thả ăn cơm, “Tóm lại, chuyện này đừng nhắc đến nữa, đây là việc riêng của em, không liên quan đến công việc.”
Ở bệnh viện cả ngày quá chán, cũng may Cảnh Tố mang máy tính đến cho cô, vì vậy cô có thể dùng máy tính và điện thoại để giết thời gian.
Thỉnh thoảng có nhân viên đoàn phim, diễn viên trong đoàn đến thăm cô, ngay cả Quý Thư Bạch và Giang Thần cũng gọi điện đến an ủi cô mấy câu. Có điều, nghe giọng điệu của họ thì hẳn là họ vẫn chưa biết chuyện cô và Hoắc Thiệu Hàng yêu nhau.
Lúc cô sắp ngủ trưa thì điện thoại đổ chuông.
“A lô, Nghê Hạ.”
“Lâm Ngộ Thành?”
“Ừ. Dạo này tôi bận quá... Xin lỗi, đến giờ mới nghe nói chuyện của cô. Cô có khỏe không?”
“Không sao, bị thương chút thôi, tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi ấy mà.”, Nghê Hạ nhẹ nhàng nói.
“Vốn định là tối sang thăm cô, nhưng mà...”, Lâm Ngộ Thành chần chừ một lúc mới nói, “Dạo này phóng viên canh chặt quá, tôi không muốn cô bị quấy nhiễu.”
“Hả? Không sao, anh bận rộn như thế, lúc nào rảnh thì nghỉ ngơi đi.”, Nghê Hạ nói.
“Vậy cô, có mong tôi đến thăm cô không?”
Nghê Hạ hơi nhíu mày, “Á...”
Lâm Ngộ Thành không ép cô trả lời, anh ta nói luôn, “Nghê Hạ, lần trước anh nói muốn mời em ăn cơm, thật ra là có chuyện muốn nói với em, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp.”
“Thế à!”, trong lòng Nghê Hạ thoáng có cảm giác thấp thỏm, cô điều chỉnh tư thế ngồi, “Không sao, hay là bây giờ anh nói đi.”
Lâm Ngộ Thành im lặng vài giây rồi đột nhiên nói, “Anh từng nói, em thay đổi rồi.”
“...”
“Em nói là, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, thế nên anh không cần cảm thấy lạ.”, Lâm Ngộ Thành cười chua xót, “Nhưng mà anh không thể nào xem nhẹ được, trước kia quan điểm của chúng ta không hợp, thế nên càng đi tiếp càng thấy tệ, anh cho rằng hai chúng ta nhất định không thể ở bên nhau. Nhưng bây giờ... Anh cũng không biết vì sao nữa. Nghê Hạ, hồi quay Mê Thành, em khiến anh rất ngỡ ngàng, cũng khiến anh vô cùng khâm phục, anh không kiềm chế được cứ chú ý đến em, anh phát hiện ra, em như vậy còn giống với người trong lòng anh hơn... Nghê Hạ, em có đồng ý quay lại bên cạnh anh không?”
“Hả?”, Nghê Hạ nhíu mày, “Anh, có ý gì?”
Lâm Ngộ Thành trịnh trọng nói, “Anh muốn theo đuổi em.”
“Đừng đừng đừng đừng đừng đừng.”, đột nhiên Nghê Hạ ngồi thẳng dậy, “Anh tuyệt đối đừng.”
“...Tại sao?”
Tại sao? Đương nhiên là vì Hạ Dĩ San rồi! Cô không biết Hạ Dĩ San đã quên Lâm Ngộ Thành hay chưa, nhưng ngộ nhỡ chưa quên mà cô nàng lại biết chuyện này, vậy thì sẽ ra sao đây! Cô tuyệt đối không muốn Hạ Dĩ San đau khổ.
Nghê Hạ hít sâu một hơi, cẩn thận nói, “Lâm Ngộ Thành, xin lỗi anh, tôi không phải là tôi của quá khứ nữa. Thế nên, hiện tại, tương lai, tôi đều không thích anh.”
“Nghê Hạ...”, giọng Lâm Ngộ Thành trầm đến đáng sợ, Nghê Hạ nghe mà có chút không đành lòng.
“Thật sự xin lỗi anh, về sau anh sẽ rõ.”
Lâm Ngộ Thành cười khổ một tiếng, “Đây coi như là một sự trừng phạt sao? Trước đây là anh đẩy em đi, thế nên hiện giờ em cũng không muốn tới gần anh nữa.”
“Đây là hai chuyện khác nhau.”
“Nghê Hạ, có phải em thích Hoắc Thiệu Hàng rồi không?”
“...”
Nghê Hạ nhất thời bị ngây ra như phỗng, mãi một lúc lâu vẫn chưa nói được gì. Mà sự im lặng này khiến Lâm Ngộ Thành hiểu, thì ra trái tim cô gái này đã thuộc về người khác rồi. Thật ra, anh ta nên biết điều này sớm mới phải, khi đó, ánh mắt Nghê Hạ nhìn Hoắc Thiệu Hàng rất khác, nhưng anh ta vẫn ôm tâm lý may mắn, tự cho là Nghê Hạ vẫn còn tình cảm với mình...
“Anh hiểu rồi.”, Lâm Ngộ Thành thấp giọng nói.
Nghê Hạ “ừ” một tiếng, “Xin lỗi anh.”
Lời cự tuyệt thẳng thắn, đơn giản, không cho người ta ôm chút hy vọng nào. Có lẽ như vậy mới tốt cho anh ta.
Lâm Ngộ Thành trầm mặc một lúc, cuối cùng anh ta nói, “Em không cần xin lỗi anh, tất cả chuyện này, đều là vấn đề của mình anh.”
Thật ra Nghê Hạ rất muốn nói, không phải, đây không phải là vấn đề của anh ta, cô không thích anh ta hoàn toàn là vì cô vốn không phải Nghê Hạ, trong lòng cô chỉ có một người, hơn nữa còn là từ rất lâu rồi, thế nên cô không thể thích một ai khác được. Chỉ có điều, những chuyện này, cô không thể nào nói ra. Cô chỉ có thể hy vọng anh ta quên đi đoạn hồi ức này.
Nằm trên giường bệnh gần một tháng, cô coi như chưa từng xảy ra chuyện với Lâm Ngộ Thành, không kể cho bất kỳ ai.
Vết thương ở chân dần chuyển biến tốt, cuối cùng cô có thể chống nạng xuống giường đi lại được. Trong khoảng thời gian này, gần như cuối tuần nào Hoắc Thiệu Hàng cũng bay sang đây một chuyến, hơn nữa hầu như toàn xuất hiện ở phòng bệnh vào giữa đêm. Nghê Hạ biết là anh cố tranh thủ thời gian sang với cô.
Hai người nằm cạnh nhau, vô cùng đơn giản nhưng lại tràn đầy hạnh phúc. Có nhiều lúc Nghê Hạ không nỡ đi ngủ, Hoắc Thiệu Hàng liền chiều cô thức nguyên một đêm, nói chuyện với cô đến sáng.
Mà phần lớn là anh sẽ rời đi trước khi trời sáng, chỉ có một lần anh ngủ say, Nghê Hạ thấy anh mệt nên không gọi anh dậy. Vì thế, sáng sớm, cô bé trợ lý mang đồ đến cho Nghê Hạ bị dọa hết hồn.
Dự định ngày mai sẽ xuất viện, thế nên Nghê Hạ bảo trợ lý dọn dẹp hết đồ đạc trong phòng.
Giờ com tối, Hạ Tông Nguyên và Trương Hằng lại xách lỉnh kỉnh túi to túi nhỏ đến. Nghê Hạ chẳng buồn nói gì, vì bất kể cô nói gì đi nữa thì hôm sau ông vẫn đến đúng giờ.
Với lại, còn một ngày cuối cùng, kệ ông.
“Bỏ điện thoại xuống, ăn cơm trước đã.”, Hạ Tông Nguyên hạ bàn ăn giúp cô.
Nghê Hạ đang xem tài khoản chính thức của fan Hoắc Thiệu Hàng, họ làm một video, tổng hợp các vai diễn cổ trang của Hoắc Thiệu Hàng trong mấy năm gần đây, đều là những gương mặt tựa nạm ngọc, tuyệt thế hào hoa phong nhã.
Cái tên của video thật sự rất phù hợp, Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. Nghê Hạ xem xong mà trong lòng mừng thầm, hiện giờ người này đã thuộc về mình, quả là có cảm giác thần kỳ.
“Hôm nay mua cho con món con thích này, con ăn thử xem có ngon không.”
Nghê Hạ đóng video lại, một tay cầm đũa, một tay trượt màn hình xuống, vừa lúc thấy phóng viên giải trí nổi tiếng Hàn Lâm đăng Weibo: Một đời thanh cao uy vũ, cũng không bằng nơi nàng chốn phấn hương. Theo chân hai tuần, ảnh chụp đặc sắc. Thứ Hai chúng ta gặp lại.
Nghê Hạ nhìn lướt qua rồi đóng Weibo lại. Cô biết tay phóng viên này, rất có tiếng trong giới giải trí, cô thường xuyên xem được tin tức anh ta bóc mẽ đời tư của những nghệ sĩ lớn. Lần này anh ta nói thứ Hai gặp, chắc lại có ngôi sao nào sắp gặp xui xẻo rồi.
Nghê Hạ cất di động đi. Cô cũng mau chóng quên chuyện này.
Ngày hôm sau xuất viện, cô đến thẳng phim trường luôn.
Hiện giờ cô vẫn chưa thể vận động mạnh, nhưng những cảnh bình thường thì có thể diễn được. Hơn nữa, vì cô bị thương, lịch trình của đoàn làm phim đã bị trì hoãn, thế nên Nghê Hạ vô cùng áy náy.
Hôm nay là Chủ nhật, lịch quay cả đêm, hơn ba giờ sáng cô mới về khách sạn. Nghê Hạ mệt mỏi đến mức vừa về là ngủ luôn. Thế nên, cô đã bỏ lỡ tin tức kinh thiên động địa được tung ra vào lúc tám giờ sáng.
Chuông điện thoại không ngừng vang lên, Nghê Hạ quá buồn ngủ, lại bị quấy nhiễu nên cực kỳ tức tối. Cô nhắm mắt sờ soạng tìm điện thoại, vừa nhấc máy liền uể oải nói, “Chuyện gì đấy?”
“Đại tiểu thư ơi, em còn đang ngủ sao?”
“Phí lời, hôm qua mấy giờ em mới về chị có biết không? Không có chuyện gì quan trọng thì tốt nhất là chị đừng có làm phiền em.”, Nghê Hạ vốn dĩ không gắt ngủ, nhưng hôm nay cô thật sự không thể chịu được.
Cảnh Tố thở dài một hơi, “Lần này, là chuyện nghiêm trọng đấy.”
“Chuyện gì?”, Nghê Hạ vẫn không mở mắt được.
Cảnh Tố nức nở, “Nghê Hạ, lần trước em bị bới ra vụ yêu đương với Lâm Ngộ Thành nên bị fan của cậu ta chửi rủa, nhưng sự việc chưa đến mức nghiêm trọng, mà ngược lại em còn được chú ý hơn. Nhưng mà lần này thì không, Hàn Lâm tung ra ảnh chụp thầy Hạ ở cùng em trong phòng bệnh, xem góc độ đấy là từ ngoài cửa sổ chụp vào!”
“Hả?”, Nghê Hạ tỉnh hẳn, “Chị nói rõ ràng xem nào.”
“Nói đơn giản là, trên mạng đang lan tin em làm người thứ ba xen vào giữa thầy Hạ với cô Khâu, thầy Hạ vứt bỏ người yêu bao nhiêu năm để theo đuổi một ngôi sao trẻ, cũng chính là em đấy! Trời đất ơi, em có biết cô Khâu với thầy Hạ là nữ thần, nam thần của cả thế hệ 7x, 8x không? Như thế này sẽ khiến cho rất rất nhiều người phẫn nộ!”
Cảnh Tố nói xong thì không nghe thấy bên kia nói gì, chị lập tức trở nên căng thẳng, “Chuyện đó, Nghê Hạ, em cũng đừng lo lắng quá, chị sẽ bàn với công ty để có cách giải thích, mặt khác, chị tin là phía thầy Hạ cũng sẽ có cách đè...”
Cảnh Tố còn chưa nói xong thì đột nhiên nghe thấy đầu bên kia truyền đến tiếng cười, từ bé đến lớn dần, cuối cùng như không thể kiềm chế được.
Cảnh Tố ngây ra. Con bé này bị dọa cho hóa điên rồi ư?