ĐÓ LÀ
CÂU CHUYỆN giữa Carol và Phong. Từ mùa hè sau kỳ thi đại học, tận mắt thấy
Phong có bạn gái, cô cho rằng chuyện của hai người chấm dứt hoàn toàn. Sau mấy
năm học chương trình cơ bản ở đại học B, tuy kỳ nghỉ hè nào cũng về nhà, gặp gỡ
bạn bè, nhưng hình như không gặp Phong bao giờ.
Không
ngờ, trong thời gian học nghiên cứu sinh, có một kỳ nghỉ hè cô đến làm thuê cho
một công ty ở thành phố B và gặp Phong ở đây. Đó là bữa tiệc sinh nhật của một
nhân viên trong công ty, cô cũng được mời dự. Lần đầu tiên trong đời cô được
đến một khách sạn sang trọng, nhân viên đó mời gần chục người, thuê một phòng
tiệc riêng. Carol được bố trí ngồi gần chủ nhân của bữa tiệc kia. Khi cô ra
ngoài đi vệ sinh, đang chuẩn bị quay về phòng thì nghe có người gọi:
-
Thành, Thành ơi!
Cô quay
lại, thấy một thanh niên cao gầy, dáng vẻ trông rất hiện đại, tay cầm điện
thoại di động hình như đang nói chuyện với ai đó, cô nhận ra Phong, bất giác
vui mừng reo lên:
-
Phong, tại sao Phong lại ở đây?
Tối hôm
ấy, hai người rời bữa tiệc, Phong lái xe đưa Carol đến bên bờ một cái hồ mà cô
không biết tên. Họ ngồi sát bên nhau dưới gốc liễu bên hồ và cô có thể ngửi
thấy mùi thuốc lá, mùi nước hoa, hình như có cả mùi rượu trên người Phong nữa,
Carol như người say, khẽ hỏi:
- Tĩnh
đâu rồi?
- Tĩnh
nào nhỉ? - Phong như người đọc đến tập thứ năm mươi của một truyện đăng nhiều
kỳ trên báo, bắt chợt ai đó hỏi đến một tình tiết của tập thứ nhất, không biết
Carol nói gì.
- Bạn
gái của Phong, kỳ nghỉ hè năm thi đại học…
- Ôi,
chuyện xa xưa lắm rồi! Trí nhớ của cánh nữ sinh các bạn thật tốt.
- Tại
sao lại chia tay?
Phong
suy tư hồi lâu, nói:
- Thật
tình không nhớ nổi. Làm sao có thể nhớ nổi chuyện xưa như vậy? Có thể do một
nguyên nhân nào đó, nhưng không nhớ đấy là nguyên nhân gì.
Carol
cảm thấy Phong thay đổi rất nhiều, nhưng không biết thay đổi tốt hay xấu. Carol
biết Phong chưa tốt nghiệp đại học đã bỏ ra mở công ty, vì cái “trường học
rách” ấy có học hay không cũng chẳng làm sao. Bố Phong có quan hệ với các vị
chức sắc ở thành phố, ở tỉnh, cho nên công ty làm ăn cũng khá. Gần đây tổ chức
một sự kiện ở thành phố B, phải lưu lại gần một tháng, ngày mai sẽ về. Hôm nay
Phong đến ăn cơm cùng với mấy đối tác, may mắn gặp Carol, đúng là quả đất tròn,
đi lâu cũng gặp nhau.
- Gặp
bạn, mình lại nhớ mối tình đầu trong sang. - Phong nhớ lại chuyện cũ. – Hồi đấy
đúng là trong sáng! Thích bạn, nhưng không dám nói, trông thấy bạn như thấy Nữ
hoàng, rất cung kính, mắt không dám nhìn.
- Bây
giờ thì sao? - Carol hiếu kỳ, hỏi.
- Bây
giờ? Vẫn thích, nhưng không những coi bạn là Nữ hoàng mà còn coi bạn là một phụ
nữ. Nữ hoàng cũng là phụ nữ, đúng không? Bạn chín chắn hơn nhiều.
Phong
nhìn Carol. Cô cảm thấy rất khó định nghĩa ánh mắt của Phong, hình như đang
nhìn ngực cô, lại như nhìn đi chỗ khác, giống như đùa bỡn, giống như người mua
hàng đang nhìn hàng để trả giá.
Carol
chưa kịp hiểu thì Phong đã ôm lấy cô. Carol thử không giãy giụa, thấy mình hình
như cũng thích Phong ôm, hơn nữa vừa rồi Phong cũng nói thích mình. Cô cảm giác
hoà hợp, ít ra là hai người cũng đã có chung “lúc ấy”, có cảm giác thân thiết
hơn so với những người sau này ngẫu nhiên gặp nhau.
Phong
ôm một lúc rồi bất chấp, cho tay vào trong áo Carol. Carol cảm thấy như quá
buông thả, mới lần đầu mà đã để Phong ôm, bây giờ lại làm thế này. Cô giãy
giụa, lôi tay anh ra khỏi áo, nhưng Phong không buông.
Phong
cười hì hì, nói:
- Con
gái thích chuyện này lắm, đúng không? Miệng nói không thích nhưng bụng lại rất
muốn, đúng không? Mình sờ thế này bạn khoái lắm nhì?
Carol
giật mình vì giọng điệu ấy. Tại sao Phong lại trở nên như thế? Đúng là giọng
điệu sàm sỡ của kẻ lưu manh chòng ghẹo con gái nhà lành. Carol lại cố giãy ra,
nhưng không thoát nổi, vẫn bị Phong ôm chặt sờ mó, cô cảm giác người như đang
mềm nhũn, cứ để mặc Phong.
Phong
sờ mó một lúc, được đằng chân lân đằng đầu, cho tay vào bên trong quần lót của
Carol. Carol dùng cả hai tay ôm lấy tay Phong, không cho Phong hành động, hai
người ghì chặt như đang vật tay vậy.
Phong
vừa vật tay với Carol, vừa cười hì hì:
- Lúc
đang học trung học phổ thông, mình đọc cuốn Trái tim thiếu nữ bị coi
là truyện vàng, cuốn truyện chép tay từ thời bố mẹ mình, nhưng mình được xem
bản đánh máy. Cũng ở bên bờ hồ thế này, cô gái trong truyện bị anh kia sờ cho
đến… Hồi học trung học việc mà mình muốn làm là sờ mó bạn như thế này, sờ cho
đến khi bạn vốn kiêu ngạo phải cầu xin mình làm tình mới thôi. Mình nhiều lần
tưởng tượng, mỗi lần tưởng tượng ham muốn của mình lên cao trào. Bạn không biết
mình lúc ấy có những suy nghĩ bẩn thỉu như thế đâu nhỉ? Thật ra bọn con trai
trung học đều có lịch sử thủ dâm di tinh, có điều cánh con gái các bạn không
biết thôi.
- Hôm
nay Phong uống nhiều rồi. - Carol gằn giọng. - Mình không ngờ Phong lại là con
người như thế!
- Đừng
làm thế. - Phong vẫn tiếp tục mục đích chưa đạt, không biết xấu hổ. - Mình chỉ
muốn phục vụ bạn, muốn thực hiện mộng tưởng thời còn là một cậu thiếu niên.
Mình rất thích bạn, coi bạn là nữ hoàng. Bây giờ bạn vừa là nữ hoàng vừa là nữ
nhân của mình, mình dùng cách phục vụ con gái để phục vụ nữ hoàng, nữ hoàng có
cần phải sĩ diện không?
Carol
cố sức đẩy Phong ra:
- Nếu
Phong thích mình thì hãy tôn trọng mình, mình bảo không thích là không thích.
Phong đừng cố tình.
Phong
từ từ buông tay, hình như rất khó hiểu, hỏi:
- Mình
cố tình chuyện gì? Mình chỉ muốn làm cho bạn khoái, bạn nghĩ mình có ý đồ gì
chăng? Ý đồ gì mình cũng có, không tin bạn cứ kiểm tra. Mình rất thích cái con
gái ngây thơ trong sáng của bạn, đúng vậy. - Phong tỏ ra thành khẩn. - Trông
thấy bạn mình nhớ cũng có thời mình là thằng con trai trong sáng, không hiểu
tại sao mấy năm gần đây mình trở nên như thế này. Có thể chơi thêm vài năm,
chơi cho đến lúc không còn hứng thú đối với con gái, đến lúc ấy mình sẽ chết.
- Phong
không thể như thế, mà phải… - Carol định khuyên Phong, nhưng không biết khuyên
Phong phải như thế nào.
- Nếu
hồi ấy mình thi được vào đại học B. - Phong có phần hiểu ra. - Mình sẽ học cùng
trường với bạn, mình sẽ chăm học, bây giờ rất có thể học nghiên cứu sinh như
bạn. Nếu như vậy mình sẽ là người tốt, được theo đuổi bạn, trở thành bạn trai
của bạn, yêu bạn suốt đời, suốt đời chỉ một mình bạn. Đáng tiếc, hồi ấy mình
học hành sa sút quá…
Carol
nghĩ lại nguyên nhân khiến cho sức học của Phong bị sút kém, nói như nhận lỗi:
- Là
mình hồi ấy quá nóng nẩy, nghe cô giáo chủ nhiệm nói mình đi theo con đường của
bố, một lúc chơi trò tình cảm với mấy bạn trai, vậy là mình cắt đứt tất cả.
-
Không, là do mình không có nghị lực và dũng khí, ai cũng đều có thể thất tình,
nhưng không phải ai cũng cam chịu thụt lùi.
Thấy
Phong tỏ ra tiếc nuối và tự trách mình, Carol bất giác thương xót, chợt ôm lấy
Phong:
- Có
thể bây giờ vẫn chưa muộn. Có thể…
Phong
như đứa trẻ, vùi đầu vào lòng Carol, hồi lâu mới nói:
- Không
kịp nữa rồi, dù có cố gắng đến mấy thì cũng không thể bằng bạn, chúng ta đã đi
hai con đường khác nhau, mình không thể bỏ cuộc sống hiện tại để đi theo cuộc
sống của bạn. Mà mình cũng không mong bạn từ bỏ cuộc sống hiện tại để đến với
mình…
Carol
không biết nói gì với Phong, chỉ thầm căm giận ông ấy, cảm thấy vì ông ấy mà cô
đánh mất Phong, cũng đánh mất luôn một mối tình thật sự rung động với Phong.
Phong
nhìn Carol, nói:
- Vừa
rồi thấy bạn trong khách sạn, mình phát hiện lâu lắm rồi mới có lại sự rung
động từ xa xưa, sự rung động chỉ có thể từ thị giác và ý niệm, đó là cái đã mất
từ lâu, từ lâu lắm rồi. Có thể mỗi người con trai, lúc vừa bắt đầu, chỉ dựa vào
thị giác, thính giác và ý niệm mới có nổi sự rung động đó, sau đấy phải dựa vào
xúc giác, sau nữa phải dựa vào sự kích thích mạnh mẽ, hoặc… viagra, cái hại của
chơi bời quá độ, chưa già đã yếu, người chưa già trái tim đã yếu, trái tim yếu
coi như không còn hứng thú.
- Vào
trong xe của mình nhé. - Phong nói rồi kéo Carol đến nơi đỗ xe.