Dịu Dàng Im Lặng

Chương 7: Chương 7






Sau khi được Doãn Bá An đồng ý, hai người tiếp tục ổn định kết giao, vào đại học năm thứ tư, tình trạng sức khỏe của bà Tống càng lúc càng không lạc quan bệnh tình nguy kịch nhập viện, về sau không bao lâu, đã buông tay nhân gian.

Rõ ràng sớm có chuẩn bị tâm lý, biết rõ ngày này sớm muộn gì cũng đến, nhưng Tống Kình vẫn chịu đả kích, nhất thời không cách nào tiếp nhận. Xử lý xong hậu sự cho mẹ , tinh thần anh sa sút rất nhiều, suốt ngày không nói mấy câu, thường xuyên một mình trầm mặc một chỗ, có khi ngẩn người cả nửa ngày.

Doãn Tâm Ngữ nhìn thấy, trong lòng lo lắng nói không nên lời , rồi lại không biết phải an ủi anh như thế nào, duy nhất có thể nghĩ, chỉ là toàn tâm toàn ý mà làm bạn với anh, dùng nhu tình an ủi cõi lòng đầy tổn thương của anh.

Lần nữa đi vào Tống gia, nghênh đón cô vẫn là một căn phòng yên ắng, Doãn Tâm Ngữ than nhẹ, nhẹ nhàng linh hoạt đẩy cửa phòng ra, đập vào mặt là bóng tối làm cô phải nheo mắt lại, thẳng đến ánh mắt thích ứng với bóng tối, cô cẩn thận tránh đi bài trí trong phòng, mới tìm được Tống Kình đang ngồi dựa vào tường.

Ăn tối chưa?

Trong bóng tối, căn bản không cách nào phân biệt xem tay của cô, mà Tống Kình cũng không có tâm trạng mà nhìn.

Ánh mắt anh nhìn nơi xa xăm, giọng nói trầm thấp sâu kín: “Trong trí nhớ, chưa bao giờ có cha tồn tại, là mẹ ngậm đắng nuốt cay, vừa làm mẹ vừa làm cha nuôi dưỡng tôi, mẹ vì tôi vất vả hơn nửa đời người, mà tôi, lại chưa kịp làm tròn đạo hiếu , tôi thật đáng hổ thẹn.”

Bác Tống sẽ không trách anh, anh là kiêu ngạo lớn nhất cả đời này của bác ấy, bác ấy thấy hãnh diện vì anh. Kiên cường bắt đầu lại được không? Trên đời này còn có người cần anh, đừng có sa sút sụp đổ như vậy.

Tống Kình như không có cảm giác, hoảng hốt nói ra: “Sống nương tựa lẫn nhau hơn hai mươi năm, mẹ là người thân duy nhất của tôi, hiện tại, cứ như vậy vứt bỏ tôi mà đi, sau này cũng chỉ còn lại một mình tôi…”

Sẽ không đâu, anh còn có em, em sẽ ở cùng anh, vĩnh viễn không chia lìa!

Doãn Tâm Ngữ nóng vội ra dấu, anh yếu ớt, anh bi thương, cô đều nhìn thấy lòng cô thật đau, lại không biết nên làm như thế nào, cô ngay cả mở miệng an ủi anh cũng làm không được!

Tống Kình chưa từng ngẩng đầu nhìn cô, cũng không thấy cô ra dấu, trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng của anh vọng lại, phảng phất toàn bộ thế giới chỉ còn một mình anh.

Anh cảm thấy thật cô đơn, rất lạnh lẽo, lại —— không biết giải quyết thế nào.

“Đúng vậy, ? Sau này, trong cuộc sống khi tôi đánh mất phương hướng, ai sẽ dẫn dắt tôi? Đói bụng mệt mỏi, ai sẽ hỏi han ân cần? Vui vẻ thương tâm, ai đến chia sẻ, ai đến làm bạn? Hiện tại mới phát hiện, thì ra tôi chỉ có hai bàn tay trắng, cuộc sống như thế thật trống rỗng…”

Một câu “Hai bàn tay trắng”, chế trụ lòng cô, nói không nên lời chua xót, nhéo lấy lòng cô đau đớn.

Anh còn có em, người của em, tất cả của em, Tống Kình, anh có nghe hay không!

Kéo tay của anh, đặt lên trái tim cố, lóe nhàn nhạt nước mắt, ở trong đêm tối dịu dàng chớp động, thần sắc có thâm tình liều lĩnh không hối hận.

Tống Kình hoàn hồn, đón nhận khuôn mặt tràn ngập quan tâm của cô, ánh mắt từ từ dời xuống, nhìn thẳng dưới lòng bàn tay là tâm hồn thiếu nữ vì anh mà cuồng nhiệt, một tiếng lại một tiếng tim đập, chân thật làm anh rung động ——

Trừ phi anh không cần em, nếu không, anh vĩnh viễn sẽ không phải chỉ có hai bàn tay trắng.

Đó là hứa hẹn sống chết không rời!

Tống Kình khẽ chấn động, phút chốc đem cô ôm chặc vào lòng: “Anh còn có em nữa! Đúng vậy, cũng chỉ có em thôi, trừ em ra, anh thật sự không còn có gì nữa. Tâm Ngữ, Tâm Ngữ… Anh không thể để mất em…”

Anh trầm thấp nỉ non, ngậm lấy kích tình đau đớn, hôn cô.

Doãn Tâm Ngữ nhắm mắt lại, hai tay ôm anh, dịu dàng thừa nhận tất cả của anh. Sức lực cô rất ít ỏi, nhưng mặc kệ có bao nhiêu, cô đều muốn giao toàn bộ tất cả của cô cho anh, dùng nhu tình như nước an ủi người con trai cô yêu nhất.

Cho tới bây giờ đều là anh yêu thương cô, chỉ vì anh luôn luôn kiên cường, không muốn nhờ cậy cô. Nhưng giờ khắc này, anh đem một mặt yếu ớt nhất bày ra trước mắt cô, lúc này đây, đổi lại cô sẽ che chở anh, thương tiếc anh!

Trong lòng của anh, có lo sợ không yên cùng bất an quá sâu đậm, ôm lấy vậy quý báo nhất trong sinh mệnh, rốt cuộc không cách nào buông ra, anh muốn làm gì đó để trấn an nội tâm lo lắng hoảng sợ.

Cũng bởi vì như vậy, khi cô không có giữ lại đáp trả và trả giá, tình huống mới có thể một phát không thể vãn hồi.

Quần áo trên người, từng thứ từng thứ một rời khỏi thân thể, dưới lòng bàn tay anh đang vuốt ve là da thịt trơn mềm như nước, hô hấp gấp rút, trong mắt mờ mịt tình dục khao khát, anh không cách nào suy nghĩ, ôn nhu như vậy, đúng là điều anh đang cần, cho nên anh chỉ có thể một tấc không ngừng mà cướp đoạt, đòi hỏi ——

Khí lực cương dương, chồng lên nữ tính mềm mại đáng yêu, linh hồn giao nhau hò hét hợp lại làm một rung động, anh thở ra một tiếng, thật sâu xuyên qua tánh mạng của cô, giao hòa hợp nhất.

Hai mắt Doãn Tâm Ngữ nhắm nghiền, toàn tâm toàn ý đón nhận anh, ánh mắt triền mien nhìn anh, anh cúi đầu xuống, phong bế hơi thở như lan trong môi đỏ mọng phát ra, tạo ra một vũ điệu linh hôn thuộc về nhau ——

☆ ☆ ☆

Trên sàn nhà trơn bóng, Doãn Tâm Ngữ tựa vào trong lòng ngực anh, thân hình như cũ dây dưa lẫn nhau.

Kích tình qua đi, Tống Kình nhìn chằm chằm trần nhà, trầm mặc thật lâu không nói.

Đã hối hận sao?

Ngón trỏ nhẹ nhàng ở trước ngực của anh viết.

Trong bầu không khí này, Doãn Tâm Ngữ cử động dễ dàng làm cho người ta có quá nhiều mơ màng, nhưng Tống Kình biết rõ, đơn thuần như Tâm Ngữ tuyệt không có loại tâm tư này.

“Những lời phải nên do anh hỏi?” Tống Kình cầm ngược bàn tay nhỏ bé của cô, cảm giác có chút mát, “Có lạnh không?”

Doãn Tâm Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu: Không lạnh, cũng không hối hận.

Nhưng Tống Kình vẫn ôm cô thật chặt, hơi thở ấm áp giao hòa lẫn nhau.

Tóc dài đen nháy, mềm mại mà rối tung ở lồng ngực anh, tạo thành một thác nước màu đen, anh không có quên, lần đầu tiên gặp nhau, hấp dẫn anh trước nhất, chính là mái tóc xinh đẹp này.

Đoạn thời gian kia, cô chiếm toàn bộ lực chú ý của anh, đoạt đi suy nghĩ anh đang có, từ nay về sau, trong mắt liền chỉ chứa được cô.

Cho tới nay, anh đều chỉ dám xa xa nhìn cô, cùng cô trao đổi tâm linh, ngay lúc đó anh như thế nào cũng không nghĩ tới bọn họ cuối cùng sẽ thuộc về nhau như thế này, mái tóc này, có một ngày sẽ rơi lả tả trần trụi trước ngực anh, xúc cảm như tơ lụa, làm anh chua xót khổ sở không muốn rời khỏi vuốt ve an ủi này.

“Kết hôn! Tâm Ngữ.” Thời gian dài trầm mặc qua đi, anh trầm thấp mở miệng.

Toàn thân Doãn Tâm Ngữ chấn động, ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Em nói, anh còn có em nữa, không phải sao? Vậy thì kết hôn, vĩnh viễn ở bên cạnh anh, để anh có em vĩnh viễn.”

Vẻ mặt cô kinh nghi —— anh chỉ là xúc động nhất thời sao?

“Có lẽ vậy! Hôn nhân vốn chính là cần một chút xúc động.”

Thế nhưng mà… Thế nhưng mà…

Hôn nhân dù sao không giống với yêu đương, cô không có nắm chắc, chính mình có thể sắm vai một người vợ tốt được hay không, đến lúc đó, nếu anh có một chút xíu hối hận hoặc oán trách, vậy phải làm sao?

“Anh biết em cố kỵ cái gì, nhưng Tâm Ngữ, yêu là có thể bao dung tất cả, chúng ta cũng đã cho nhau tất cả, vậy còn có cái gì để do dự.”

Doãn Tâm Ngữ nghe ra mánh khóe, nghi hoặc hỏi: Anh —— là muốn phụ trách?

Như thế nào quên điều này? Anh luôn là một người có ý thức trách nhiệm rất nặng.

Tống Kình không phủ nhận: “Đi đến bước này, kết hôn là tất nhiên, nói sau, dù gì cũng phải phòng ngừa vạn nhất.”

Doãn Tâm Ngữ hiểu anh chỉ “Vạn nhất” là cái gì. Sẽ không trùng hợp như vậy a?

“Anh không có nắm chắc chuyện mạo hiểm. Tâm Ngữ, em phải hiểu, nếu như không ở trong một trăm ngày kết hôn, theo tập tục truyền thống, chúng ta sẽ phải đợi ba năm sau.” Hi vọng khi đó, không có cái bi bô tập nói hài tử, không biết nên như thế nào gọi hắn.

Doãn Tâm Ngữ khẽ cắn môi. Cô cũng biết việc này cô không được phép tùy hứng, nhưng là…

“Thật khó khăn sao?” Tống Kình săn sóc khẽ vuốt ve cô, “Hôn nhân là phải cam tâm tình nguyện, nếu như em chưa chuẩn bị tốt, như vậy, anh và em sẽ cùng đợi.”

Không phải! Doãn Tâm Ngữ rất nhanh phủ nhận.

Suy nghĩ kỹ, mới vẻ mặt thận trọng mà hỏi lại: Anh thật sự hy vọng em có thể tham dự vào cuộc sống của anh sao?

“Đương nhiên.” Anh không cần suy nghĩ liền trả lời.

Được, từ giờ khắc này bắt đầu, tánh mạng của chúng ta là một, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đời này, em đã định cùng anh, trừ phi em chết!

Tống Kình kích động ôm chặt cô: “Anh hiểu.”

Giờ khắc này hứa hẹn, chính là một đời một thế, thẳng đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.

☆ ☆ ☆

Chọn một ngày, Tống Kình quyết định nói cho Doãn Bá An biết chuyện của bọn họ.

“Kết hôn? !” Có thể nghĩ, Doãn Bá An sẽ có bao nhiêu khiếp sợ.

Ông biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng như thế nào cũng không nghĩ sẽ là hiện tại.”Cậu không phải đang chịu tang sao?”

“Đúng vậy, cho nên quá trình đơn giản là được. Con và Tâm Ngữ đã bàn bạc rồi, sẽ đi công chứng kết hôn trong thời gian này.”

Hoàn toàn chính xác, trong thời gian này, không thích hợp phô trương.

Doãn Bá An nhíu mày: “Kết hôn là đại sự cả đời chỉ có một lần, như thế nào có thể qua loa như vậy?”

“Có bao nhiêu năng lực thì làm bao nhiêu, khoa trương không đúng với thực lực không phải điều con sẽ làm.” Tống Kình lạnh nhạt trả lời.

Đúng, đây chính là cá tính của Tống Kình, chuyện gì cũng vững vàng kiên định! Đây cũng là nguyên nhân Doãn Bá An thưởng thức anh, nhưng hiện tại, Doãn Bá An chỉ cảm thấy loại cá tính này rất chướng mắt.

“Tiểu Ngữ là con gái bảo bối duy nhất của tôi, tôi không thể để cho nó chịu ủy khuất.”

Cha, con đồng ý cách làm của Tống Kình , con cũng không chịu ủy khuất,

Người trong cuộc mở miệng, biểu diễn tiết mục là phu xướng phụ tùy.

Sớm biết lòng con gái tám trăm năm trước đã hướng ra ngoài. Doãn Bá An lạnh nhạt hừ, làm bộ không thấy lời con gái tuyên bố: “Pha trà đi! Đàn ông nói chuyện, phụ nữ đừng xen vào.”

Doãn Tâm Ngữ mím môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi pha trà.

Đợi Tâm Ngữ rời đi, Doãn Bá An lập tức hỏi: “Vì sao vội vả như vậy?”

Trên mặt Tống Kình không khỏi hiện lên một chút xấu hổ: “Có một phần là vì phòng ngừa Tâm Ngữ mang thai.”

Doãn Bá An há to miệng ngây ngốc, thật lâu nói không ra lời.

Tiểu tử này ——

Doãn Bá An trừng mắt anh. Bề ngoài một bộ dạng trầm ổn biết kìm chế, không nghĩ tới ——

Hừ, hãy nói đi, có người trẻ tuổi nào không xúc động?

“Vậy cũng chỉ cần một tháng sẽ biết rõ kết quả, không cần —— “

Tống Kình nghiêm mặt cắt ngang: “Mang thai con lấy, không có mang thai coi như xong, chú xem Tâm Ngữ là cái gì?”

Doãn Bá An nói không ra lời. Không nghĩ tới tiểu tử này che chở Tâm Ngữ đến trình độ này, ngay cả cảm xúc rất nhỏ cũng đều thay cô băn khoăn.

“Vì cô ấy, cũng vì hành vi của mình phụ trách, chỉ là một cái khâu mà thôi, không có nghĩa là vì chuyện đó mà con cưới cô ấy, hôm nay cho dù không có những yếu tố này, lựa chọn của con vẫn là cô ấy, khác biệt chỉ ở vấn đề sớm muộn , Tâm Ngữ đã không ngại không có hôn lễ long trọng , vậy con còn chờ cái gì?”

Doãn Tâm Ngữ vừa ra tới, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cùng với cha bộ dạng á khẩu không trả lời được.

Làm sao vậy?

Doãn Tâm Ngữ đặt chén trà xuống, ngón trỏ quơ quơ, im ắng hỏi thăm.

“Không có việc gì.” Tống Kình nhàn nhạt đi qua, vươn tay ôm lấy cô, để cô ngồi trên đùi mình, cái cằm thuận thế dựa sát vai cô, thân mật hôn hôn bên tai cô, “Ba của em đã đáp ứng.”

Ông đáp ứng khi nào a? Doãn Bá An muốn phản bác, lại một chữ cũng nói không ra miệng, chỉ có thể phẫn nộ hờn dỗi, xem tiểu tử kia ăn đậu hũ của con gái ông.

Cám ơn cha!

Doãn Bá An hừ một tiếng: “Khỏi phải cám ơn, bảo chồng con về sau nói chuyện khách khí một chút, đừng có đối với cha vợ rống to như thế.” Rất giống như đang dạy con! Chưa thấy qua cha vợ nào so với ông uất ức như vậy, một chút uy nghiêm cũng không có.

Bất quá, có một điểm ông tuyệt không nhượng bộ.

“Chuyện hôn lễ tôi có thể tỏa hiệp, nhưng đồ cưới tuyệt không thể thiếu, xem như đền bù tổn thất cho con gái tôi.”

Nghĩ cũng biết, đây tuyệt đối là một số tài vật giá trị kinh người.

Tống Kình nhíu mày: “Con lấy chính là vợ không phải đồ cưới. Vợ của của con, con sẽ nuôi rất tốt.”

“Nuôi tốt hay không là chuyện của cậu, đây là đồ vật tôi đưa cho con gái tôi, cậu không có tư cách thay nó cự tuyệt, không muốn tiếp nhận thì đừng cưới, không có ai bắt buộc cậu.” Lúc này, khí thế của Doãn Bá An toàn bộ trở về.

Doãn Tâm Ngữ thấy Tống Kình không tình nguyện, vội vàng biểu lộ: cha, con cảm thấy ——

“Con uống trà đi!” Biết cô định nói gì, lần này, Doãn Bá An rất có dự kiến trước mà ngăn cản, đoạt trước một bước nói, “Con là con gái duy nhất của cha, tương lai tất cả của cha còn không phải đều là của con sao, con không nhận, chẳng lẽ lại cha có biện pháp mang vào quan tài sao?”

Mang theo khẩu khí nhàn nhạt sầu não, khơi gợi lên cảm giác áy náy của Doãn Tâm Ngữ, nhưng nếu thật sự tiếp nhận, lại sợ Tống Kình cảm thấy tôn nghiêm chịu nhục, nhất thời thế khó xử.

Lão đầu đáng giận, làm con gái của mình khó xử! Tống Kình âm thầm mắng.

Doãn Bá An rõ ràng là nhìn trúng nhược điểm biết anh không đành lòng thấy Tâm Ngữ khó chịu.

Tống Kình không thể nào cam tâm trừng mắt liếc ông một cái, im lặng nói: xem như ông lợi hại!

“Muốn làm sao thì làm vậy a, con không sao cả.”

Thật sự có thể chứ? Cô cẩn thận từng li từng tí xác nhận.

“Ừm. Em vui vẻ là được.”

Tôn nghiêm xem là cái gì? Thấy cô nở nụ cười, anh biết rõ làm như vậy là đúng, lúc này, anh không có bởi vì kiêu ngạo bản thân mà làm cho cô rơi nước mắt nữa, sau này, càng sẽ không!

Anh âm thầm tự nói với mình, muốn dùng toàn bộ yêu thương cô, bên cạnh cô kiếp này.

☆ ☆ ☆

Trong một ngày ánh xuân chiếu xuống, bọn họ hoàn thành chung thân đại sự, không có nghi thức xa hoa, không có khách mời vô số, chỉ có vài người thân thiết chứng kiến, cùng với hai trái tim hòa cùng nhịp đấp, quá trình đơn giản mà ấm áp.

Chỉ chớp mắt, hơn hai năm qua đi, Doãn Tâm Ngữ từ một thiên kim được cưng chiều ngay cả làm cơm trứng chiên cũng là vấn đề, trở thành một người vợ đảm đang, chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của chồng mình.

Cô biết Tống Kình lấy cô, là muốn thương yêu cô, chiếu cố cô, nhưng cô cũng muốn chiếu cố anh, trở thành người vợ tốt, có thể vì người mình yêu làm chút gì đó, làm cô cảm thấy thật hạnh phúc, cô không hi vọng chỉ là gánh nặng của anh —— cho dù anh nói, đó là gánh vác ngọt ngào.

Cô thừa nhận, cô làm đồ ăn không thể so với Tống Kình, nhưng luận trù nghệ, muốn qua được chồng của cô, chỉ sợ cũng không có mấy người.

Lúc đầu tài nấu nướng của cô thật có trở ngại, nhưng mặc kệ cô nấu có khó ăn cở nào, Tống Kình chưa từng oán hận nửa câu, luôn mỉm cười ăn sạch tất cả đồ ăn, sau đó ở trong đêm triền miên, nhẹ giọng nói lời cảm ơn cô.

Cha cô kiên trì cho cô đồ cưới, Tống Kình hoàn toàn không dung tới, mỗi lần đề cập, anh luôn nói với cô: “Em giữ đi, tương lai có thể làm đồ cưới cho con gái chúng ta.”

Hiện tại anh đã là nhà thiết kế của một công ty đãi ngộ thuộc hàng thượng hạng, đối với tương lai, bọn họ sớm đã vẽ ra một bản kế hoạch hoàn mỹ, đợi hai người kinh tế càng thêm ổn định, mà cô cũng đã có đầy đủ năng lực nhận chức trách của một người mẹ, bọn họ có thể toàn tâm chờ mong một tiểu bảo bảo xuất hiện, để cho bọn họ dùng tất cả yêu thương chăm sóc nó.

Dùng qua bữa tối, Doãn Tâm Ngữ đuổi chồng ra khỏi phòng bếp, một mình lưu lại thu thập chén đĩa, nghe nói trước kia lúc mẹ chồng vẫn còn sống, cũng làm chuyện như thế.

Nhưng Tống Kình luôn không để ý tới, anh thích cùng cô một chỗ làm loại chuyện nội trợ bình thường ấm áp này.

Ở sau lưng ôm eo của nàng, anh thân mật dựa sát mặt vào vai cô, đây là cử động anh thường làm nhất, không có kích tình như lửa, chỉ có nhu tình lưu luyến vuốt ve an ủi.

“Ngày mai là ngày nghỉ, muốn đi nơi nào?”

Đang rửa chén tay ngừng lại, một lát sau mới đáp: Anh làm chủ đi!

Bình thường khó được dịp cùng nhau du lịch, cô nghĩ, anh có thể sẽ hi vọng có chút thế giới ngọt ngào của hai người…

Anh làm sao không rõ tâm tư của vợ mình, nhàn nhạt nói: “Vậy thì đi thăm cha a!”

Doãn Tâm Ngữ hơi ngạc nhiên quay đầu lại.

Tống Kình cười khẽ, thay cô lau chén, sau đó mới kéo cô qua, nhéo nhẹ chóp mũi cô: “Em cho rằng anh không nhìn ra em rất nhớ cha sao! Bà xã, em như vậy không đúng a! Có câu nói, ‘Chống là người để cho ta nương tựa suốt đời’ anh muốn là chỗ dựa của em, trong lòng em có tâm sự không nói với anh, anh làm chồng giống như chỉ làm kiểng!”

Em chỉ là nghĩ, có sắp xếp khác a, cho nên…

“Em cứ nghe lời anh như vậy à? Có muốn đọc lại tam tòng tứ đức cho anh nghe không?” Khư! Đây đã là thế kỷ thứ mấy rồi, vợ của anh còn có tư tưởng của thời đại chưa khai hóa.

Người ta, người ta là không muốn làm anh thất vọng a!

Cô không thuận theo kháng nghị.

“Anh biết rõ. Nếu muốn làm anh không thất vọng, vậy thì phải thật vui vẻ làm chuyện em muốn, nụ cười của em chính là điều anh mong muốn.”

Tống Kình, anh quá sủng em rồi.

Cô thật sự cảm giác mình thật hạnh phúc.

Tống Kình cười cười trả lời: “Đó là chuyện phải làm, bằng không thì anh lấy em làm gì? Anh muốn em bao giờ cũng đều cảm thấy gả cho anh là lựa chọn sáng suốt nhất cả đời của em.”

Lời nói này, mặc kệ nghe bao nhiêu lần, cô vĩnh viễn vẫn như lúc ban đầu rung động cùng cảm động.

Anh luôn là lựa chọn sáng suốt nhất của em! Em vĩnh viễn sẽ không hối hận gả cho anh.

Tống Kình cười mà không nói, cúi đầu ngăn chặn môi của cô, giờ khắc này, ngôn ngữ đã thành dư thừa.

☆ ☆ ☆

Tiếng chim sẻ chíp chíp, đánh thức Tống Kình trong lúc ngủ say.

Anh cúi đầu xuống, nhìn vợ mình trong ngực đang đắm chìm ở mộng đẹp ngọt ngào, khóe môi câu dẫn ra tươi cười yếu ớt.

Mỗi sáng sớm thức dậy, nhìn thấy cô nằm trong khủy tay của anh ngủ, loại cảm giác này thật tốt.

Anh dịu dàng hôn cô, dùng phương thức đặc biệt đánh thức cô dậy: “Con heo lười nhỏ, rời giường.”

Doãn Tâm Ngữ hiển nhiên ngủ rất say, cả người co rúc ở trong lòng của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng ngực anh chui vào.

Tống Kình nhỏ giọng: “Bà xã, nếu em còn lộn xộn, anh sẽ trực tiếp làm chuyện anh muốn làm!”

Bởi vì đêm qua kích tình, hiện tại thân hình dưới chăn là không mảnh vải, cô lại cọ tới cọ lui làm thức tỉnh nam tính của đàn ông, nếu anh không xúc động cũng không phải là đàn ông.

Bàn tay đặt trên eo nhỏ, từ từ dời lên trên, vuốt ve tấm lưng trắng bóng như ngọc của cô, Doãn Tâm Ngữ lúc này mới vẻ mặt buồn ngủ mở mắt ra.

Tống Kình, anh làm cái gì?

Thật không hiểu phong tình. Tống Kình nhụt chí thở dài: “Anh đang gọi em rời giường a! Em không nhìn ra được sao?”

Đúng vậy , gọi đến chính mình dục hỏa đốt người.

Em thật mệt, có thể ngủ một lát nữa không?

“Không được. Mấy ngày nay em càng ngày càng thích ngủ, bình thường không có sao, nhưng hôm nay chúng ta phải về thăm cha, em đã quên sao? Đừng đem thời gian đều ngủ hết.”

Thấy chiêu làm nũng không thành, Doãn Tâm Ngữ nhận mệnh ngồi dậy, tiếp nhận quần áo anh đưa qua mặc vào.

“Èm từ từ cũng không có sao, bữa sáng anh làm là được rồi ——” Nói còn chưa nói xong, Doãn Tâm Ngữ đã che miệng chạy tới phòng tắm, anh nhíu mày đuổi theo, thấy cô ở trong bồn rửa tay, ói đến vô lực.

“Như thế nào chút trở về ——” Một trận choáng váng đồng thời đánh úp lại, Tống Kình lui hai bước, chống đỡ sau lưng tường.

Không biết có phải đã bị cô ảnh hưởng hay không, ngực Tống Kình cũng bốc lên ra cảm giác buồn nôn.

Anh vẫy vẫy đầu, chờ đợi cảm giác hoa mắt thối lui, ánh mắt khôi phục thanh tịnh, bước chân không còn lảo đảo, anh mới ân cần đở lấy cô: “Tâm Ngữ, làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

Doãn Tâm Ngữ thoáng ngẩng đầu, trong kính phản ánh ra một gương mặt tái nhợt, cô mở nước rửa mặt, muốn đánh ra chút ít huyết sắc.

“Được rồi, được rồi, lại vỗ nửa, có người sẽ đau lòng.” Tống Kình vươn tay ngăn cản cử động của cô, lo lắng nói, “Anh dẫn em đi gặp bác sĩ.”

Doãn Tâm Ngữ nghe xong, rất nhanh lắc đầu.

Em không sao, thật sự! Em cam đoan.

“Tin em mới là lạ.” Anh khẽ nói, thấy cô kiên quyết, anh đành phải nhượng bộ, “Nếu thân thể không thoải mái, vậy phải trở lại giường nằm thêm một chút, bên phía cha, muốn đi tùy thời đều có thể đi, không gấp.”

Đừng muốn! Doãn Tâm Ngự vội vàng lưu anh lại: Em thật sự đã không có việc gì rồi, anh đừng lo lắng.

“Thế nhưng…”

Được rồi. Được rồi, van cầu anhmà ——

Cô chắp tay trước ngực, mím lấy miệng nhỏ nhắn, dùng vẻ mặt đáng thương cầu xin.

“Em nha! Biết sử dụng chiêu này!” Thật sự là không có biện pháp với cô, “Được rồi! Ít giả vờ, anh đi làm bữa sáng.”

Ông xã, anh thật tốt.

Doãn Tâm Ngữ mừng rỡ ôm lấy cổ anh, đưa lên một cái hôn môi, trên môi nổi lên vui sướng thần bí.

Tình trạng này đã đã tiếp tục hơn một tuần rồi, cô luôn lừa anh.

Cô đại khái đoán trước được chuyện gì xảy ra, có lẽ, chuyện bọn họ cho tới nay chờ mong sắp thực hiện được. Anh —— có lẽ sẽ mừng rỡ như điên a?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.