Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 59: Q.1 - Chương 59: Bức tranh.




Nắng sớm chiếu vào phòng đánh thức Tiểu Bạch dậy, nó đứng lên, lắc lắc cơ thể, trong miệng dường như vẫn còn đọng lại mùi thơm của con nai tươi sống ngày hôm qua.

Lúc nó quay đầu lại thì nhìn thấy Phượng Lại Tà đang đưa lưng về phía nó, mắt nhìn ra cửa sổ.

“Ngươi đang nhìn cái gì đó?”

“A, ngươi thức rồi à?” Phượng Lại Tà dường như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, quay đầu nhìn Tiểu Bạch.

“Có người tới.” Tiểu Bạch đánh hơi được một mùi hương xa lạ trong không khí, tuy rằng rất nhạt, nhưng vẫn có thể phát hiện ra.

“Ngươi có đói bụng không? Chúng ta đi tìm Phượng Tê thôi, ta đói bụng.” Phượng Lại Tà cười hì hì, nói lảng sang chuyện khác, nó không muốn để cho bất kì ai khác biết được daddy đã từng tới.

Mở cửa ra, Phượng Lại Tà đột nhiên rơi vào trong lồng ngực rắn chắc của một ai đó.

“Wow, tiểu điểm tâm, mới sáng sớm mà em nhiệt tình quá.” Một giọng nói trêu đùa ngả ngớn truyền tới từ đỉnh đầu Phượng Lại Tà.

“Ngươi…” Đẩy đối phương ra, Phượng Lại Tà trợn mắt nhìn vẻ mặt bất cần đời của Phượng Ca. “Mới sáng sớm, ngươi chạy tới phòng của ta làm cái gì?”

“Đâu cần phải tức tối như vậy chứ, anh tới đây chỉ là muốn gọi em đi ăn cơm thôi mà.” Phượng Ca vô tội nhún vai. Hắn thật tình không có ác ý, chẳng qua là thích nhìn thấy vẻ mặt đề phòng người khác cực kỳ giống một con mèo nhỏ đang tức giận của Phượng Lại Tà mà thôi.

Phượng Lại Tà hơi nheo mắt, quay lại ngoắc ngoắc Tiểu Bạch, hất cằm lên, quyết định làm lơ sự tồn tại của Phượng Ca.

“Hống.” Tiểu Bạch liếc nhìn Phượng Ca, cảnh cáo hắn không nên tiếp tục quấy rầy bọn họ.

“Ăn thịt của ta mà còn hung dữ với ta.” Phượng Ca mỉm cười nhìn Tiểu Bạch, vừa nói hết lời đã thu hút được sự chú ý của Phượng Lại Tà.

“Ngươi nói cái gì?” Đôi mắt màu hổ phách của Phượng Lại Tà nheo lại.

“Hôm qua, ta săn được một con nai nhỏ, liền lấy nó chiêu đãi “hộ hoa sứ giả” nhà ngươi.” Hắn kì thật cũng là một người hiếu khách.

“Tiểu Bạch.” Phượng Lại Tà la lên một tiếng, rõ ràng nó đã cảnh cáo Tiểu Bạch cách người này xa một chút rồi, vậy mà Tiểu Bạch lại còn dám ăn đồ của hắn ta.

“Ta không biết.” Tiểu Bạch vội vã giải thích, hôm qua nó ăn là con nai do một binh sĩ mang tới, làm sao biết được là do hắn ta săn chứ.

“Tiểu Bạch, ngươi có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Có đau bụng không? Hay là đau đầu? Móng vuốt có khỏe không?” Trước cái nhìn chằm chằm của Phượng Ca, Phượng Lại Tà khẩn trương ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Bạch, đưa tay trở tới trở lui đầu sói, lại cầm móng vuốt của Tiểu Bạch mà kiểm tra tỉ mỉ một lượt.

“Ê, anh đâu có hạ độc nó.” Nụ cười trên mặt Phượng Ca thoáng chốc đã bị đóng băng. Cô nhóc này có cần phải khoa trương như vậy không? Hắn cũng đâu phải là kẻ ác ôn tội ác tày trời, cần gì phải ra tay hạ độc con sói kia chứ?

“Họa hổ họa bì nan họa cốt. Tri nhân tri diện bất tri tâm.” Phượng Lại Tà mở to mắt, tràn ngập hoài nghi liếc nhìn hắn.

“Anh đây là có ý tốt.” Có cần phải nói hắn hiểm ác như vậy không?

“Có quỷ mới biết ngươi có rắp tâm hay không.”

“Haizzz, tiểu quỷ này rất không có lương tâm.” Hắn có lòng tốt chiêu đãi thú cưng của cô nhóc, ai ngờ cô nhóc lại nghi ngờ hắn.

“Tên ta là Tiểu Tà, không phải tiểu quỷ.” Phượng Lại Tà đứng lên, hất cằm ưỡn ngực bỏ đi, không thèm nhìn Phượng Ca.

Tiểu Tà.

Phượng Ca đứng tại chỗ, sờ sờ cằm nhìn cô gái đang ưỡn ngực đi nhanh, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười thâm sâu khó lường.

*****

Phượng Tê đi ngang qua phòng Phượng Lại Tà, nhìn thấy Phượng Ca đang đứng ở đó suy tư, hắn liền đi tới, vỗ vai Phượng Ca.

“Hoàng huynh, anh đang nghĩ gì vậy?” Nếu như hắn nhớ không lầm, đây là phòng của Tiểu Tà mà.

“À không.” Phượng Ca hoàn hồn lắc đầu, cười cười nhìn cô em gái xinh đẹp như hoa của mình. “Võ đạo đại hội năm nay, em có định tham dự không?”

Phượng Tê sửng sốt trong giây lát, sau đó liền trả lời: “Tùy phụ vương quyết định đi.”

Phượng Ca nhìn cô em gái lúc nào cũng nhất nhất nghe lời cha mình, nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn luôn yêu mến đứa em này, có điều, Phượng Tê quá mức ngoan ngoãn nghe lời phụ vương, chẳng khác gì một hình nộm bị điều khiển. Nhiều lúc, hắn cảm thấy đáng tiếc thay cho em mình. Tuy rằng bọn họ không phải là anh em cùng cha cùng mẹ, thế nhưng hơn kém nhau cũng chẳng bao nhiêu tuổi, từ nhỏ lại trưởng thành cùng nhau, cho nên tình cảm rất tốt. Chỉ tiếc, tính cách của Phượng Tê lúc nào cũng như vậy: không nói nhiều, không phản đối, nhu thuận giống như một con búp bê.

“Còn một chuyện nữa: chiều nay em bảo bọn người hầu chuẩn bị một phòng thật tốt nha.”

“Có người muốn tới ở sao?” Phượng Tê hỏi.

Phượng Ca gật đầu, trên mặt vẫn là ý cười bất cần đời thường lệ.

Phượng Tê không hỏi gì thêm nữa, cũng giống như cá tính từ trước tới nay của hắn.

*****

Phượng Tê vì chuyện gì đó mà bị huyết chủ phái ra ngoài, còn Phượng Ca lại đi đón một vị khách, để lại một mình Phượng Lại Tà trong hoàng cung rộng lớn. Cảm thấy buồn chán, Phượng Lại Tà mang theo Tiểu Bạch đi vòng quanh hoàng cung. Dạo một hồi, cô bé đi tới một bức tường cao ngất, trên đó treo một vài bức tranh xinh đẹp được vẽ rất tỉ mỉ, những khuôn mặt hoàn hảo trên bức tranh cho thấy đây là dòng dõi hoàng thất huyết tộc qua các đời.

Phượng Lại Tà ngắm nhìn những bức tranh treo trên tường, trong lòng thầm cảm thán tại sao ngoại hình của huyết tộc lúc nào cũng đẹp như vậy. Phượng Tê, Phượng Ca bọn họ sống trong môi trường này quá lâu, chỉ sợ đã sớm miễn dịch với cái đẹp rồi.

Phượng Ngâm không hề hạn chế bất kì hành động nào của Phượng Lại Tà, miễn là cô bé vẫn ở trong phạm vi hoàng cung.

Ngắm nhìn một hồi, rốt cuộc, Phượng Lại Tà dừng lại trước bốn bức tranh cuối cùng: bức đầu tiên trong số đó là của huyết chủ Phượng Ngâm, hai bức cuối là của Phượng Ca cùng Phượng Tê, nhưng bức tranh trung gian mới là nơi thu hút sự chú ý của Phượng Lại Tà nhất. Đó là một bức họa vẫn còn chưa vẽ xong, mơ hồ có thể nhận ra người được vẽ là một phụ nữ, tuy vậy, hình ảnh vẫn chỉ ở dạng phác thảo với những đường nét vẽ dáng người, còn khuôn mặt thì để trống không.

Phượng Lại Tà mỉm cười nhìn bức tranh đó, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ về lai lịch của người phụ nữ này, tại sao lại treo một bức họa chưa vẽ xong lên đây?

Giữa lúc Phượng Lại Tà đang miên man suy nghĩ thì một giọng nói vang lên từ phía sau lưng cô bé.

“Tò mò muốn biết diện mạo của cô ấy à?”

“A.” Phượng Lại Tà giật mình, quay người lại thì phát hiện người đứng sau lưng mình chính là huyết chủ Phượng Ngâm.

Khuôn mặt Phượng Ngâm mang theo ý cười nhìn Phượng Lại Tà. Bộ dạng đáng yêu của cô bé khi giật mình làm cho hắn cảm thấy hứng thú.

Phượng Lại Tà xụ mặt xuống nhìn vẻ mặt tươi cười của Phượng Ngâm. Nó giật mình cũng là vì sự xuất hiện bất thình lình như ma quỷ của ổng, vậy mà ổng còn cười được, đúng là không biết xấu hổ.

“Tò mò sao?” Phượng Ngâm hỏi lại một lần nữa.

“Bức tranh này được vẽ lúc nào vậy?” Phượng Lại Tà nhìn bức tranh vẽ Phượng Ngâm, rồi lại so sánh với người trước mặt mình nhưng hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ điểm khác biệt nào. Bức tranh này chắc chắn đã được vẽ khá lâu rồi, nhưng thời gian lại không hề để lại chút dấu vết gì trên người Phượng Ngâm, trông ông ta lúc này vẫn giống như một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi: ưu nhã, cao quý lại thêm một phần trầm tĩnh, khôn ngoan.

“Con hỏi bức tranh của ta hay là bức tranh còn chưa hoàn thành?”

“Hai bức không phải là vẽ cùng một lúc sao?” Phượng Lại Tà nhíu mày, dường như đang nghiên cứu hai bức tranh, nhưng cuối cùng vẫn nhìn không ra được bức nào nhiều tuổi hơn.

“Bức tranh của ta là khoảng trăm năm trước, còn bức chưa hoàn thành chỉ khoảng hơn mười năm trước.” Phượng Ngâm kiên nhẫn trả lời.

“Trời… Vậy, con có thể hỏi ông thêm một câu không? Năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi?” Tuy rằng tùy tiện hỏi tuổi của người khác có vẻ không lễ phép, nhưng mà nó thật sự rất hiếu kỳ: trăm năm trước, Phượng Ngâm không hề khác so với bây giờ, vậy thì tuổi của cái ông huyết chủ này là bao nhiêu đây?

Phượng Ngâm cười nhạt: “Con đoán xem.”

Mặt mũi Phượng Lại Tà méo xệch, nếu như nó đoán được thì còn hỏi ổng làm cái gì nữa? Nó chưa từng nghiên cứu vấn đề tuổi tác của huyết tộc, lại càng không dám dùng suy luận của loài người để mà đoán tuổi bọn họ.

“Bức tranh này được vẽ vào lúc ta được một ngàn tuổi.” Phượng Ngâm nhìn bức họa của chính mình, trả lời.

“Một ngàn tuổi.” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt, vậy ông ta không phải đã một ngàn một trăm tuổi rồi sao? Ngàn năm không thay đổi ngoại hình nha, đó là ước mong của biết bao nhiêu thế hệ con người? Loài người vì trường sinh bất lão mà nghiên cứu rất nhiều năm, vậy mà huyết tộc lại chẳng cần làm gì cũng đã sống hơn cả ngàn tuổi rồi.

“Bá tước Phượng Lại còn lớn tuổi hơn rất nhiều so với ta.” Phượng Ngâm nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Phượng Lại Tà, lập tức tung ra thêm một câu nói đáng sợ.

“Daddy lớn tuổi hơn ông rất nhiều.” Phượng Lại Tà lầm bầm, không dám tiếp tục suy đoán tuổi tác của daddy: là vạn năm hay là mấy ngàn năm, hoặc là…

Thật sự là khó tưởng tượng, suốt khoảng thời gian dài như vậy, daddy vượt qua bằng cách nào đây? Loài người như nó cùng lắm cũng chỉ sống được xấp xỉ một trăm năm, sau thời gian đó, nó sẽ biến thành một cụ già gần đất xa trời trong khi khuôn mặt hoàn mĩ của daddy thì vẫn không thay đổi gì. Nghĩ tới đây, tâm trạng của Phượng Lại Tà chẳng thể nào vui lên cho nổi.

Khoảng thời gian nó còn sống chẳng qua chỉ bằng một cái chớp mắt của daddy mà thôi. Tệ hơn nữa là: nó sẽ không lưu lại bất kì dấu vết gì trong cuộc đời của daddy cả.

“Đối với loài người các con, tuổi tác của huyết tộc là điều khó có thể tưởng tượng.” Phượng Ngâm ngẩng đầu nhìn bức tranh còn đang dang dở, đôi mắt có chút mơ màng: “Dù vậy, người trong huyết tộc cũng có lúc mất đi mạng sống của mình vì những chuyện ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn?” Phượng Lại Tà ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Phượng Ngâm. Từ đáy mắt của hắn, cô bé có thể cảm nhận được nét bi thương, có chút si mê, có chút nồng nhiệt nhưng vẫn mơ hồ bí ẩn, làm cho người khác hô hấp không thông.

“Bức tranh này là do ta vẽ, nhưng vẽ chưa xong thì người đã ra đi, bức tranh của ta cũng không thể nào hoàn thành được nữa.” Đưa tay vuốt nhẹ lồng kính, giọng nói của Phượng Ngâm toát ra sự cô đơn không thể che lấp. Vẻ mặt của hắn có chút mất mát, nhưng lại nhanh chóng bị che khuất bởi một nụ cười hời hợt.

“Cô ấy là hoàng hậu?” Phượng Lại Tà cảm thấy huyết chủ thật ra là một người si tình.

“Không phải.” Phượng Ngâm nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ có những ai là dòng dõi hoàng tộc thuần khiết mới có thể treo tranh ở đây, người bước vào hoàng tộc bằng con đường hôn nhân thì không thể xuất hiện.

“Đó là em gái ta.” Ánh mắt của hắn rơi lên người Phượng Lại Tà, trên khuôn mặt vẫn là một nụ cười nhợt nhạt.

“Ồ.” Cảm giác của nó sai rồi sao? Rõ ràng nó nhìn thấy tình ý ở trong đáy mắt của ông ta mà.

“Tiểu Tà, con có thể giúp ta một việc không?” Phượng Ngâm đột nhiên mở miệng hỏi.

“Ông nói đi.” Nó không có bản lĩnh gì hết, giúp ông kiểu nào bây gờ? Phá banh Huyết tộc? Gây rối Ma giới? Trừng trị đối thủ?

“Mặc vào quần áo của cô ấy, để cho ta hoàn thành bức họa.” Phượng Ngâm cười nhạt đưa ra một yêu cầu bất ngờ.

“Ơ…” Phượng Lại Tà kinh ngạc bởi đề nghị của huyết chủ, hai mắt mở thật to. Có phải lỗ tai của nó xuất hiện ảo giác không? Ông ta muốn nó giả làm em gái để cho ông ta vẽ tranh?

“Ừm… Bởi vì hình dáng của con rất giống cô ấy, nhìn từ xa thậm chí còn không thể phân biệt được.” Phượng Ngâm cười giải thích, mong rằng mình không dọa cho cô bé hoảng sợ.

“Con cứ từ từ suy nghĩ, ba ngày sau trả lời ta cũng được.” Hắn cũng không vội vã.

“Được.” Tuy rằng nó rất muốn từ chối ngay bây giờ, nhưng mà nó lo lắng nếu như lúc này mà cự tuyệt thì không biết huyết chủ có thể cắt đứt cổ nó trong cơn nóng giận hay không? Phượng Lại Tà nhìn trái nhìn phải, trong đầu suy nghĩ coi làm cách nào để cho huyết chủ bỏ cái ý tưởng này đi. Tuy rằng nó không rành về hội họa, thế nhưng những thứ cơ bản thì vẫn biết: muốn làm mẫu cho người khác vẽ thì phải ngồi bất động vài giờ, thậm chí vài ngày liền, mà chuyện này còn khổ sở hơn là giết chết nó.

“Đúng rồi, em gái của ông tên là gì?” Phượng Lại Tà lơ đãng hỏi sang chuyện khác.

Phượng Ngâm nhìn bức tranh dang dở, trong mắt hiện lên ý cười.

“Cô ấy tên là…”

Đang nói, bỗng nhiên ngoài cửa truyền vào một loạt tiếng ồn khiến cho Phượng Ngâm không khỏi nhíu mày lại.

“Con đi xem.” Phượng Lại Tà thừa dịp đó, nhanh chóng kéo Tiểu Bạch chạy đi. Tuy rằng cảm giác của nó dành cho ông huyết chủ này cũng không tệ lắm, nhưng mà nó không muốn làm người mẫu cho ông ta, càng không muốn giả làm một người đã chết, nghĩ tới nghĩ lui mà sợ nổi cả da gà.

“Nè, đã xảy ra chuyện gì?” Phượng Lại Tà chen qua một đám binh lính, định vươn đầu nhìn xem có chuyện gì ở ngoài đây thì lại bị một lực đẩy từ phía sau làm cho té ngã trên mặt đất.

Trước mắt, xuất hiện một đôi chân của nam giới.

“Phượng Ca, huyết tộc của các ngươi có thói quen vứt thức ăn bừa bãi khắp nơi hay sao?” Nghe thấy một giọng nói vang lên trên đầu, Phượng Lại Tà bất mãn lồm cồm bò dậy, muốn nhìn xem rốt cuộc là tên chết tiệt nào dám gọi nó là thức ăn. Kết quả: vừa đứng lên, nó đã bị đôi mắt của đối phương hù dọa.

Đó là một đôi mắt không mang cùng màu sắc: một bên màu tím nhạt, một bên lại có màu vàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.