Băng tuyết trong Vương Cung, xinh đẹp mờ ảo.
Phượng Lại ngồi ở bên giường, nhìn người đang ngủ ở trên giường, Tiểu Tà khép chặt đôi mắt lại, phía trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này, có chút hồng hào, những sợi tóc đen tán lạc tại trên gối.
Suốt cả đêm, Phượng Lại ngồi yên ở bên giường, canh chừng cô ngủ, suốt cả đêm.
Hắn cũng không biết, vì sao thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, nháy mắt, trời sắp sáng, mà người đang ngủ say trên giường, không hề có ý định thức dậy.
Phượng Lại không khỏi vươn tay, mơn trớn gương mặt mềm mại của cô, hắn kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi Lucifer thực hiện lời hứa kia, trong lòng hắn mặc dù rất gấp, … cũng không có quá nhiều thúc giục. Lucifer nói là làm, hắn với bất kì kẻ nào cũng đều rõ ràng, ngay khi ngàn năm sau gặp lại nhau, nghĩ đến chuyện giữa hắn và Gabriel, hàng nghìn chuyện xưa, cũng cần có một lời nhắn nhủ.
Kéo bàn tay nhỏ bé của Phượng Lại Tà, để môi của mình chạm vào tay cô, nhẹ nhàng hôn.
Hắn dịu dàng híp mắt, nhìn cô.
"Tiểu Tà, rất nhanh, rất nhanh chúng ta sẽ có thể về nhà."
Trong thoáng chốc hắn hồi tưởng lại, đôi mắt to bướng bỉnh kia, luôn lộ ra vẻ mặt bướng bỉnh đối với mình, đôi môi đỏ mọng kiều diễm nâng lên nụ cười làm người khác hài lòng, từng vẻ mặt của cô, luôn luôn hiện lên ở trong đầu của hắn.
Vừa làm cho người ta đau đầu, nhưng cũng làm cho người ta thương yêu, tính cách bướng bỉnh của cô nhóc này.
Phượng Lại đang đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, thì bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai?"
Bá tước Phượng Lại, là tôi, Long Toa Toa." Giọng nói của Long Toa Toa từ bên ngoài phòng truyền đến.
"Vào đi." Phượng Lại nói.
Chậm rãi đẩy cửa phòng ra, cái đầu nhỏ của Long Toa Toa lộ ra, nhìn qua Phượng Lại ngồi … ở mép giường, đi vào. Cô đi tới bên giường, nhìn người nằm ở trên giường, Tiểu Tà giống như một mỹ nhân đang ngủ, khóe mũi cô hơi cay cay.
Quốc sư Đệ Nhị tới, hoàng tử Phượng Ca nói ta chuyển lời tới ngài...ngài tốt nhất nên đi một chuyến." Long Toa Toa gãi gãi mũi, buồn buồn mở miệng nói.
Phượng Lại gật đầu một cái, đứng dậy muốn rời khỏi, thế nhưng lại phát hiện Long Toa Toa vẫn đứng ở bên giường, không hề có ý định rời đi.
"Tacó thể ở lại chỗ này, chăm sóc cô ấy được không?" Đôi mắt của Long Toa Toa tràn đầy kỳ vọng, nhìn Phượng Lại.
Phượng Lại gật đầu một cái, sải bước rời đi.
Đệ Nhị sẽ đến đóng băng Vương Thành, chắc hẳn cũng là do có việc gì đó.
Đi tới trong đại điện, không thấy bóng dáng của Lucifer, Phượng Ca đứng ở trước mặt Đệ Nhị, hai người đang nói chuyện gì đó, Phượng Ca đã chú ý tới bóng dáng của Phượng Lại, cười nói: "Bá tước Phượng Lại, quốc sư Đệ Nhị có chuyện muốn nói với ngài."
Phượng Lại đi tới, nhìn vào đôi mắt màu bạc củaĐệ Nhị.
Đại chiến lần này, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn,đã đạt được thắng lợi lớn, ngũ Đại thiên sứ bị … bắt làm tù binh, Minh Hoàng nói vốn muốn trực tiếp giết bọn họ, tốt hoàn thành cam kết với ngài, nhưng ta đã ngăn cản hắn, tamuốn sự tình hiện tại có thể có chuyển biến." Đệ Nhịchậm rãi nói, trên mặt là nụ cười ôn hòa.
"Ừ." Biết Đệ Nhịcó năng lực đoán được trước tương lai, Phượng Lại chỉ đáp một tiếng.
"Tiểu Tà, cũng ở đây sao?" Đệ Nhịhỏi.
"Ở trong phòng của ta, ta tạm thời phong ấn cô ấy." Đáy mắt khẽ thoáng qua nét gì đó, Phượng Lại thản nhiên nói.
Đệ Nhị thản nhiên gật đầu một cái, trên mặt là ý cười nhàn nhạt.
"Ít nhất, sự việc xảy ra so với lời tiên đoán của ta vẫn tốt hơn nhiều, xem ra, số mệnh của Tiểu Tà quả nhiên vẫn bị thay đổi." Vẫn có thể mừng được, cho dù cô vẫn phá tan cực hạn của mình, nhưng ít nhất, Phượng Lại vẫn luôn theo sát cô, không cho cô gây ra sai lầm lớn.
"Tiểu Tà rốt cuộc bị gì vậy, tại sao đột nhiên lại bộc phát tất cả mọi năng lượng?" Phượng Lại khẽ cau mày, dưới tình huống bình thường, tự thân Tiểu Tà, không có cách nào có thể vận dụng toàn bộ năng lượng, khi cô có đôi mắt bạc, cô có thể … mở ra năng lượng cũng đã đạt tới cực hạn của cô, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn dám để cho nàng tự do sử dụng năng lượng, nhưng, sự thật đã phơi bày trước mắt, thậm chí con ngươi của cô còn biến thành màu đen.
Nghĩ đến đôi mắt không có chút tình cảm kia, Phượng Lại liền cảm thấy ngực buồn bực một hồi.
"Ta tới, một là vì muốn nói cho ngài biết tình hình chiến đấu, thứ hai là vì nói cho ngài biết nguyên nhân Tiểu Tà bộc phát tất cả năng lượng." Đệ Nhị chậm rãi nói: "Chính xác nguyên nhân của sự việc này, chúng ta biết được từ miệng Phượng Tê, là do Michael triển khai Lục Dực, hơn nữa vào lúc đó, còn nói cho Tiểu Tà biết, thân thế của em ấy."
Cái gì, Phượng Lại có chút sửng sốt, cô biết?
Tiểu Tà sau khi biết được thân thế của mình, nghĩ tới việc mình tự tay giết chết Phượng Ngâm, tinh thần rối loạn, Phượng Tê vì bảo vệ em ấy mà bị Michael công kích, quan hệ giữa Phượng Tê và Tiểu Tà đã làm em ấy kích động, khiến em ấy bộc … phát tất cả năng lượng." Giọng điệu Đệ Nhị có chút bất đắc dĩ, ai cũng biết, Phượng Lại không muốn Tiểu Tà biết được thân thế của mình, nhưng không như mong muốn, tất cả vẫn bị phát hiện.
Hắn cơ hồ khó có thể tưởng tượng, một cô bé như vậy, phải làm sao để có thể chịu đựng được sự đả kích như vậy.
"Ta biết rồi."Giọng điệu Phượng Lại có chút trầm thấp, Đệ Nhị khẽ cau mày, muốn nói diều gì đó, Phượng Lại lại nói tiếp: "Lúc cô ấy khôi phục lại tâm trí, ta không ngại lại phong ấn trí nhớ của cô ấy một lần nữa.
Giọng nói của Phượng Lại chứa đựng sự kiên quyết.
Bí mật, là khiến cho nó vĩnh viễn trở thành bí mật, vĩnh viễn sẽ không phải ngày phải nổi lên trên mặt nước.
"Nhưng,ngài không sợ có một ngày Tiểu Tà sẽ biết chuyện." Đệ Nhị có chút bận tâm nói.
"Chỉ cần ta còn sống , ngày đó sẽ không đến." Thay vì để cho cô bị những quá khứ này làm kích động, hắn tình nguyện để cho cô quên hết mọi thứ.
Ký ức đau khổ không nên nhớ lại, hơn nữa sẽ làm thương tổn đến khả năng của cô.
"Phượng Lại, ngài không thể lấy đi quyền được biết rõ sự tình của Tiểu Tà."Đệ Nhị có chút không đồng ý.
"Đệ Nhị, ta không muốn nhìn thấy cô ấy vì những người đã chết kia làm tổn thương đến bản thân mình." Người chết, đã chết đi, không cần làm cho người sống thêm khổ sở, … hắn tin tưởng, Liên Kiều và Phượng Ngâm trước khi chết cũng mang ý nghĩ giống nhau, tại trước khi chết, cho dù là Phượng Ngâm mang theo mối hận của hắn, trong lúc đó có lẽ hắn thật sự coi Tiểu Tà là con gái, mới có thể coi đó là sự giải thoát, hắn không nói cho cô biết tất cả.
Mọi người, đều hy vọng mọi việc vĩnh viễn được chôn vùi xuống cùng cát bụi.
Có lúc, không biết gìsẽ hạnh phúc hơn.
Đệ Nhị ngẩn người, chậm rãi gật đầu một cái.
Lời nói của Phượng Lại mặc dù cứng rắn, nhưng cũng là lời nói thật lòng, Tiểu Tà quá nhỏ tuổi, mới mười tám tuổi, cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện, không cần phải lưu lại trên người của cô thêm nỗi thống khổ và tuyệt vọng nữa.
Dù sao vì cha ruột tự tay giết mẹ ruột, mình lại tự tay giết cha của mình, đổi lại bất luận người nào , cũng đều khó có thể tiếp nhận được.
"Đúng rồi, Đệ Nhị, Phượng Tê đâu? Ngày hôm đó ta đi quá mức vội vàng, chưa kịp tìm hắn." Phượng Ca nghĩ tới em trai của mình có chút kì quặc, cười híp mắt hỏi.
Thế nhưng, thân thể của Đệ Nhị hơi cứng đờlại, hắn nhìn Phượng Ca lộ ra nụ cười có chút áy náy.
Nụ cười trên mặt Phượng Ca, chậm rãi biến mất, sự cứng ngắc lan tỏa toàn thân.
"Hắn nhờ ta nói cho ngươi biết, về sau máu chủ của Đông Phương Huyết tộc, chính là ngươi." Đệ Nhị nói.
Phượng Ca nhíu nhíu mày, một tay che miệng của mình lại.
"Tên khốn kia! Chẳng lẽ nói, lúc trước hắn tìm ta gấp như vậy, cũng là bởi vì…."Phượng Ca cau mày, nói đến đó, hắn không nói thêm gì nữa.
"Xin lỗi, ta có việc phải đi không thể tiếp ngươi được." Hắn đột nhiên xoay người, Đệ Nhị và Phượng Lại nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng khổ sở của Phượng Ca, Đệ Nhị và Phượng Lại đều im lặng, bọn họ biết, lúc này, Phượng Ca cần nhất chính là sự yên lặng.
"Sau này ngài có ý định gì không?" Đệ Nhịhỏi.
Phượng Lại dừng lại một chút, rồi nói: "Ta chỉ nghĩ tới cuộc sống đơn giản." Đơn giản là tốt rồi, bọn họ đã bận rộn quá lâu, nhìn hết thế gian muôn màu, trong lòng đã sớm mạnh mẽ.
"Ha ha, cuộc sống đơn giản, đối với chúng ta mà nói, cảm giác rất xa vời." Đệ Nhịcười, hắn vỗ vào bả vai của Phượng Lại.
"Chỉ là, ta tin tưởng ngài và Tiểu Tà nghĩ tới cuộc sống, dù sao số mệnh đã bị thay đổi, năng lượng của các ngài đã thay đổi quỹ đạo vốn có của bánh xe vận mệnh, đâm xuống."
Khóe môi của Phượng Lại khẽ động đậy nhưng hắn không nói thêm gì nữa.
Đệ Nhị, sao ngươi lại tới đây?" Giọng nói trầm thấp vang lên, Lucifer đột nhiên xuất hiện trên Vương Tọa, nhìn Đệ Nhịđứng ở phía dưới, hắn không nhớ rõ hắn dư thừa máu.
"Là Phượng Ca." Đệ Nhị cười trả lời, hồi lâu chưa từng nghe qua giọng nói của Lucifer, dĩ nhiên hắn vẫn cảm thấy lạ lẫm.
Ánh mắt Lucifer khẽ lóe lên, nhưng không có nói gì.
"Đại nhân Lucifer, ngài bị thương?" Bởi vì bị mù, nên ngũ giác của Đệ Nhị mạnh hơn so với người khác, hắn ngửi thấy trong không khí một hương vị của máuthuộc về Lucifer, mặc dù rất nhạt, nhưng vẫn có thể nhậ ra được.
Lucifer nheo mắt lại, theo bản năng liếm khóe môi.
"Khụ." Phượng Lại ho một tiếng, cá tính của Đệ Nhị quả nhiên không hề thay đổi.
Đệ Nhị cười ôn hòa, như cũng không chú ý tới bản mặt tối tăm của Lucifer.
"Phượng Lại, ta có thể giúp ngươi giải trừ ma chú trong linh hồn của Phượng Lại Tà, nhưng, nếu ngươi không thể tiếp nhận cái giá phải trả khi làm chuyện này, thì miễn bàn về những chuyện khác." Lucifer ngược lại nói sang chuyện khác, nhìn về phía Phượng Lại nói.
"Mời nói." Mặc kệ cái giá cao là gì, hắn đều nguyện ý tiếp nhận.
Chỉ cần Tiểu Tà có thể tốt.
"Chỉ là, cái giá này không phải trả cho ta, mà là muốn giải trừ lời nguyền thì chỉ có duy nhất một biện pháp." Lucifer giải thích.
Phượng Lại nhíu nhíu mày, không hề nói gì, lặng lẽ đợi lời nói phía sau của hắn.
"Giải trừ ma chú cũng không khó, nhất là ở trên người Phượng Lại Tà, chỉ là vì điều đó, các ngươi sẽ mất đi đứa con gái." Lucifer nhếch miệng, híp mắt nhìn Phượng Lại.
Con gái? Phượng Lại hơi sững sờ.
"Không phải hiện tại, ý của ta đó là, tương lai ngươi và Phượng Lại Tà, nhất định sẽ sinh ra một phiên bản nữ của đứa con cấm kỵ, nhưng, muốn giải trừ lời nguyền, chỉ có thể di chuyển ma chú, sang đứa bé, linh hồn của cô ấy sẽ nhập vào thân … thể của đứa bé đó, sốngvới thân phận của loài người cho đến mười tám tuổi, cho đến lễ trưởng thành, cô ấy mới có thể trở về trong thân thể của mình. Điều kiện như vậy, ngươi có thể tiếp nhận hay không?" Lucifer nói.
Cứ như vậy? Phượng Lại có chút kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng cần phải trả cái giá cực kỳ lớn, càng khó khăn, kết quả lại chỉ là cuộc sống tương lai mười tám năm của cô con gái mà thôi.
Mười tám năm, đối với bọn hắn mà nói, chỉ trong nháy mắt.
"Có thể." Không nghĩ tới cái giá cao lại đơn giản như thế, Phượng Lại gật đầu nói.
"Ha ha, thế nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, khi cô ấy chưa đầy 18 tuổi, cô ấy không thể biết được thân phận của mình, nếu không vĩnh viễn cô ấy sẽ không thể quay trở lại với thân thể của mình được nữa, linh hồn của cô ấy, mang theo thân thể … của con người và trải qua sinh lão bệnh tử, hơn nữa, vào ngày sinh nhật mười tám tuổi cô ấy phải trở lại trong thân thể ban đầu, nếu không kết quả cũng sẽ giống như ta vừa nói." Lucifer nói điều kiện kèm theo.
"Có thể." Phượng Lại suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu một cái, trên thực tế, việc này cũng không khó khăn lắm.
Thế nhưng, Đệ Nhị đứng một bên nghe thấy điều này, trên mặt lộ ra nụ cười bí ẩn, hắn giống như đã biết trước, con đường mà đại nhân Lucifer tính toán.
Đối với một người còn chưa ra đời, thậm chí còn chưa tạo ra sinh mệnh mà nói, tương lai, đã trở nên phấn khích vô hạn.
"Được, ngươi đã đồng ý, hai ngày nữa, ta sẽ bắt đầu, tháo bỏ lời nguyền của Phượng Lại Tà." Lucifer thoả mãn gật gật đầu, đáy mắt thoáng qua một chút ý cười, thấy Đêh Nhị đứng một bên vẻ mặt như đã biết hết tất cả, hắn không khỏi bĩu môi, sớm biết, ban đầu không nên đồng ý với Đệ Nhị, ban cho hắn năng lực dự báo.
Xem ra, hắn đã sớm biết điều này.
"Cám ơn đại nhân Lucifer." Phượng Lại chân thành nói cám ơn, lấy với tính tình củaLucifer mà nói, lần này, hắn tương đối nhân từ.
"Không cần cám ơn ta, đây là lựa chọn của mìnhngươi, ngươi có thể lui xuống." Lucifer phất tay một cái, Phượng Lại cũng không có dừng lại lâu, tự mình đi về phía gian phòng.
Một tay Lucifer bám lấy tay cầm, nhìn Đệ Nhị cười vô hại, nhíu nhíu mày.
Ngươi biết?
"Đại nhân Lucifer, ta không biết." Đệ Nhị rất ôn hòa mở miệng nói, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại cho thấy lời nói của hắn rất không có thành ý.
Lucifer hiển nhiên không tin lời của hắn, đúng như hắn đã từng nói, so với Đệ Nhị, hắn vẫn thích Phượng Lại hơn một chút.
Trong phòng, Long Toa Toa ở lại trong phòng sau khi Phượng Lại rời đi, ngồi ở bên giường, nhìn dung nhan Phượng Lại Tà đang ngủ say. Cô khẽ thở dài, kéo bàn tay nhỏ bé của Phượng Lại Tà.
"Tiểu Tà, em phải nhanh tỉnh dậy, sau khi em tỉnh lại, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn." Chóp mũi hơi ê ẩm, cô nhăn nhăn cái lỗ mũi xinh xắn, nhìn Phượng Lại Tà.
Lẳng lặng ngồi một hồi, Long Toa Toa nghe được tiếng mở cửa, nhìn thấy Phượng Lại xuất hiện tại cửa, cô lập tức đứng lên.
"Ta đi trước." Long Toa Toa vừa nói xong, liền chạy ra ngoài.
Cô nghĩ, bá tước Phượng Lại nhất định hy vọng sẽ được ở một mình cùng với Tiểu Tà, mặc dù bây giờ Tiểu Tà vẫn còn ngủ say. Cho nên cô rất hiểu chuyện mau chóng rời đi, quyết định đi tìm Hàn Ngự.
Lúc này Hàn ngự đang ở trong phòng chăm sóc cho vết thương quá nặng của Michael, làm người ta giật mình, bị thương nặng như vậy, thiên sứ Trưởng Michael vẫn còn sống, Lucifer cũng không còn như lúc trước muốn tính mạng của Michael nữa, dưới sự chăm sóc của Phượng Ca, cô và Hàn Ngự, Michael mặc dù vẫn chưa tỉnh lại, nhưng cũng coi như là giữ lại được mạng sống.
Theo bản chất của mình, Long Toa Toa có cảm xúc mâu thuẫn rất lớn đối với vị thiên sứ Trưởng đại nhân này, bởi vì lúc trước hắn để lại cho cô ấn tượng về một vị thiên sứ cường quyền, cao cao thượng tại không ai bì nổi.
Cho đến lúc bộ dạng chật vật không chịu nổi của hắn bị ném ở trước mặt của Lucifer, cô mới khiếp sợ phát hiện ra, thiên sứ Trưởng đại nhâncủa bọn họ, cũng có bộ dạng này.
So với cảm xúc mâu thuẫn của chính mình, Hàn Ngự lại lý trí hơn nhiều, vẫn theo phân phó của Phượng Ca chăm sóc cho Michael, điều làm cô cảm thấy rất kinh ngạc, cô cho là Hàn Ngự cũng giống mình ghét Michael.
Thế nhưng, sự tình đều không giống với suy nghĩ của cô.
Phượng Lại đi tới bên giường, khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên, nhìn Phượng Lại Tà đang ngủ say, đáy mắt đã không còn sa sút như vậy nữa, hắn kéo chăn lên, … đắp kín thân thể của cô, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tà, rất nhanh em sẽ tỉnh lại, đợi đến lúc đó, em sẽ quên đi tất cả mọi chuyện không vui, anh sẽ vĩnh viễn cùng với em, chúng ta cùng về nhà."
Đối với cái giá cao mà Lucifer nói, Phượng Lại cũng không phải là không có suy nghĩ gì, chỉ là, suy nghĩ nhiều cũng không quan trọng bằng việc Tiểu Tà Nhi tỉnh lại, mặc dù đã nhận ra điều gì đó, hắn cũng không hề nói ra.
Khi hắn từ trong miệng Đệ Nhị biết được nguyên nhân cô bộc phát tất cả mọi năng lượng của mình, trong lòng như cảm thấy được cảm xúc của cô khi biết tất cả mọi sự tình, … là tuyệt vọng và bi thương, cô từ từ bị cảm giác khổ sở đó vùi lấp, bóng hình nhỏ bé bất lực. Tất cả tất cả, làm hắn đau lòng, hắn thậm chí có chút hối hận, có lẽ hắn không nên để cho cô gia nhập trận chiến này, không nên khiến tất cả sự thật kinh tởm này bị vạch trần ngay trước mặt của cô.
Chỉ là, bây giờ nói những thứ này đã quá muộn.
Bọn họ đã thắng.
Bọn họ đã hoàn thànhước định cùng Lucifer, hắn có thể khôi phục lại được sự tự do, thế nhưng cô, lại mất đi thần trí, chỉ có thể bị phong ấn, lẳng lặng ngủ say ở chỗ này.
Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi kièu diễm của cô, dịu dàng hôn.
Tay của hắn cong lên gạt sợi tóc trên mặt của cô, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.
Con ngươi màu tím dịu dàng khép hờ lại, nhìn chăm chú người cô.
Rất nhanh, tất cả sẽ kết thúc tại đây.
Hắn sẽ mang theo cô, trở lại ngôi nhà ấm áp trong rừng rậm, trải qua cuộc sống đơn giản hạnh phúc.
Giống nhau, bọn họ đã từng nói như vậy. . . . . .