Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 110: Q.1 - Chương 110: Dị huyết






Trái tim nhảy lên kịch liệt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bật ra khỏi lồng ngực, Tiểu Tà mở to mắt, ở trong bóng đêm tìm kiếm ánh mắt duy nhất kia – con ngươi tử sắc đem lại cho nó sự an tâm trong lúc đang khẩn trương.

Tất cả các động tác đều dừng lại, cô bé im lặng chờ đợi hành động kế tiếp, trái tim đập bùm bùm, nhưng Phượng Lại cũng chỉ chống hai tay trên giường, từ trên cao nhìn xuống.

“Daddy…” Vì sao dừng lại? Tiểu Tà có chút lúng túng, nó chớp chớp mắt muốn nhìn rõ ràng xem vẻ mặt bây giờ của Daddy, nhưng bởi vì đêm tối nên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt tràn ngập tình dục dần dần nguội lạnh, thay vào đó là ngàn vạn sợi tơ ưu tư. Chỉ cần như vậy cũng đủ làm nó đoán không ra suy nghĩ của hắn bây giờ.

Cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Tiểu Tà, Phượng Lại nằm lên giường, ôm cô bé vào trong ngực. Hiện tại vẫn không được.

“A, Daddy…” Bây giờ là tình huống gì đây? Bản thân chỉ mặc một bộ nội y, bị Daddy ôm vào trong ngực, nằm ở trên giường. Theo lý thuyết, chuyện kế tiếp phải làm nó mặt đỏ tim đập mới đúng, nhưng Daddy lại chỉ yên lặng ôm nó, không nói một lời, hai cánh tay hữu lực khoá nó thật chặt ở trong ngực.

“Ngủ đi, thân thể con cần phải khôi phục” Phượng Lại nhẹ giọng nói, hắn ôm cô bé trong ngực, cảm thụ hơi ấm riêng thuộc về Tiểu Tà, cảm thụ hô hấp nhỏ nhẹ cùng mùi thơm ngọt ngào. Cảm xúc kích động mãnh liệt ban nãy của hắn, khi chạm vào ánh mắt ngại ngùng mà lo lắng của cô bé thì đã lập tức lui xuống. Cái hắn muốn không phải là như vậy. Cái hắn muốn là Tiểu Tà nằm trong ngực mình, để cho hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Chẳng biết từ lúc nào hắn lại vì khả năng cô bé có thể rời đi mà tâm trạng mưa nắng thất thường. Điều này cùng bản tính của hắn không giống nhau, nhưng mà, hắn lại không muốn đào sâu suy nghĩ nhiều làm gì.

Chỉ cần cô bé còn ở bên cạnh mình là tốt rồi, những thứ khác cứ mặc kệ nó đi thôi.

“Ờ….” Có chút thất vọng lại có chút may mắn, Phượng Lại Tà tâm trạng phức tạp dựa vào lồng ngực Phượng Lại, tìm một vị trí thoải mái ngủ ngon, đôi tay nhỏ bé đặt ở trước người.

“Tiểu Tà.” Tiếng gọi trầm thấp dễ nghe khẽ ngâm tên của cô bé, Tiểu Tà đáp lại một tiếng, nhưng lại không nghe thấy thanh âm của Phượng Lại nữa. Tấm chăn bao phủ ở trên thân hai người gắn vào nhau thật chặt, khung cảnh không ngờ lại hài hoà đến vậy.

Rốt cuộc không chống lại được cơn buồn ngủ, Phượng Lại Tà chìm vào giấc ngủ. Sau khi cô bé thiếp đi, một đôi mắt tử sắc vẫn chăm chú nhìn vào cô bé, trong đó chứa đầy nét phức tạp lại làm cho người ta cảm thấy thật dịu dàng.

Ngón tay thon dài khẽ vuốt qua hai má cô bé một cách trìu mến, hai mắt hơi nheo lại, dường như đang lặng lẽ bày tỏ chân tình.

Đêm, yên lặng trôi qua.

Cùng thời điểm đó, cùng một buổi tối, trong hoàng cung Huyết tộc, tại phòng của Phượng Ngâm xuất hiện hai bóng người cao lớn.

“Phụ vương”. Phượng Tê quỳ gối trước mặt Phượng Ngâm, gương mặt xinh đẹp cúi xuống chờ hắn phân phó. Buổi tối an tĩnh, hắn được tuyên triệu đến phòng của Phượng Ngâm. Hắn biết rõ nghênh đón mình sẽ là cái gì, trong lòng lan tràn một nỗi trống trải.

“Phượng Tê, ngày mai Võ đạo đại hội chính thức bắt đầu.” Phượng Ngâm bắt chéo hai chân, ngồi trên ghế sô pha tinh xảo, trong tay bưng một ly rượu chân cao, nhìn xuống đứa con đang quỳ gối trước mặt mình. Cho tới nay, Phượng Tê luôn luôn đều ngoan ngoãn, nhu thuận như thế này.

Phượng Tê trầm mặc không lên tiếng, hắn biết phụ vương nhất định có lời muốn nói. Hiện giờ mới chỉ là lời dạo đầu. Trước đó, hắn đã quỳ ở đây suốt nửa đêm rồi.

Chỉ có điều Phượng Ngâm từ trước đến nay đều như vậy, hắn cũng đã quen.

“Con cũng biết, lần này ta đặt rất nhiều kì vọng ở con, con muốn cho ta thất vọng sao?” Phượng Ngâm mỉm cười nhìn hắn, đáy mắt lóe lên một chút tàn nhẫn.

“Để chắc rằng con sẽ không làm ta thất vọng, người làm cha như ta sẽ chuẩn bị cho con một món quà nhỏ”. Phượng Ngâm đứng dậy, đặt ly rượu trên tay xuống, từ trên bàn cầm lên một bình nhỏ tinh xảo màu vàng có độ dài chỉ bằng một ngón tay, dưới thân bình có khắc những họa tiết sắc nét.

Phượng Ngâm mỉm cười đến gần Phượng Tê.

Đầu Phượng Tê rũ xuống, trong đôi mắt lạnh lẽo chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Phượng Ngâm cúi người xuống, đưa tay nâng cằm Phượng Tê lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông kia, đáy mắt tràn đầy ý cười. Mở nắp bình ra, hắn đem chiếc bình kề sát vào miệng Phượng Tê.

“Phượng Tê, đây chính là thứ mà người làm cha ta đây đã kính nhờ bá tước Phượng Lại tìm đến, con phải cố gắng tận dụng hết công dụng của nó, nhất định không được làm cho ta thất vọng. Con cũng biết đấy, khi ta tức giận thì sẽ như thế nào.” Nụ cười của Phượng Ngâm càng thêm thâm sâu, lại càng làm cho người ta khó hiểu. Trên gương mặt tuấn tú của hắn, giờ chỉ còn lại nụ cười làm cho Phượng Tê cảm thấy lạnh lẽo.

Không hề có chút phản kháng, hắn cho toàn bộ bình máu đỏ tươi vào miệng mình, chất lỏng thuận theo miệng chảy xuống yết hầu. Vị ngọt lịm lướt qua mỗi một chỗ giống như ngọn lửa thiêu đốt hừng hực làm cho hắn đau đớn.

“Ưm!!!”

Sau khi Phượng Tê đã uống hết cả bình máu, Phượng Ngâm liền buông hắn ra, ngồi lại trên ghế sofa, hai tay đan vào nhau, nhìn vẻ đau đớn ngày càng rõ ràng trên gương mặt Phượng Tê.

Đó là cơn đau đớn khó có thể miêu tả.

Phượng Tê cảm thấy cơ thể giống như bị người ta thiêu đốt, các cơ quan trong người đều bị thiêu cháy, cực kì đau buốt, phải dốc hết ý chí mới có thể chống chọi được. Hắn cắn chặt hàm răng, chịu đựng cơn đau đang tra tấn làm cho hắn muốn ngất đi. Mồ hôi trong nháy mắt chảy đầy trán, hắn vô lực quỳ trên mặt đất, cuộn tròn người lại, trán tựa lên trên tấm thảm, cả người đều run rẩy vì đau đớn.

Máu thiên sứ giống như nham thạch nóng chảy, khiến cho hắn sống không bằng chết.

“Phượng Tê, rất đau sao” Giọng nói của Phượng Ngâm vang lên, nhưng không nghe ra một chút quan tâm nào. Giọng nói kia tràn ngập ý cuời làm cho người nghe bất giác cảm thấy trái tim lạnh lẽo.

“Không…” Cắn răng bật ra một chữ, Phượng Tê nắm chặt tay, từng lớp gân xanh đã nổi lên trên làn da, trên trán, trên mặt và trên cổ hắn.

Giống như chú văn nguyền rủa, ma thuật ghê rợn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

“Nếu như đã không đau, vì sao còn chưa trở về phòng của mình?” Giọng nói của Phượng Ngâm giờ phút này lạnh lùng dị thường. Hắn tàn nhẫn mỉm cười, ung dung nhìn Phượng Tê, lúc này hắn đang chậm chạp muốn đứng lên sau khi nghe thấy câu nói của Phượng Ngâm.

Một cử động đơn giản cũng làm cho người hắn đầm đìa mồ hôi.

“Vâng…” Cảm giác xương cốt trên người đều bị thiêu huỷ, nhưng thái độ của Phượng Tê vẫn lễ độ như cũ. Hắn dồn tất cả nghị lực, từng bước rời khỏi phòng Phượng Ngâm. Cho dù tay hắn run rẩy đến ngay cả chốt cửa cũng không cầm được, nhưng hắn vẫn yên lặng như cũ rời khỏi căn phòng kia. Ngay sau khi trở lại phòng mình, hắn lập tức không thể chịu nổi, cả thân thể cùng ý thức đều tan rã. Vừa bước vào phòng, hắn đã khuỵu xuống, té xỉu trên thảm.

Phượng Ca chậm rãi bước ra từ bóng đêm, lặng lẽ đỡ Phượng Tê lên giường, sau đó lập tức rời đi, cả quá trình không phát ra một tiếng động nào, giống như hắn chưa từng đến.



Ngày đầu tiên của Võ Đạo đại hội, tất cả các tuyển thủ đều đã được xếp lịch trước đó một ngày. Thế nhưng bởi vì người nào đó vừa đúng lúc lâm vào hôn mê nên đối với tình hình hiện giờ là hoàn toàn mù mờ. Sáng sớm sau khi rời giường, Phượng Lại Tà liền quấn quít lấy bá tước Phượng Lại hỏi lung tung này kia, cuối cùng biết được kết quả là hôm nay ngoại trừ Phượng Lại thì sáu người khác đều có trận đấu.

Về phần Daddy thân yêu của nó tại sao lại không cần ra sân thi đấu ư? Đến cuối cùng nó mới biết được thì ra là 3 người đứng đầu từ kì đại hội trước sẽ trực tiếp tiến vào vòng chung kết 20 người, cho nên trước vòng đấu này, nó sẽ không được nhìn thấy daddy thân mến của nó trổ tài. Chỉ có điều, náo nhiệt như thế này làm sao có thể thiếu sự tồn tại của nó được chứ, cho nên dù là Daddy thân yêu không ra trận, nó vẫn mặt dày mày dạn… Không đúng, phải là sống chết không buông… Vẫn không đúng, phải là năn nỉ nửa ngày, giả bộ đáng thương cho tới trưa, lúc này mới quấn quýt lấy Daddy mang nó đến sân đấu tranh tài Võ Đạo đại hội. Còn có việc gì so với được nhìn hiện trường thi đấu càng happy đây? Nhưng mà, không biết nơi tranh tài Võ Đạo đại hội có bán bỏng ngô hay không đây?

Mặc một bộ váy trắng thuần khiết, phía sau đeo một chiếc túi dễ thương, Tiểu Tà tay trái nắm tay Daddy, tay phải nắm dây thừng dắt Tiểu Bạch – dĩ nhiên Tiểu Bạch là bị cưỡng chế mang đi, tâm trạng vui vẻ hớn hở chạy về phía hội trường. Phượng Lại bị cô bé kéo đi, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt hưng phấn của nó. Cơ thể mới bình phục lại, Tiểu Tà liền sinh long hoạt hổ, tuy rằng hắn không muốn mang cô bé đến hiện trường cuộc tỉ thí, nhưng mà hắn lại không nỡ làm thấy vọng cặp mắt to tràn đầy vẻ khẩn cầu kia.

“Daddy, tất cả trận đấu là đồng thời cử hành sao? Vậy chẳng phải là con không thể nhìn tất cả mọi người so tài?” Lông mày rối rắm nhíu lại, nó vốn còn chuẩn bị hò hét trợ oai cho bọn hắn, nhưng nếu là diễn ra cùng lúc thì nó cũng không có thuật phân thân.

“Trận đấu được chia làm hai buổi sáng và chiều, Phượng Tê điện hạ cùng Phượng Ca điện hạ đấu vào buổi sáng, những người còn lại đấu vào buổi chiều. Con có thể chọn một trong hai”. Nhìn ra ý định tinh quái của cô bé, Phượng Lại trong mắt ẩn chứa ý cười.

“Haha. Con khẳng định sẽ không đi xem tên hoàng tử vô lại kia thi đấu”. Nói giỡn, nếu mang ra so sánh thì rõ ràng mục đích sáng nay của nó là trận đấu của Phượng Tê, ai muốn xem trận đấu của tên Hoàng tử vô lại kia. Nó vẫn thích chị Phượng Tê hơn. Chỉ là theo như Daddy nói thì xế chiều sư phụ Sóc Ly của nó sẽ thi đấu. Người làm đồ nhi là nó không thể nào vắng mặt.

“Daddy. Người nói trong sáu người bọn họ, có mấy người có thể lọt tiếp vào vòng 20 người mạnh nhất đây?” Nó rất hiếu kì, mặc dù đã từng nhìn thấy tất cả bọn họ chiến đấu, nhưng đây đều là luyện tập thôi nha. Vốn là lúc ban đầu nó cho rằng sư phụ Sóc Li của nó rất lợi hại, hình tượng rất cao lớn. Kết quả trong trận chiến đánh với Daddy, nó hoàn toàn hiểu ra rằng Daddy nó cùng cao thủ thông thường có sự chênh lệch lớn như thế nào. Nên nói là nó có con mắt tinh đời không phải sao? Cư nhiên lại nhặt được một người Daddy cao siêu như vậy… Ờ, được rồi, là Daddy nhặt được nó.

“Nạp Hạ sẽ là người thứ nhất bị loại.” Phượng Lại không trực tiếp trả lời vấn đề của cô bé, hắn nhìn con đường phía trước, thờ ơ mở miệng.

“Vì sao?” Cho dù Nạp Hạ bản lĩnh không phải là tốt nhất trong số bọn họ, nhưng Daddy tại sao lại khẳng định như vậy?

Phượng Lại nhìn cô bé, nheo mắt lại trả lời: ”Đối thủ của hắn hôm nay là ai, con đoán xem.”

“Hắn sẽ không số con rệp đến mức bốc thăm trúng người đứng thứ tư chứ?”

“Là Phi Vũ”

“What?” Phượng Lại Tà mở to mắt, nhưng ngay sau đó liền nghĩ đến cái gì, cô bé bắt đầu khổ não nhìn Phượng Lại “Daddy, người nói xem, tên tiểu quỷ Phi Vũ bộ dáng cực kì nhỏ bé. Dựa theo thân thể của Hạ đại ca, đoán chừng chỉ cần một nắm tay là có thể đem hắn đánh dẹp thành tiêu bản”. Một người thì nhỏ bé, một người thì to lớn, quả thật không thể so sánh.

Thoạt nhìn giống như là Megatron vs. Bumblebee trong Transformers ấy, hình thể chênh lệch quá lớn.

“Tiểu Tà.” Phượng Lại nhìn cô bé, thoáng có chút đăm chiêu.

“Dạ?” Phượng Lại Tà cười híp mắt, daddy có gì muốn nói sao?

“Số tuổi của Phi Vũ gấp hơn mười lần số tuổi của con.” Cho nên cách xưng hô “tiểu quỷ” này dường như không hợp cho lắm.

Khuôn mặt của Tiểu Tà bắt đầu đổi màu lúc xanh lúc trắng, cực kì quỉ dị.

Cái tên thiếu niên có cánh ngoại hình tuấn tú xinh đẹp thế kia hóa ra lại… Già như vậy! Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Lại, Tiểu Tà chu môi nói: “Daddy, con từ trước tới giờ đều không biết người cũng có tính hài hước như này” Đây là một tiến bộ, cũng là một kinh hỉ, thái độ của hắn đối với mình đã từ từ thay đổi.

Khoé miệng Phượng Lại có chút run rẩy, nhưng hắn không nói chuyện. Tiểu Tà thì ngược lại, liên tục lén cười, tựa vào lòng Daddy, vụng trộm vất cho hắn một cái liếc mắt đưa tình.

“Ai, Daddy không cần thẹn thùng nha, cười một cái trẻ mười tuổi, không cần nghiêm túc như vậy nha. Cẩn thận cơ mặt hoạt động quá ít sẽ biến thành mặt than đấy” Gương mặt như hoa như ngọc này nếu biến thành mặt than thì thật là đáng tiếc. Dĩ nhiên nó rất là biết điều, không đem những lời này nói ra. Bằng không nó cũng không dám cam đoan Daddy có hay không trực tiếp xách nó về phủ bá tước để đánh đòn.

“Tiểu Tà” Phượng Lại nheo mắt lại, nhìn lướt qua gương mặt đang cười thầm của cô bé.

“Vâng? Người ta có đây.” Trả lời bằng giọng nói ngọt như đường, Tiểu Tà thậm chí rất phối hợp chớp chớp mắt.

“Nếu như… Con không muốn đi xem thi đấu thì chúng ta có thể về nhà ngay bây giờ.” Phượng Lại nhàn nhạt nói, bộ dạng giống như là chỉ cần cô bé gật đầu, hắn ngay lập tức dẫn nó dẹp đường hồi phủ.

“No! Daddy, người ta đang nói giỡn, Daddy anh tuấn phong độ diện mạo bất phàm, làm sao có thể biến thành mặt than chứ?” Đừng đùa, nó đã đi đến cửa hội trường rồi, thật sự muốn đem nó về hay sao? Được rồi, mặc dù nó hiểu rõ dù Daddy mang nó đi đến chân trời góc biến cũng chỉ trong một thoáng, nhưng mà nó sẽ không dễ dàng thoả hiệp.

“Đúng rồi Daddy, người còn chưa nói cho con biết vì sao Nạp Hạ đấu với Phi Vũ, người khẳng định hắn sẽ bị loại” Đánh trống lảng! Thông minh như Phượng Lại như thế nào không nhìn ra được ý định của Phượng Lại Tà. Trong mắt hiện lên sự yêu chiều, hắn vô cùng phối hợp nói sang chuyện khác.

“Phi Vũ là thiên tài Ma pháp, hắn sử dụng Ma pháp đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực rồi, hắn có đủ khả năng tiến vào hàng ngũ mười người.”

“A…” Tiểu tà nháy mắt mấy cái, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, phải cảm thấy thật may vì nó đã “tiên hạ thủ vi cường” hay sao? Nếu như một ngôi sao mới nổi như vậy lại cùng Daddy tranh tài, e rằng sẽ mang đến cho Daddy những phiền toái không cần thiết. Tiểu Tà có chút đăm chiêu cúi thấp đầu, không thấy được ánh mắt Phượng Lại nhìn nó tràn ngập trìu mến cùng yêu thương.

“Tiểu Tà, hứa với ta không được làm những chuyện như vậy nữa”. Hắn không cần cô bé vì hắn làm cái gì. Giống như khế ước bọn họ đã lập lúc trước, chuyện nó cần phải làm là sống thật tốt.

“Con biết” Trong lòng hiểu rất rõ Daddy nói gì, nhưng mà, nó lại nghĩ ngược lại với câu trả lời của mình. Nếu như một ngày nào đó lại xảy ra những chuyện này, nó vẫn sẽ tiếp tục làm lần thứ ba, thứ tư… Trước mắt, đây cũng là thứ duy nhất nó có thể làm.

“Daddy, người yên tâm, nếu như có một ngày con sắp chết, con sẽ huỷ bỏ khế ước giữa con cùng Tiểu Bạch, Phi Vũ. Con sẽ không để cho bọn họ chết theo con đâu. Chẳng qua vào lúc con còn sống, bọn chúng vẫn sẽ phải chịu sự khi dễ của con” Híp mắt lộ ra hàm răng trắng noãn, Phượng Lại Tà cười cực kì rực rỡ tựa như ánh nắng tháng sáu. Nó không phải là một người cao thượng. Nó rất ích kỉ, bởi vì rất quan tâm daddy nên cưỡng chế cùng Phi Vũ lập khế ước, còn khế ước trước đó cùng Tiểu Bạch thì chỉ là một sự hiểu lầm khôi hài, nhưng mà nó cũng không ác đến nỗi làm cho bọn hắn chết chung, chỉ cần chủ nhân khế ước thú giải trừ khế ước, như vậy thì tất cả hiệp ước cộng tử cũng sẽ không có. Chẳng qua hiện tại nó vẫn còn cần đến bọn họ, cho nên…

Bọn họ tốt nhất là hãy ngoan ngoãn đi theo bên người nó, nếu không chớ trách nó học Đường Tăng đọc Kim Cô chú.

Câu nói của cô bé thu hút sự chú ý của Tiểu Bạch, hắn chậm rãi chuyển cái đầu sói qua, dùng ánh mắt cực kì phức tạp nhìn Tiểu Tà.

Phượng Lại liếc mắt, không chờ Tiểu Tà nói hết liền đưa tay ôm lấy bờ vai mỏng manh của cô bé, bước vào cổng hội trường gần đó.

Phần còn lại đợi đến sau này suy nghĩ tiếp đi.

Hiện tại hắn chỉ hi vọng cô bé hạnh phúc vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.