Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 133: Q.1 - Chương 133: Độc tố.




Cách thời gian thi đấu của top 10 ba ngày.

Vào sáng sớm, Phượng Lại Tà ngủ dậy trong căn phòng của Phượng Lại, bên người cũng đã không còn bóng dáng của hắn.

Đi giầy rồi trở về phòng mình thì phát hiện Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Bạch đang ngang nhiên chiếm lấy giường của nó ngủ thật ngọt ngào. Nó bĩu bĩu cái miệng nhỏ lên, lấy quần áo trong tủ đi vào phòng tắm.

Tiếng nước tí tách tí tách làm cho Tiểu Bạch trên giường giật mình tỉnh giấc. Nó mở một đôi mắt sói đỏ đậm ra, bỗng nhiên cảm thấy có một vật nhỏ đè trên móng vuốt phía sau nó. Nghi ngờ quay đầu lại hóa ra là Tiểu Tiểu Bạch đang dùng hai chân trước ôm đùi nó, nó thậm chí còn thấy nước bọt chảy ra từ khóe miệng Tiểu Tiểu Bạch.

Cảm thấy một trận ác hàn, Tiểu Bạch kinh hãi nhảy dựng lên, Tiểu Tiểu Bạch đang ngủ trên đùi Tiểu Bạch cũng bị động tác của nó làm giật mình tỉnh dậy. Cái mông nhỏ ngồi trên giường, hai chân trước xoa xoa đôi mắt nhập nhèm. Một đôi mắt to mông lung nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn của Tiểu Bạch nửa ngày, sau đó hai mắt nhắm lại, thân thể ngã về phía sau tiếp tục ngủ.

Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Tiểu Tiểu Bạch, nó cư nhiên lại tiếp tục ngủ. Bất luận như nào hắn cũng không thể tin nổi, nó dĩ nhiên thật sự ngủ tiếp ư?

Tiến lên một bước, Tiểu Bạch dùng móng vuốt sói bới bới thân thể tròn xoe kia. Tiểu Tiểu Bạch giống như một quả cầu bị đá tới đá lui. Đáng tiếc Tiểu Tiểu Bạch vẫn ngủ ngọt ngào như trước, Tiểu Bạch nhìn mà bội phục.

“Ngươi đang làm gì?” Tắm rửa thay quần áo xong, Phượng Lại Tà từ trong phòng tắm đi tới phát hiện Tiểu Bạch đang dùng móng vuốt bắt nạt Tiểu Tiểu Bạch.

Ỷ lớn hiếp nhỏ? Thật không ngờ bạn học Tiểu Bạch còn có sở thích này.

“Không có gì.” Thu hồi móng vuốt sói lại, Tiểu Bạch nhảy xuống giường đi tới bên người Phượng Lại Tà ngửi ngửi.

“Trên người ngươi có mùi máu tươi.” Tuy rằng nhạt nhưng không thể thoát khỏi cái mũi của nó. Nhưng mùi máu này cũng không phải của con người, mà của Huyết tộc. Thế nhưng mùi cũng đã nhạt đi rất nhiều, nó không phân biệt được đẳng cấp của đổi phương. (đẳng cấp này là đẳng cấp trong xã hội nhé. Chỗ này mình k biết ed tnào cho hay, ai có ý kiến cứ nói )

“Ặc.” Không hổ là đồng loại của cún, khứu giác thật nhạy bén.

Phượng Lại Tà mỉm cười quyết định không trả lời vấn đề này. Dù sao việc đêm qua nó cũng không định để cho Tiểu Bạch biết.

Chỉ là….

Nó biết daddy là Huyết tộc, tất yếu không thể thiếu máu. Nó đành tận lực tránh thời gian daddy ăn cơm là tốt rồi, dù sao hình ảnh quá mức ám muội như vậy khiến cho lòng nó luôn cảm thấy khó chịu.

Phượng Lại Tà đi tới bên giường, kéo cái đuôi lông xù của Tiểu Tiểu Bạch xách lên.

Thân thể tròn vo ở trong không trung lắc a lắc.

Có lẽ cảm giác từ đuôi truyền đến, Tiểu Tiểu Bạch lần thứ hai mở mắt ra liền chống lại đôi mắt không có ý tốt của Phượng Lại Tà.

“Chi chi!!” Quơ quơ bốn móng vuốt ngắn ngủn béo phì, Tiểu Tiểu Bạch giống như đang giãy dụa, lại giống như đang chào hỏi Phượng Lại Tà. Buồn ngủ sau khi gặp cô bé trong nháy mắt cũng đã biến mất vô tung vô ảnh.

“Hừ hừ, ngươi cái đồ không lương tâm này, không có việc gì lại chơi trò mất tích, có phải ngươi lêu lổng bên ngoài hay không?” Phượng Lại Tà híp mắt oán giận nhìn Tiểu Tiểu Bạch, cái tay còn lại không chịu thua kém chọc vào cái bụng mềm nhũn của Tiểu Tiểu Bạch.

Thân thể Tiểu Tiểu Bạch cứ như vậy bị Phượng Lại Tà chọc cho lắc tới lắc lui ở giữa không trung, cái chuông nhỏ trên cổ cũng phát ra thanh âm thanh thúy theo động tác lắc lư của Tiểu Tiểu Bạch đưa tới một trận giãy dụa và tiếng kêu.

Tiểu Bạch nhìn Tiểu Tiểu Bạch bị tiểu ác ma túm ở trong tay thả sức chà đạp, trong lòng cảm thấy đồng tình, ngoài ra còn cảm thấy vô cùng may mắn. Cũng may mà bây giờ mình có thể khôi phục hình người, dù cho bị cô nhóc này bắt nạt nó cũng có thể biến về hình người để tránh né ma trảo của cô nhóc, mà vận khí của tiểu béo phì hiển nhiên không tốt như vậy.

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, thanh âm của Hồ Tư vang lên.

“Tiểu Tà tiểu thư, chủ nhân nói sau khi tiểu thư tỉnh lại thì đến phòng khách, chủ nhân đang ở đó chờ tiểu thư.” Vốn là chủ nhân phân phó ông đến phòng chủ nhân tìm tiểu thư, nhưng khi đi ngang qua phòng Tiểu Tà tiểu thư lại nghe được thanh âm của cô bé.

“A, daddy tìm ta!!” Vừa nghe thấy daddy tìm mình, Phượng Lại Tà tiện tay ném Tiểu Tiểu Bạch đang bị trêu chọc đến mức đáng thương lên trên đầu mình, sau đó vội vàng mở cửa xuống lầu.

Tiểu Bạch cũng ra khỏi phòng theo cô bé.

Đáng thương Tiểu Tiểu Bạch bị ép phải tỉnh ngủ, cái đầu cũng bị hành hạ hướng xuống dưới nửa ngày. Não bị tụ huyết không nói, sau một phen bị chà đạp lại bị vất lên trên đầu cô nhóc xóc nảy không thôi, một đôi mắt to đã sớm uất ức tràn đầy nước mắt.

Nó làm sủng vật cũng không dễ dàng a!!

Lao xuống lầu Phượng Lại Tà thấy Phượng Lại đang ngồi trên ghế sofa uống trà. Cô bé cười hì hì nhào vào trong ngực hắn suýt nữa đụng rớt ly trà trong tay Phượng Lại.

“Tiểu Tà.” Phượng Lại nhìn cô nhóc liều lĩnh, đặt ly trà trong tay lên bàn, đáy mắt một mảnh ôn nhu.

“Daddy, ông Hồ Tư nói daddy tìm con, có chuyện gì sao?” Mắt to chớp chớp lòe lòe phát sáng, nó rất là hiếu kỳ nha.

Phượng Lại khẽ động khóe miệng, ôm bả vai của cô bé đứng lên.

“Ta giới thiệu một người với con.” Nói xong hắn đưa tay về phía trước.

Phượng Lại Tà nhìn theo tay hắn, lúc này mới chú ý đến một người đứng ở bên cạnh. Vừa rồi nó cư nhiên không phát hiện ra sự tồn tại của đối phương a.

Phượng Lại Tà vừa nhìn, trong nháy mắt trở nên thất thần. Thật mỹ lệ!!! Một mái tóc dài màu xanh cuộn sóng xõa tung giống như tảo biển, gò má hoàn mỹ tinh xảo không thể soi mói, đôi mắt to màu xanh lam cũng một dạng xinh đẹp khiến cho người khác không thể rời tầm mắt. Nếu nói Phượng Tê trong hình dạng nữ nhân là một băng sơn mê người khiến người khác không dám tiếp cận, như vậy người trước mắt chính là dịu dàng như biển, mỹ lệ mà ấm áp, khiến cho người khác không tự chủ được muốn thân cận, nhưng một chút tà niệm cũng không có.

“Chị ấy là ai?” Bỗng nhiên xuất hiện một mỹ nhân khiến tà tâm trong lòng Phượng Lại Tà có linh cảm mãnh liệt.

Thiếu niên tối qua là nó ăn dấm lung tung, nhưng mỹ nhân trước mắt lại làm nó cảm thấy hoảng sợ. Daddy chủ động giới thiệu mỹ nhân với nó. Chẳng lẽ… Đây là mẹ kế tương lai của nó?

Nhưng daddy có hôn ước với Ly Mạt, không phải sao? Mặc dù Ly Mạt vẫn còn là hạt đậu chưa lớn lên, thế nhưng tốt xấu gì em ấy cũng là công chúa phương Tây Huyết tộc, daddy hẳn sẽ không ăn vụng sau lưng em ấy mới đúng chứ.

Trong lòng rối rít suy đoán, ánh mắt Phượng Lại Tà nhìn chăm chú vào đối phương không khỏi nhiều hơn một phần suy đoán.

Vậy mà khi mỹ nhân vừa mở miệng, Phượng Lại Tà liền cảm thấy bản thân mình lại làm thêm một việc ngu ngốc nữa rồi.

“Phượng Lại Tà tiểu thư khỏe, ta là bá tước Tát Nạp của nhân ngư tộc.” Âm thanh nam tính du dương dễ nghe không nghi ngờ gì là đang tuyên cáo giới tính của đối phương với nó.

Là nam!!!

“A, xin chào, ta là Phượng Lại Tà.” Phượng Lại Tà ngay tức khắc thu hồi suy đoán trong mắt, cười tủm tỉm vươn tay lễ độ nắm tay đối phương.

Nếu như vừa rồi nó không nghe lầm, daddy nói đối phương là nhân ngư tộc. Ánh mắt nó không tự chủ rơi vào hai chân thon dài của đối phương. (rõ ràng là Tát Nạp nói mình là ng cá sao bh lại đổi thành daddy nói rồi, k biết t/g có nhầm lẫn k nữa @@)

Kia rõ ràng là hai chân mà không phải đuôi cá trong ảo tưởng của nó nha.

“Tát Nạp là đại biểu của nhân ngư tộc trong “võ đạo đại hội” lần này, tuy rằng bọn họ không phái tuyển thủ tham gia thi đấu, thế nhưng cũng bảo trì quan hệ hữu hảo với các tộc đến đây tham gia thi đấu.” Phượng Lại giải thích nghi hoặc cho Phượng Lại Tà. Hắn biết cô nhóc này vẫn cho rẳng bộ tộc nhân ngư không xuất hiện trong “võ đạo đại hội” lần này. Bất quá, tộc nhân ngư vốn khiêm tốn lại lấy hình người để xuất hiện, lại thêm không thường đi ra ngoài, cô nhóc không thấy cũng là chuyện bình thường.

“Ha ha, cuộc thi đấu năm nay rất đặc sắc, chúng ta cũng rất chờ mong biểu hiện năm nay của Phượng Lại bá tước.” Tát Nạp vừa cười vừa nói, khi hắn cười lên mỹ lệ như nước biển dưới ánh mặt trời, lóng lánh tỏa ra ánh sáng ôn hòa.

Người Ma giới đều là xinh đẹp như vậy, thật không có thiên lý a.

Phượng Lại Tà nhìn nụ cười mỹ lệ của Tát Nạp không khỏi cảm thán. Ở Ma giới tùy tiện bắt một người đưa đến nhân giới cũng sẽ bị mọi người tranh đoạt nha. Đoán chừng những người được gọi là mỹ nữ ở nhân giới nhét vào Ma giới sẽ trở thành cỏ dại bình thường đi.

Nó không khỏi sờ sờ mặt của mình. Cũng may nó có một cái túi da tốt, mặc dù không xinh đẹp kinh thiên động địa như daddy, thế nhưng tại Ma giới mỹ nhân tràn lan mà nói cũng không phải một người bình thường.

“Sau khi thi đấu chấm dứt, tộc của ta rất hoan nghênh Phượng Lại bá tước cùng Tiểu Tà tiểu thư đến tộc của ta du ngoạn, tộc ta nhất định sẽ thịnh tình khoản đãi hai vị.” Tát Nạp nhìn Phượng Lại Tà nói.

“A, daddy, thật sự chúng ta sẽ đi đến bản địa của mỹ nhân ngư sao?” Lúc trước mặc dù đã nghe daddy nhắc qua. Thế nhưng nó lại lo lắng công việc của daddy tại Huyết tộc vô cùng bận rộn, chỉ sợ là thuận miệng mà thôi. Không chừng qua một khoảng thời gian sẽ quên không còn một mảnh.

“Ừ.” Thấy bộ dáng kích động của Tiểu Tà, Phượng Lại khẽ gật đầu.

Hôm nay hắn mời Tát Nạp đến phủ bá tước làm khách cũng là để cho Tiểu Tà sớm cảm nhận được sự thân thiện của bộ tộc nhân ngư. Hơn nữa, hắn cũng muốn hiểu rõ hơn bộ tộc nhân ngư nắm chắc được bao nhiêu phần đối với độc của dị nhân ngư.

“Tiểu Tà tiểu thư, ta tin rằng, khi tiểu thư đến bản địa của chúng ta sẽ thấy ở đó mỹ lệ đến mức nào, tiểu thư nhất định sẽ thích nơi đó.” Tát Nạp nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Trước khi hắn đến bá tước phủ, Phượng Lại bá tước đã âm thầm cùng hắn nói qua việc cô bé trúng độc dị nhân ngư. Mà ngày hôm nay hắn đặc biệt đến đây một chuyến cũng đế quan sát xem độc dị nhân ngư trên người cô bé có nặng hay không, có hi vọng chữa trị không.

Chẳng qua….

Phượng Lại bá tước đã nói qua, Tiểu Tà không biết bản thân mình trúng độc, vì vậy hắn cũng không biểu hiện điều gì.

Tiểu Bạch đang ngồi dưới đất ở một bên nhìn quý tộc nhân ngư trước mắt không khỏi bĩu môi.

Thân là Lang tộc có thân thể cường tráng, đối với bộ tộc nhân ngư có thể chất nhu nhược cũng không có hảo cảm gì. Đối với bọn hắn mà nói, nhân ngư tộc vô cùng nhỏ yếu, vì vậy ngay cả “võ đạo đại hội” cũng không thể tham gia.

Tuy nhiên, nơi ở của bộ tộc nhân ngư lại được thiên nhiên bảo hộ, có thể ngăn trở công kích từ bên ngoài. Có thể nói bộ tộc của bọn họ không thể công kích, nhưng lại có lớp phòng ngự xuất sắc, chỉ có thể thủ mà không thể công.

“Bản địa của các ngươi là nơi nào, hiện tại có thể nói với ta không?” Trong lòng tràn ngập chờ mong, Tiểu Tà đã khẩn cấp muốn bước ra khỏi khu vực Huyết tộc đi thám hiểm các nơi trong Ma giới. Chỉ tiếc nó không nỡ rời khỏi daddy. Daddy không đi, nó sẽ lựa chọn ngoan ngoãn ở lại trong Huyết tộc.

Nhưng nếu daddy đã đồng ý đưa nó đến bản địa của nhân ngư, vấn đề là sớm hay muộn mà thôi. Không bằng hiện tại nó tìm hiểu thêm để thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của mình.

Tát Nạp cười gật đầu, không ngại giảng giải cho Phượng Lại Tà mọi chuyện ở bản địa nhân ngư. Từ biển cả mỹ lệ đến những đảo nhỏ xung quanh, đá ngầm muôn hình vạn trạng, cùng với san hô xa hoa mỹ lệ.

Hắn miêu tả tất cả đều rất sống động, Phượng Lại Tà nghe đến mê mẩn.

Mà Phượng Lại thì ở cạnh nhìn gò má của cô bé. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, đôi mắt hổ phách tràn ngập ánh sáng mong đợi.

Hắn rất yêu thích cô bé như vậy, sức sống bắn ra bốn phía, nụ cười rực rỡ sáng lạn, giống như một mặt trời nhỏ trong lòng hắn, xua đi mây đen giăng đầy lòng hắn.

Khi Phượng Lại Tà nghe được bộ tộc nhân ngư có một loại thuật bói toán có thể thấy được một nửa kia của cô bé khi nào thì xuất hiện, trong lòng cảm thấy rất hiếu kỳ. Cô bé không khỏi len lén liếc nhìn daddy đang ngồi bên cạnh mình. Trong lòng âm thầm cười trộm, quấn quýt lấy Tát Nạp đòi hắn xem bói cho mình một lần.

Tát Nạp làm ra vẻ miễn cưỡng gật đầu. Hắn lấy một bình thủy tinh đã chuẩn bị trước từ trong túi ra. Đó là một bình thủy tinh giống như được làm từ lam bảo thạch. Nhìn qua thân bình trong suốt có thể thấy được chất lỏng đang chiếm hơn phân nửa bình.

Ngay khi Phượng Lại Tà nóng lòng muốn thử, Tát Nạp lại ngẩng đầu lên nói:

“Chỉ là loại thuật bói toán này cần một điều kiện nhỏ, đó chính là cần một giọt máu của người xem bói, không biết Tiểu Tà tiểu thư còn muốn tiếp tục không?”

Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to, không phải chỉ là một giọt máu thôi sao? Nhưng khó tránh khỏi daddy sẽ không đồng ý.

Cô bé quay đầu dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Phượng Lại.

“Daddy, có được không?” Nó rất quái lạ đi, lại muốn nghe ý kiến của daddy.

Phượng Lại nhẹ nhàng gật đầu, ngoài ý muốn cho phép yêu cầu này.

Mà trong con ngươi tử sắc của hắn cũng có chút chờ mong.

Được Phượng Lại cho phép, Phượng Lại Tà liền không hề do dự vươn tay.

Tát Nạp lấy ra một cây ngân châm, đâm nhanh vào ngón trỏ của Phượng Lại Tà. Một giọt máu tràn ra từ miệng vết thương, Tát Nạp nhanh chóng mở miệng nắp bình thủy tinh ra để giọt máu rơi vào trong bình, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Phượng Lại Tà đóng nắp bình lại, lắc thật nhanh.

Mà quá trình này, Tiểu Bạch vẫn ngồi một bên xem xét, con ngươi màu đỏ có hiếu kỳ, có thắc mắc, có… hoài nghi.

“Được chưa?” Phượng Lại Tà tràn ngập chờ mong nhìn Tát Nạp dừng động tác mở nắp bình ra.

Tát Nạp cười cười đổ chất lỏng trong bình ra bàn trà.

Khi chất lỏng xanh sẫm chảy vào bàn trà rất nhanh trở nên đặc dính, ngay sau đó đọng lại. Đáy mắt Tát Nạp lướt qua một tia âm u.

“Thế nào? Thế nào?” Phượng Lại Tà nhìn những gì xảy ra trước mắt thì cảm thấy không hiểu, chỉ có thể thúc giục Tát Nạp mau nói kết quả.

Đôi mắt lòe lòe tỏa sáng tràn ngập chờ mong.

Tát Nạp rất nhanh thu lại tia âm u nơi đáy mắt. Hắn cười ngẩng đầu, nói với Phượng Lại Tà: “Chúc mừng Tiểu Tà tiểu thư, một nửa khác của tiểu thư đã xuất hiện ở bên cạnh ngươi.”

Lời nói của Tát Nạp giống như một liều thuốc an thần, đáy mắt Phượng Lại Tà bỗng nhiên xuất hiện vui mừng. Cô bé xích lại gần Phượng Lại, kéo cánh tay hắn cười rất ngọt ngào.

Hì hì, mặc kệ quẻ bói này có đúng hay không, nhưng kết quả này làm nó rất hài lòng.

Trong lòng ngọt giống như ăn mật.

Sau đó Tát Nạp ở lại phủ bá tước một ngày nói chuyện trời đất cùng Phượng Lại và Tiểu Tà. Phần lớn thời gian là hắn nói về bản địa nhân ngư với Tiểu Tà, Phượng Lại chỉ ngồi một bên lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên sẽ đáp lại câu hỏi của Tiểu Tà. Những thời gian khác, hắn đều dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn chăm chú vào bóng dáng xinh đẹp cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười sáng lạn sức sống mười phần kia.

Cho đến lúc dùng xong cơm tối Tát Nạp mới tạm biệt Tiểu Tà. Phượng Lại tạm thời để cho Tiểu Tà sớm đi nghỉ ngơi, bản thân hắn sẽ tiễn Tát Nạp.

Vừa ra khỏi cổng bá tước phủ, nụ cười trên mặt Tát Nạp biến mất trong nháy mắt. Hắn nhìn về Phượng Lại ở phía sau, đáy mắt một mảnh âm u.

“Kết quả như thế nào?” Phượng Lại híp mắt hỏi.

Tát Nạp thở dài nói: “Thông qua cuộc kiểm tra độc tố trong máu Tiểu Tà tiểu thư vừa rồi, chỉ sợ độc dị nhân ngư đã ăn mòn hết sức nghiêm trọng rồi. Nếu như có thể, Phượng Lại bá tước, ngài hãy sớm mang cô bé đến bản địa nhân ngư, vì chỉ có ở nơi đó mới đủ điều kiện để điều dưỡng thân thể cô bé. Bằng không cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ thân thể cô bé sẽ ngày càng nghiêm trọng. Tuy rằng ta không biết ngài dùng cách gì áp chế độc tố trong cơ thể cô bé cho đến bây giờ, thế nhưng dựa theo kết quả hôm nay, ngài chỉ là tạm thời áp chế được sự ăn mòn của độc tố. Nhưng ngài hẳn biết rõ, càng là mạnh mẽ áp chế thì phản phệ sau này sẽ gấp ba lần lúc đầu. Nếu như còn không sớm chữa trị, chỉ sợ một ngày nào đó độc tố phản phệ, tính mạng Tiểu Tà tiểu thư sẽ càng gặp nguy hiểm.”

Một hồi bói toán gì đó vừa rồi, chẳng qua là một thủ thuật che mắt để cho Phượng Lại Tà không hoài nghi, mà ngay cả kết quả xem bói cũng là vì hắn nghe được Tam Hoàng tử Đông phương Ma tộc – Hỏa Đề cùng Phượng Lại Tà có hôn ước mới có thể nói như vậy. Kỳ thực, căn bản không tồn tại loại bói toán vừa rồi.

Nghe xong lời nói của Tát Nạp, ánh mắt Phượng Lại không khỏi trầm xuống.

Sự tình so với tưởng tượng của hắn còn tồi tệ hơn. Hắn vốn tưởng rằng trước dùng máu của nhân ngư sẽ có lợi với Tiểu Tà, bây giờ xem ra trái lại còn mang đến tai họa ngầm cho cô bé.

“Ta hiểu rồi, sau khi thi đấu chấm dứt, ta sẽ mang cô bé đến bản địa của nhân ngư. Chuyện sau đó, còn phải làm phiền ngài.”

Tát Nạp cười khẽ: “Bá tước đại nhân quá khách khí, có thể giúp đỡ ngài là vinh hạnh của ta.”

Người này được Ma giới vinh danh đệ nhất mỹ nhân lạnh lùng lãnh khóc, đừng nói là tìm người hỗ trợ, chỉ sợ số lần hắn chủ động nói chuyện cùng người khác có thể đếm trên đầu ngón tay. Trăm ngàn năm qua, có lẽ mình là người đầu tiên hắn chủ động mở miệng cầu hỗ trợ, vậy cũng là một loại vinh hạnh.

Thân phận của Phượng Lại có ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ Ma giới. Tuy rằng hắn chỉ là một bá tước Đông phương Huyết tộc, so với Hoàng tử Công chúa tộc khác cũng không tính là gì, coi như là đứng thứ ba “võ đạo đại hội” cũng không đủ để hắn mang đến lực ảnh hưởng như thế. Thế nhưng sự ảnh hưởng của hắn vẫn mạnh như vậy, mỗi người đều tôn trọng hắn, thậm chí sùng bái hắn, mà hắn vẫn khiếm tốn thần bí như vậy.

Phượng Lại gật đầu không nói thêm gì nữa, chỉ là đáy mắt hắn đã phủ lên thần sắc nặng nề. Ngày hôm nay mời Tát Nạp đến phủ bá tước làm khách là một quyết định sáng suốt. Chí ít hắn đã biết độc trên người Tiểu Tà không thể tiếp tục kéo dài, mà hắn, cũng sẽ không tiếp tục giết nhân ngư lấy máu để áp chế độc trên người Tiểu Tà.

Tiễn Tát Nạp về nơi ở, trong lòng Phượng Lại tràn đầy suy tư đi về bá tước phủ.

Trong đại sảnh.

Phượng Lại Tà nhẹ nhàng lắc lắc cần cổ. Cuộc gặp gỡ Tát Nạp hôm nay khiến cho nó rất vui vẻ. Một nam tử nhân ngư mỹ lệ mà thân mật để lại cho nó ấn tượng rất tốt.

Vào lúc nó chuẩn bị trở về phòng lại phát hiện Tiểu Bạch đứng ngơ ngác trong đại sảnh nhìn ra cửa, chính là hướng mà Tát Nạp ly khai.

“Tiểu Bạch, ngươi đang làm gì?” Phượng Lại Tà hiếu kỳ nhìn nó. Nó sẽ không mê muội nhân ngư đẹp trai người ta đi. Chẳng qua Tát Nạp so với Tiểu Bạch quả thật có vẻ nhu nhược hơn rất nhiều. Tuy rằng đều là nam giới nhưng lại làm cho người khác không biết được giới tính. Chắc hẳn việc không phân được giới tính nam – nữ có liên quan đến việc họ là nhân ngư tộc.

Tiểu Bạch hốt hoảng phục hồi tinh thần, giống như không có việc gì đi về phía cô bé.

“Không có gì.” Nó cũng không dự định sẽ nói những suy nghĩ trong lòng cho cô bé biết. Dù sao đây cũng chỉ là suy đoán cùng cảm giác của nó mà thôi.

“Sao?” Rõ ràng không tin vào lý do thoái thác của nó, Phượng Lại Tà cũng không nghĩ nhiều.

Nên sớm trở về phòng tắm thôi, nó quyết định buổi tối ngày hôm nay sẽ lại lẻn vào chiếm giường của daddy.

Có câu trước lạ sau quen, tin tưởng daddy sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của nó.

Tiểu Bạch đi theo Phượng Lại Tà về phía căn phòng, trong lòng không ngừng cảm thấy nhân ngư Tát Nạp kia có chút kỳ quái.

Có thể nói nó hiểu rất rõ về tộc nhân ngư. Dù sao Lang tộc và nhân ngư tộc cũng không tính là hảo hữu. Đối với bộ tộc có trạng thái nửa thù địch, thân là người kế vị nó tự nhiên sẽ để ý nhiều hơn.

Vậy mà cho tới bây giờ nó cũng không biết nhân ngư tộc còn có thể “xem bói”. Mà phương thức “xem bói” vừa rồi của Tát Nạp khiến nó cảm thấy có chút quái lạ, lại có chút quen thuộc. Vì đã đã lâu không tiếp xúc nên trong khoảng thời gian ngắn nó cũng không nghĩ ra điều gì.

Tiểu Bạch âm thầm quyết định, nếu có cơ hội nó sẽ tìm hiểu việc “bói toán” vừa rồi, vì trong lòng nó cảm thấy kỳ quái, thậm chí còn có dự cảm bất thường.

Một người một thú mang theo suy nghĩ khác nhau trở lại căn phòng, chỉ có Tiểu Tiểu Bạch đang nằm úp sấp trên đầu Phượng Lại Tà hoàn toàn không có suy nghĩ gì. Bởi vì trong một ngày nhàm chán mà dài dằng dặc này, nó lại một lần nữa ngủ trên đầu Phượng Lại Tà.

Vì Phượng Lại Tà cả ngày đều chăm chú nói chuyện với Tát Nạp, căn bản không để ý đến hành động của nó, vì vậy cả ngày nó đều thập phần an tường đi vào mộng đẹp.

Khóe miệng Tiểu Tiểu Bạch dường như hơi cong lên, không biết trong mộng nó đã mơ thấy gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.