Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 16: Q.3 - Chương 16: Giao dịch.




Ngân mâu chậm rãi mở ra….

Sau khi hai mắt mở ra hoàn toàn, một con mắt của Phượng Lại chậm rãi khôi phục màu tím vốn có. Thế nhưng con mắt kia vẫn duy trì trạng thái màu bạc.

Lơ lửng giữa không trung, Phượng Lại khẽ nheo mắt lại nhìn ba Thiên Sứ trắng toát trước mắt. Rất dễ nhận thấy, đẳng cấp của Thiên Sứ đang đứng trước mắt hắn cao hơn hai người phía sau, ánh mắt của hắn tự nhiên rơi vào trên người đối phương.

Ưu nhã ngồi xuống giữa không trung, hai chân thon dài gác lên nhau, hai tay khoanh trước ngực, Phượng Lại hơi nghiêng đầu nhìn về phía Đại Thiên Sứ đang khẽ cười.

“Xin chào, Bá Tước.” Nụ cười của Gabriel thanh khiết hiền hoà khiến cho không một ai có thể nổi lên địch ý với cô, giọng điệu cô cũng thập phần tôn trọng. Ngược lại Long Toa Toa và Hàn Ngự bị một màn trước mắt doạ sợ ngây người. Dù thế nào bọn họ cũng không thể tin được, Phượng Lại bị phong ấn ba năm có thể tỉnh dậy, mà lại là Đại Thiên Sứ tự mình cởi bỏ phong ấn.

Phượng Lại nhìn Thiên Sứ mỹ lệ trước mắt, đôi mắt lạnh lùng không có ý tứ chào hỏi cô. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn đảo qua căn phòng, lạnh lùng mở miệng nói: “Không biết Đại Thiên Sứ đánh thức ta dậy là có chuyện gì?”

Trước kia Gabriel cũng đã nghe qua về tính cách của Phượng Lại, đối với sự lạnh lùng của người trước mắt – “đứa con cấm kỵ” này, cô cũng đã có chuẩn bị. Không vì giọng điệu của Phượng Lại mà cảm thấy không hài lòng, cô vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, mở miệng nói: “Chúng ta muốn thực hiện một giao dịch với Bá Tước, một giao dịch đổi lấy tự do của ngài.”

Giao dịch?

Long Toa Toa và Hàn Ngự nhìn nhau. Có lầm hay không, chỉ vì một giao dịch mà chộp Phượng Lại tới đây lâu như vậy? Thiên Sứ và “đứa con cấm kỵ” giao dịch? Đây quả thực là điều mà họ chưa bao giờ nghe thấy. (mình thề từ "chộp" này là của tác giả)

Ánh mắt Phượng Lại không một gợn sóng, khoé môi giương lên một nụ cười nhạt.

“Nói nghe một chút.” Đối với hắn mà nói, ba năm ngủ say cũng chỉ ngắn như một đêm. Trên gương mặt tuấn mỹ không hề có vết tích năm tháng, vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy.

Gabriel thấy Phượng Lại nguyện ý tiếp tục nói chuyện với mình thì trong lòng thở dài một hơi. Sở dĩ các Thiên Sứ giao nhiệm vụ này cho cô hoàn toàn vì danh tiếng của cô trong các Thiên Sứ luôn luôn không tệ, tính cách cô ôn hoà, rất ít khi tức giận.

“Toa Toa, A Ngự, các con lui xuống trước đi.” Gabriel nói với hai người vẫn đang bị vây trong trạng thái khiếp sợ ở phía sau.

“A?” Long Toa Toa kinh ngạc nháy mắt mấy cái. Cô cho rằng cô có thể tiếp tục nghe, đâu ngờ nói tới trọng điểm Gabriel đại nhân lại trực tiếp đuổi người.

“Vâng.” Hàn Ngự ổn trọng đáp lại, vừa lôi kéo Long Toa Toa vừa đi ra ngoài, đồng thời ngoan ngoãn đóng cửa lại. Gabriel đại nhân để cho bọn họ rời đi nhất định là có chuyện mà bọn họ không thể nghe, đó là cơ mật Thiên giới, nếu nghe được thì đối với bọn họ tất sẽ không có chuyện gì tốt.

Tuy nói là như vậy, nhưng trong lòng Hàn Ngự vẫn tràn ngập tò mò đối với “giao dịch” trong miệng Gabriel.

Sau khi hai tiểu Thiên Sứ đi ra ngoài, Phượng Lại mới chú ý tới gương mặt hai Thiên Sứ kia có chút quen thuộc. Đôi mắt vô thức nheo lại, nếu hắn nhớ không nhầm, vậy thì hai người kia hẳn là bạn học của Tiểu Tà tại nhân giới, hắn đã từng để cho Tiểu K báo cáo về hai người kia.

Không nghĩ tới, cư nhiên lại là Thiên Sứ.

“Như vậy, hiện tại người dư thừa cũng đã rời đi, chúng ta có thể nói chuyện hay chưa? Bá Tước Phượng Lại?” Đôi cánh màu trắng khẽ rung, Gabriel cũng bay tới giữa không trung, trên mặt mang theo nụ cười hoàn mỹ nhìn thẳng gương mặt lạnh lùng của Phượng Lại.

Phượng Lại lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Gabriel, cũng không mở miệng trả lời. Hắn đưa tay phủ lên con mắt ngân sắc của mình, ánh sáng màu tím hiện lên, một lần nữa hắn lại có đôi tử mâu.

“Như vậy, nói giao dịch của các ngươi nghe một chút.” Mất đi một phần tư sức mạnh, để lại tử mâu cho Tiểu Tà khiến cho một con mắt của hắn bị mù. Con mắt màu bạc của hắn là không có thị lực, điều này khiến hắn có chút không quen. Đơn giản dùng ma pháp khôi phục lại thị lực cho con mắt kia, tuy rằng không cách nào thu lại sức mạnh đã mất đi, thế nhưng chí ít tầm mắt của hắn cũng sẽ không bị trở ngại.

Gabriel âm thầm nhìn động tác của Phượng Lại. Lúc trước khi mang Phượng Lại về Thiên giới, bọn họ mới kinh ngạc phát hiện “đứa con cấm kỵ” cực mạnh này cư nhiên lại khuyết thiếu một phần tư sức mạnh. Thảo nào tại “ngày săn bắt Thiên Sứ” bọn họ bắt hắn không chút khó khăn.

Việc đánh mất một phần tư sức mạnh đã làm cho bọn họ tò mò rất lâu, sức mạnh cường đại như vậy rốt cuộc đã đi nơi nào.

Ngày đó, Gabriel cũng không hỏi. ๖ۣۜd❄đ❄l❄๖ۣۜq❄đ Chỉ nhìn thái độ Phượng Lại lạnh lùng như vậy, cô liền hiểu rõ, mặc kệ “đứa con cấm kỵ” cường đại này có bị bọn họ quản chế hay không, kiêu ngạo trên người hắn tuyệt không giảm bớt. Bằng không, hiện tại hắn cũng sẽ không dùng thái độ lạnh lùng ngạo nghễ kia với cô.

Đáy lòng không khỏi bội phục ngạo khí của Phượng Lại, thế nhưng Gabriel cũng không quên mục đích lần này.

“Chúng ta muốn mời Phượng Lại Bá Tước phối hợp với chúng ta một chút. Chỉ cần đạt được mục đích, chúng ta sẽ trả lại tự do cho ngài.” Gabriel nói ra điều kiện rất mê người.

Tự do!!!

Phượng Lại híp cặp tử mâu mị hoặc lại nhìn Thiên Sứ trước mắt, một nụ cười nhạt hiện lên từ đáy mắt.

Hắn đang chờ, chờ cô nói ra mục đích thật sự của bọn họ. Hao tâm tổn trí bắt hắn như vậy, hiện tại lại vì một giao dịch mà thả hắn. Hắn muốn biết rõ, đến tột cùng kết quả như nào mới là cái mà bọn họ muốn.

Gabriel thấy Phượng Lại không mở miệng, tiếp tục nói: “Chúng ta muốn ngài gọi Phượng Lại Tà đến.” Nụ cười của Gabriel vẫn như cũ, nhưng…

Trong nháy mắt, toàn thân Phượng Lại tản mát ra hơi thở rét lạnh, càn rỡ tràn ngập cả căn phòng. Hắn nheo hai mắt lại, trấn định nhìn Gabriel, dùng thanh âm đủ để máu trong người đông lại, nói: “Từ đầu đến cuối, người mà các ngươi muốn có được chính là Tiểu Tà.” Hắn cười nhạt, cuối cùng đã rõ mục đích của bọn họ. Vì sao ba năm trước không giết hắn, vì sao còn muốn tiếp tục uy hiếp sự sống của hắn, mục đích chỉ có một – Tiểu Tà. Tiểu Tà – người có được dòng máu thuần của “đứa con cấm kỵ”, “đứa con cấm kỵ” là phái nữ duy nhất, người có thể sinh ra “đứa con cấm kỵ”.

Gabriel cũng không sợ hãi hơi thở lạnh lẽo của Phượng Lại. Dù sao cô cũng là một trong bảy Đại Thiên Sứ, cô ung dung chống đối lại sát khí của Phượng Lại.

“Không thể nói như vậy, Bá Tước đại nhân. Lúc trước, là ngài lấy đi một thứ thuộc về chúng ta.” Gabriel ngước mắt lên chống lại đôi tử mâu lạnh lẽo của Phượng Lại.

Phượng Lại nhếch khoé miệng, nắm tay chống đầu, cười nhạt.

“Các ngươi sớm đã theo dõi đứa con trong bụng Liên Kiều? Bằng không các ngươi sẽ không trợ giúp cô ấy trốn khỏi Ma giới, đồng thời sắp xếp cho cô ấy một chỗ ở rất bí mật tại nhân giới.” Phượng Lại nhàn nhạt nói. Giọng nói lạnh thấu xương rất dễ nghe, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại nói ra toàn bộ âm mưu của bọn họ vào mười tám năm trước, trước khi Tiểu Tà sinh ra. Bọn họ tự cho rằng mình đã thực hiện kế hoạch này thật hoàn mỹ không sứt mẻ, nhưng lại bỏ quên những điều ngoài ý muốn phát sinh, tỷ như Phượng Ngâm phát hiện tung tích Liên Kiều, cùng với việc bản thân hắn ra tay mang đi “đứa con cấm kỵ” là nữ giới mà bọn họ nhòm ngó đã lâu.

Lạnh lùng nhìn Thiên Sứ vẫn tươi cười như trước. Hắn rất bội phục thủ đoạn của họ, chỉ cần ban ân cho người khác là có thể lấy được thứ mà bọn họ tha thiết ước mơ, một người đủ để khiến cho Ma giới bị phá huỷ trong chốc lát – “đứa con cấm kỵ” là nữ giới. Với Thiên giới, ๖ۣۜD♧Đ✶L✴Q❖Đღღ“đứa con cấm kỵ” của Ma giới luôn là người mà bọn họ kính nhi viễn chi, bởi vì thực lực mạnh mẽ của bọn họ đủ để đối kháng lại bảy Đại Thiên Sứ, cũng chính vì điều này nên bọn họ mới có chỗ cố kỵ.

Nhưng rất đáng tiếc, trong Ma giới, tộc có thể sinh ra những đứa con song sinh chỉ có Huyết tộc là duy nhất. Đông Tây phương Huyết tộc trong mấy nghìn năm cũng chỉ có ba cặp song sinh. Trong đó hai đôi theo thứ tự là cha mẹ hắn và Đệ Nhị, Đệ Tam, còn lại chính là cha mẹ thân sinh của Tiểu Tà – Phượng Ngâm và Liên Kiều.

Lúc đầu, khi hắn và Đệ Nhị là những đứa trẻ vẫn bị trí giả Ma giới, quỷ Satan - Thiên Sứ đoạ lạc Lucifer nuôi dưỡng, bọn họ được Lucifer trực tiếp giáo dục, nhận được sự bảo vệ lớn nhất, các Thiên Sứ căn bản không thể ra tay.

Nhưng Tiểu Tà lại không giống hắn. Cô bé là một bất ngờ, một người hoàn toàn bất ngờ, ngay cả Lucifer đại nhân và Đệ Nhị cũng không dự liệu được sự xuất hiện của cô bé.

Nhưng chính điều bất ngờ này lại đem đến một niềm vui lớn cho các Thiên Sứ. Nếu như nói, còn cái gì có thể đối phó với sức mạnh của “đứa con cấm kỵ”, như vậy cũng chỉ có chính bản thân “đứa con cấm kỵ” mà thôi. Với Ma giới, một thiếu nữ có thể kéo dài huyết thống “đứa con cấm kỵ” là sự tồn tại rất cường đại. Chỉ cần có cô bé, căn bản không cần đụng chạm đến quan hệ huyết thống cấm kỵ, chỉ cần cùng “đứa con cấm kỵ” là phái nam kết hợp, đồng thời sinh ra đứa nhỏ, đó sẽ là một “đứa con cấm kỵ” mới tinh, đây là một điều hết sức dụ hoặc.

Nhưng nếu một ngày nào đó nếu Thiên giới bắt được Tiểu Tà, tất cả đều nghe theo Thiên giới, ngay từ đầu chịu sự giáo dục thuộc về Thiên giới. Cho dù Thiên giới không có “đứa con cấm kỵ” là nam giới tồn tại, như vậy vẫn có thể phát triển khả năng làm yếu đi “đứa con cấm kỵ” của Ma giới, có thể nói là trăm lợi không một hại.

Thông minh như Thiên Sứ, sao bọn họ có thể bỏ qua một cơ hội tuyệt diệu như vậy?

Một khi Tiểu Tà trưởng thành, còn có thể lợi dụng sức mạnh của cô bé để công kích Ma giới, không sử dụng một binh một tốt của Thiên giới là có thể giải quyết “đứa con cấm kỵ”. Đây thật sự là một chuyện tốt chưa từng có.

Nhưng mà, bọn họ cho rằng hắn ngu ngốc?

Hai tay dâng lên lễ vật như vậy để đổi lấy tự do của bản thân? Cười lạnh trong lòng, nếu muốn làm như vậy thì ngay từ lúc đầu hắn đã không tham gia “ngày săn bắt Thiên Sứ”, biết rõ âm mưu của Phượng Ngâm vẫn mặc giáp trụ ra trận. Từ lúc đó trở đi, hắn đã không đặt tính mạng của mình ở trong lòng.

Nếu như muốn hắn đổi Tiểu Tà lấy tự do của bản thân, như vậy hắn tình nguyện vĩnh viễn bị giam trong căn phòng thiếu sức sống này, vĩnh viễn không gặp cô bé trong lòng hắn.

Chỉ cần cô bé tiếp tục sống tự do tự tại là tốt rồi.

“Xin ngài không nên kích động, không phải chúng ta muốn làm hại cô bé.” Gabriel cảm giác được áp lực truyền đến từ người Phượng Lại ngày càng mạnh, cô không khỏi kinh hãi. Thật không ngờ Phượng Lại thiếu khuyết một phần tư sức mạnh lại vẫn có thể tạo ra áp lực như vậy với cô. Xem ra, nếu lúc trước không phải thân thể hắn trọng thương, chỉ sợ Micheal tự mình ra tay cũng không bắt được hắn một cách đơn giản như vậy.

Lúc này cô muốn trấn an cảm xúc của Phượng Lại. Dù sao vết thương trên người hắn cũng đã tốt hơn, cho dù mất đi một phần tư sức mạnh, nếu hắn bất chấp tất cả đại khai sát giới, chỉ sợ Thiên giới tổn thất cũng sẽ không ít. Huống chi ngày hôm nay, cô chỉ dự định thực hiện một giao dịch với hắn, không có dự định cùng hắn giao thủ.

“Hả? Như vậy phiền ngươi nói cho ta biết, các ngươi tìm cô bé làm gì?” Lạnh lùng cười, Phượng Lại vẫn phát ra áp lực như trước, nhưng hắn cũng không có động tác tiếp theo, hắn có đủ thời gian để chờ cô nói hết. Ngủ say ba năm, toàn bộ thương thế trên người hắn đã lành lại.

“Cái này…” Đáy mắt Gabriel có chút khó xử. Trên thực tế, cô biết rõ thời gian này còn phải sử dụng Phượng Lại một cách thích hợp. Dù sao đối với một người đã hoàn toàn thu được sức mạnh của “đứa con cấm kỵ” – Phượng Lại Tà mà nói, tư tưởng của cô đã hoàn toàn xác định, muốn thay đổi hắn là không có khả năng. Thế nhưng ý chỉ của Thần là không muốn để ý bất cứ điều gì, liều lĩnh đoạt cô bé đến Thiên giới, kỳ ý bất minh.

“Xin lỗi, cái này ta cũng không biết.” Gabriel bất đắc dĩ lắc đầu.

Phượng Lại lại cười, hắn đứng lên, nhìn Gabriel nói: “Mặc kệ các ngươi có lý do gì, ta đều không thực hiện giao dịch này.” Tất cả những chuyện có thể làm hại đến Tiểu Tà, hắn sẽ không tham gia, nếu có thể, hắn sẽ tự mình phá huỷ.

“Bá Tước, tốt nhất ngài nên suy nghĩ kỹ. Ta nghĩ cho dù ngài không đồng ý giao dịch này, một khi chúng ta truyền tin tức ngài còn sống ra ngoài, ngài nghĩ Phượng Lại Tà sẽ nhẫn tâm bỏ qua không để ý đến ngài sao?” Gabriel không khỏi chấn động. Việc Phượng Lại cự tuyệt nằm trong dự liệu của Thiên Sứ Trưởng Micheal, cô phải dựa theo dặn dò của Micheal, xuất ra đòn sát thủ cuối cùng.

Phượng Lại nheo hai mắt lại lơ lửng giữa không trung, hắn chậm rãi tới gần Gabriel. Đáy mắt hắn nổi lên một cơn lốc mãnh liệt, giống như trong khoảnh khắc có thể phá huỷ tất cả.

“Đây là Thiên giới, ta muốn thoát ra ngoài là rất khó. Thế nhưng ta muốn chết, các ngươi không ai có thể ngăn cản được.” Khoé miệng Phượng Lại nở một nụ cười tàn nhẫn. Hắn chậm rãi lùi về phía sau, hài lòng nhìn sự khiếp sợ xuất hiện trên gương mặt Gabriel.

Sử dụng hắn để uy hiếp Tiểu Tà, kế hoạch thật hoàn mỹ, chỉ có điều…

Nếu bọn họ thực sự làm thế, vậy hắn sẽ tự mình phá huỷ lợi thế duy nhất của bọn họ.

Chính là bản thân hắn!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.