Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 6: Q.3 - Chương 6: Không chết.




Ngửa đầu nhìn nơi vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, ký ức trong đầu như bị kéo về ba năm trước, vào một ngày nào đó, lần đầu tiên cô bị đưa đến hội trưởng lão.

Hít vào một hơi thật sâu, Phượng Lại Tà nheo lại hai mắt, đôi môi tuyệt mỹ khẽ cong lên.

Ba năm trước đây, bọn họ tự ý bắt cô từ phủ Bá Tước đến đây. Ba năm sau, cô đích thân tự đưa tới cửa. Chỉ là không biết bây giờ, hội trưởng lão có còn nhận ra cô hay không.

Liếc mắt nhìn Đại Bạch đi theo bên cạnh, Phượng Lại Tà cất bước đi về phía cửa chính hội trưởng lão. Thị vệ canh cửa bỗng nhiên thấy một thiếu nữ mỹ lệ xuất hiện trước mặt thì vô thức nuốt nuốt nước miếng. Thiếu nữ thật đẹp, một đầu tóc bạc dài rối tung nhẹ xoã trên bờ vai gầy yếu, tử mâu loé ra tinh quang khẽ nheo lại, khoé miệng hồng nhuận mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút tỳ vết.

Hai gã thị vệ giữ cửa nhìn đến ngây ngốc.

Ngay khi hai người còn đang trong trạng thái ngây ngẩn, Phượng Lại Tà không coi ai ra gì đi vào. Hành động này đã hù doạ hai thị vệ giữ cửa, họ hoàn hồn vội vàng đưa tay cản lại, hai cây trường thương đan vào nhau chắn trước mặt cô.

“Tiểu thư, xin lỗi, nơi này là hội trưởng lão, không được sự đồng ý của các trưởng lão, cô không thể đi vào.” Một thị vệ theo quy củ nói. Thiếu nữ này mặc dù xinh đẹp khiến người khác kinh tâm động phách, thế nhưng hắn cũng không thể quên chức trách của mình. Nếu không một khi bị các trưởng lão truy cứu thì sẽ phiền phức.

Phượng Lại Tà thản nhiên nhìn lướt qua hai thị vệ một trái một phải trước người mình, sau đó thành thành thật thật lui một bước, hai tay khoanh trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn hai người.

“Phiền anh trai thị vệ thông báo cho đại trưởng lão một tiếng, nói Phượng Lại Tà đến tìm ông ta.” Được rồi, cô là đến nhận tội, tạm thời cô sẽ ngoạn một chút.

Phượng Lại Tà??!!!

Cái tên quen thuộc vang lên bên tai hai người, hai người nhìn nhau nuốt nước miếng trao đổi ánh mắt, một thị vệ rất nhanh chạy vào bên trong cánh cửa.

Còn lại một thị vệ ở lại giữ cửa, nhìn ánh mắt của Phượng Lại Tà, từ kinh ngạc trở thành hoảng sợ. Cô gái này chính là Phượng Lại Tà? Là dưỡng nữ của Phượng Lại Bá Tước? Trước đây không lâu phủ Công Tước truyền đến tin tức Phượng Lại Tà biến mất ba năm khiến cả Huyết tộc tìm đến lật trời bỗng nhiên xuất hiện trên chợ, đồng thời chỉ trong nháy mắt đã giết chết Công Tước.

Hắc Công Tước này trước kia đã có oán hận sâu đậm với Phượng Lại Bá Tước, đây là chuyện mà ai cũng biết, đặc biệt là sau khi Phượng Lại Bá Tước tử trận, Hắc Công Tước nhiều lần làm nhục danh tiếng Phượng Lại Bá Tước trước mặt mọi người. Mọi người đều sợ hãi thân phận Hắc Công Tước nên giận mà không dám nói gì, trong đó có Phi Mặc tướng quân là người cùng hắn ta khắc khẩu kịch liệt nhất.

Phi Mặc tướng quân là người cố chấp nhất trong tất cả mọi người, quyết tâm bảo vệ danh tiếng của Phượng Lại Bá Tước. Không ai biết lý do vì sao, có điều tất cả mọi người đều suy đoán, đây phải chăng là vì trong “ngày săn bắt Thiên Sứ” ba năm trước đã có chuyện gì xảy ra, dù sao Phi Mặc cũng là người duy nhất sống sót trong trận huyết chiến kia quay về Huyết tộc.

Mặc dù hắn sống trở về, nhưng lại nằm trên giường bệnh bảy ngày bảy đêm, suýt nữa đã mất tính mạng.

Từ vết thương tàn ác trên người Phi Mặc mọi người cũng có thể đoán được “ngày săn bắt Thiên Sứ” kia thê thảm cỡ nào, toàn quân cơ hồ bị diệt sạch, một màn bi kịch kia đến nay vẫn làm lòng người rét lạnh. Thế nhưng, Phi Mặc tướng quân vì cố kỵ thân phận của Hắc Công Tước nên cũng không làm ra bất kỳ hành động vô lễ nào đối với hắn. Kết quả là, mỹ nữ tuyệt sắc trước mắt này trong ngày đầu tiên xuất hiện đã giết chết quý tộc thuần huyết trước mặt mọi người. Đây là chuyện trọng đại kinh động đến hội trưởng lão, tìm cô gái này là chuyện sớm hay muộn. Trong lúc bọn hắn còn đang suy đoán cô gái này có thể bỏ chạy hay không, cô lại tự mình đưa đến cửa khiến cằm mọi người đều rớt xuống đất.

Tự tìm đường chết cũng không như vậy!!

Phượng Lại Tà một chút cũng không để ý biểu tình phức tạp của thị vệ đang đứng một bên, cô cảm thấy rất buồn chán liền ngồi xổm xuống, tay vỗ đầu bạch hổ ở bên cạnh. Vẻ mặt đáng yêu kia không cách nào khiến người khác liên hệ cô với con người kinh khủng đã giết quý tộc thuần huyết.

“Phượng Lại Tà tiểu thư, đại…đại trưởng lão mời cô đi đến phòng xét xử và phán quyết.” Tên thị vệ kia rất nhanh đã chạy trở về, khẩn trương nhìn Phượng Lại Tà chậm rãi đứng lên cười híp mắt với hai người. Cô gọi Đại Bạch ngẩng đầu sải bước tiến vào bên trong. Phòng xét xử và phán quyết? Cái tên thật là quen thuộc nha!!!

“Thật là, thẩm mĩ của đại trưởng lão vẫn không chút thay đổi.” Phượng Lại Tà đi trong tòa nhà hội trưởng lão, nhìn vách tường màu xám tro không khỏi bĩu bĩu môi. Cô thật sự rất muốn nói cho đại trưởng lão biết trang trí như vậy thật là khó coi, không hiểu đám người họ nghĩ như thế nào nữa.

Phượng Lại Tà không chút để ý tiêu sái thoải mái đi đến phòng xét xử và phán quyết quen thuộc, hai tay cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Cánh cửa chính phòng xét xử và phán quyết bị cô mở ra một cách bất ngờ, ngọn đèn từ bên trong chiếu ra làm cô chói mắt. Cô híp mắt đi vào phòng xét xử và phán quyết hình tròn giống như trường đấu thú La Mã, mỉm cười nhìn các trưởng lão ngồi ở xung quanh. Trên một số gương mặt già nua hiện lên sự kinh ngạc, sợ hãi, nghi ngờ và chờ đợi.

Đi tới chính giữa căn phòng xét xử và phán quyết, Phượng Lại Tà tự ý đặt mông ngồi trên lưng Đại Bạch. Bạch hổ giống như đã có thói quen bản thân vẫn làm việc của một cái ghế, vẻ mặt có thể nói là vô cảm.

“Hi, đại trưởng lão, đã lâu không gặp.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ là một nụ cười như đoá hoa nở rộ. Phượng Lại Tà đầy nhiệt tình vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé chào hỏi đại trưởng lão ở phía đối diện. Bộ dạng kia giống như đến thăm bạn bè cũ mà không phải là một hung thủ giết người đến tự thú.

Người trước mắt, thật là Phượng Lại Tà?! Đại trưởng lão khiếp sợ nhìn người ngồi trên lưng bạch hổ. Thiếu nữ điềm tĩnh ung dung, tươi cười sáng lạng, hắn quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Cô có một đôi mắt màu tím!!! Cô cư nhiên lại có đôi mắt của “đứa con cấm kỵ”!!

Không sai, đôi tử mâu kia, đôi mắt từng làm cho hắn cảm thấy có tội nghiệt sâu sắc, là ký hiệu của “đứa con cấm kỵ”.

Đại trưởng lão như thế nào cũng không thể tin được thiếu nữ mắt tím có mái tóc màu bạc trước mắt chính là người lúc trước nháo hội trưởng lão người ngã ngựa đổ - Phượng Lại Tà!!

Không riêng gì đại trưởng lão mà toàn bộ các trưởng lão đang ngồi ở đây đều không thể tin được chuyện này. Tin tức sau khi bọn hắn biết được Phượng Lại Tà trở về, chính là tin tức cô bé giết Hắc Công Tước trên chợ, trước mắt mọi người.

Hai tin tức liên quan chặt chẽ với nhau, khiến mọi người đang bình tĩnh cũng phải khiếp sợ.

Dưỡng nữ Phượng Lại đã trở về, hơn nữa vừa xuất hiện đã giết người, đối phương còn là một Công Tước. Đây là chuyện thật đáng sợ, cho dù là bản thân Phượng Lại cũng chưa từng làm ra chuyện khác người đối với quý tộc Huyết tộc, mà hành động của Phượng Lại Tà lại vượt xa dự liệu của mọi người. Ngay khi bọn họ đang bàn bạc phái người đến đưa cô bé đến đây để xét hỏi thì thị vệ đưa đến tin tức cô bé đã ở trước cửa chính. Cô bé đột nhiên đi đến khiến mọi người không kịp trở tay.

“Đã lâu không gặp, Phượng Lại Tà tiểu thư.” Đại trưởng lão trở nên bình tĩnh, trên gương mặt quen thuộc kia, hắn có thể tìm được nét quen thuộc mơ hồ. Kia đúng là cô nhóc tinh quái đó, nhưng cô nhóc lại có sự thay đổi quá lớn, làm hắn khó có thể tiếp thu.

“Hì hì.” Phượng Lại Tà cười đến thiên chân khả ái. Ngoài đại trưởng lão, những vị trưởng lão khác đã bị sự thay đổi của cô doạ cho nhảy dựng. Vì trong suy đoán của bọn họ, Phượng Lại Tà vẫn như ba năm trước đây, là một cô nhóc mềm mại đáng yêu, bướng bỉnh bất hảo. Họ không nghĩ đến, cô bé lại thay đổi một cách nhanh chóng, trở nên mỹ lệ xinh đẹp, vẻ bề ngoài đã thay đổi thật nhiều vượt qua dự liệu của bọn họ.

Cặp tử mâu kia khiến mọi người hoàn toàn khiếp sợ!!!

Không ai có thể hiểu rõ hơn người trong hội trưởng lão, cặp tử mâu kia ngoại trừ vẻ đẹp mỹ lệ còn có ý nghĩa như nào.

Lúc trước là Phượng Lại, hiện tại là Phượng Tê, mặc kệ là ai trong hai người, đều là kẻ mạnh trong kẻ mạnh. Phượng Lại Tà – là người thứ ba có cặp tử mâu ở Đông phương Huyết tộc mà bọn hắn gặp. Nhưng, ba năm trước đây, cô bé vẫn còn là một nhân loại, một nhân loại mà thôi!!

“Đại trưởng lão, con nghĩ các ngài đã biết chuyện con giết Hắc công tước, hiện tại con muốn biết các ngài quyết định xử trí con như thế nào?” Phượng Lại Tà gác hai chân lên nhau, tay chống dưới cằm, mắt to ngập nước chớp chớp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đại trưởng lão, giọng điệu rất nhẹ nhàng, giống như đang cùng hắn bàn bạc thời tiết hôm nay.

Phượng Lại Tà vừa nói xong, mọi người nhất tề hít vào một ngụm khí lạnh. Bọn họ còn chưa có mở miệng, cô bé đã…

Là nên nói cô bé vô tri hay không sợ chết? Hiện tại đã không có Phượng Lại Bá Tước làm chỗ dựa vững chắc cho cô bé nữa rồi.

Mọi người dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Phượng Lại Tà, chỉ có đại trưởng lão đáy mắt một mảnh ngưng trọng.

“Theo như pháp luật Huyết tộc, giết hại quý tộc thuần huyết...”

“Giết không tha.” Thanh âm lãnh khốc già nua của đại trưởng lão vang lên hiện ra sự vô tình. Hắn cũng chưa từng nghĩ đến, lần thứ hai hắn và cô bé gặp lại, lại ở trong tình cảnh như thế này.

Câu nói của đại trưởng lão vừa thốt lên, bầu không khí trong phòng xét xử và phán quyết nháy mắt trở nên nặng nề. Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung trên người Phượng Lại Tà, bọn họ cùng đợi, đợi sự khủng hoảng xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp đang tươi cười của cô bé. Nhưng hiện thực lại làm bọn họ chấn động.

“Con cự tuyệt.” Phượng Lại Tà cười hì hì nói ra ba chữ khiến cho tròng mắt của tất cả mọi người muốn rớt ra ngoài. Cô bé nói cái gì?

“Phượng Lại Tà, con biết con đang nói cái gì sao?” Khẩu khí đại trưởng lão càng thêm nặng nề.

“Con nói, con cự tuyệt!!!” Phượng Lại Tà không chút ngần ngại lặp lại một lần nữa. Cô không đợi đại trưởng lão nói xong đã đứng lên, đầu khẽ ngẩng cao, khoé miệng cong lên, con ngươi màu tím đảo qua tất cả mọi người ở đây.

“Tuy rằng con đến tự thú, thế nhưng cũng không có nghĩa con phải nghe theo sự xét xử và phán quyết của mọi người, con chỉ là tới thừa nhận hung thủ giết người là con mà thôi.” Thay vì để cho Phượng Tê ra mặt vì mình, không bằng để tự bản thân cô giải quyết. Cô không có gì để lo lắng, thế nhưng hiện tại Phượng Tê đã là Huyết chủ Huyết tộc rồi.

“Lớn mật!!!” Giận run cả người, một trưởng lão trong số đó đột nhiên đứng lên, tức giận đến nỗi ngón tay cũng run lên chỉ vào Phượng Lại Tà đang đứng phía dưới.

“Ngươi là ai, lại dám cuồng vọng như vậy. Ta cho ngươi biết, cho dù dưỡng phụ ngươi là Phượng Lại, ở trước mặt hội trưởng lão chúng ta cũng không dám lớn lối như thế!” Con nhóc không biết trời cao đất rộng này, nó cho rằng bây giờ còn là thời kỳ Phượng Lại tồn tại đấy ư. Chỗ dựa vững chắc của nó đã chết, nó lại dám càn rỡ như thế, quả thực là không biết sống chết.

Phượng Lại Tà nghiêng đầu chớp chớp ánh mắt nhìn trưởng lão khí huyết dồi dào kia.

“Con nói ông à, tuổi tác lớn như vậy cũng đừng học người trẻ tuổi kích động, nếu có chuyện gì từ từ nói. Ngài không thấy tay ngài đều tức giận đến phát run sao? Nếu ngài vì kích động quá sung huyết não mà chết , cũng không nên đổ vào trên người con.” Người đã già thì nên nhận là đã già, không nên cả ngày nóng nảy.

“Ngươi...!!”

“Khải Ngươi! Ngồi xuống!” Đại trưởng lão lên tiếng nhắc nhở Khải Ngươi.

Phượng Lại Tà nghe được cái tên có chút quen thuộc, bỗng nhiên trong óc linh quang vừa hiện, không khỏi cười lên.

“Con còn tưởng là ai? Hoá ra là ông a. Con nói ông Khải Ngươi à, cầu xin ông suy nghĩ kỹ có được hay không. Trước đây thì kích động như thế, bây giờ lại là kích động như vậy.” Cái ông lão thở phì phì kia, nhất định chính là ông của Khắc La Lạp lúc trước bị cô ngộ sát.

Khải Ngươi, người lúc trước muốn dùng toàn lực dồn cô vào chỗ chết – trưởng lão kích động.

“Hỗn đản!” Khải Ngươi không nhịn được lửa giận. Hiện tại thật vất vả Phượng Lại mới chết, ông còn phải cố kỵ cái gì nữa. Ông căn bản không để ý đến lời nói của đại trưởng lão, trợn tròn hai mắt chỉ vào Phượng Lại Tà nói:

“Ngươi...!!! Con nhóc không biết sống chết này, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có thể kiêu ngạo sao? Đáng tiếc dưỡng phụ Phượng Lại của ngươi đã chết, hiện tại không có ai có thể bảo vệ ngươi. Người đâu! Bắt con nhóc không biết quy củ này lại cho ta.”

Theo lời nói của Khải Ngươi, một đám thị vệ từ ngoài cửa vọt vào dùng tốc độ cực nhanh bao vây Phượng Lại Tà.

“Ặc, con nói Khải Ngươi trưởng lão, ông nhất định phải làm như thế sao?” Phượng Lại Tà có chút khổ não đỡ trán mình. Nó xin thề, hôm nay cô lấy phương pháp hoà bình để giải quyết chuyện này. Thế nhưng, hiện tại xem ra tình huống có vẻ không cho phép cô kiên trì ý nghĩ này.

“Hừ hừ.” Khải Ngươi nhìn Phượng Lại Tà cười lạnh một tiếng, nó đã biết sợ? Đáng tiếc đã chậm, Khải Ngươi căn bản không có quá nhiều động tác dư thừa, trực tiếp ra hiệu thị vệ động thủ, tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả đại trưởng lão muốn lên tiếng ngăn cản cũng không kịp.

“Đây là ông bức con nha!” Dường như muốn cảnh cáo lần cuối cùng, Phượng Lại Tà bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng chính Khải Ngươi căn bản không để ý đến lời nói của cô.

Ngay khi thị vệ phóng trường đao về phía Phượng Lại Tà thì chỉ nghe được một tiếng thở dài yếu ớt, giống như một tia chớp xẹt qua bầu trời, nhanh đến mức khiến cho người ta không thấy rõ ràng. Mười mấy tên thị vệ cường tráng trong nháy mắt bị Phượng Lại Tà đánh ngã trên mặt đất. Khải Ngươi cùng đại trưởng lão thậm chí còn chưa thấy cô ra tay thế nào, cuối cùng chỉ thấy một đám thị vệ té trên mặt đất rên rỉ cùng Phượng Lại Tà vẻ mặt khổ não vỗ vỗ hai tay phủi bụi.

“Xem ra, con cần phải nói mục đích lần này đến đây rõ ràng một chút. Con cũng không có ý định tiếp nhận chế tài của các ngài, cho nên nếu như các ngài muốn động thủ, con lúc nào cũng có thể phụng bồi. Còn có….” Phượng Lại Tà đi về hướng Khải Ngươi đã bị một màn trước mắt hù doạ, nắm lấy cổ áo ông ta kéo về phía mình. Cô nheo lại tử mâu xinh đẹp bao hàm cảnh cáo nhìn Khải Ngươi.

“Ai nói cho ông biết daddy của con đã chết?? Đừng để cho con nghe thấy ông nói daddy đã chết một lần nữa, bằng không, con sẽ để ông thực sự trở thành "đã chết".” Nói xong, cô thả Khải Ngươi ra, xoay người tiêu sái rời đi.

Được thả ra, Khải Ngươi sớm đã bị cô hù doạ hai chân nhũn ra đặt mông ngồi trên băng ghế, cả người run run nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia. Nó…nó…con mắt…

“Tiểu Tà.” Nghe được câu nói của Phượng Lại Tà, mặc dù là đại trưởng lão cũng nhịn không được phải thở dài. Hắn biết Phượng Lại chết là một đả kích rất lớn với cô bé, nếu không sau khi Phượng Lại tử trận cô bé cũng không biến mất ba năm. Nhưng cô bé như vậy, cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

“Ba năm trước đây trong “ngày Thiên Sứ săn bắt” Phượng Lại đã tử trận, đây là chuyện mà toàn bộ Ma giới đều biết." Câu nói này tuy tàn nhẫn, thế nhưng hắn không muốn cô bé tiếp tục cuộc sống của người trong mộng.

Phượng Lại Tà phía dưới chậm rãi cúi đầu, hai tay nhỏ bé bên người nắm lại, không nói gì.

Đại trưởng lão càng thêm lo lắng khi thấy dáng vẻ này của nó: “Tiểu Tà, con nên tiếp nhận tất cả những chuyện này.”

“Câm miệng!!!” Thanh âm đè nén truyền đến từ cái đầu nhỏ đang cúi kia.

“Cái gì?” Đại trưởng lão sửng sốt nhìn bóng lưng nho nhỏ kia. Vừa rồi cô bé nói cái gì?

“Ta nói ngươi câm miệng!” Phượng Lại Tà ngẩng phắt đầu lên, ngân quang trong đôi tử mâu hiện lên, nụ cười ngọt ngào trên mặt đã mất đi. Cô trừng mắt nhìn đại trưởng lão, đôi mắt nguy hiểm đảo qua mọi người đang ngồi trong phòng xét xử và phán quyết, mỗi câu mỗi chữ mềm nhẹ mà kiên quyết:

“Không ai được phép nói daddy ta đã chết, ta không tin! Ta một chữ cũng không tin, nếu như các ngươi còn nói như vậy, ta sẽ để cho các ngươi thực sự trở thành người chết!!!”

Ba năm qua, cô chưa từng một lần tin rằng daddy đã chết, cô không tin daddy cường đại như vậy lại bị Thiên Sứ giết. Cô muốn đi Thiên giới, cô nhất định phải đi Thiên giới nhìn cho rõ ràng, bắt những Thiên sứ đã đối chiến với daddy để hỏi bọn hắn. Trừ phi cô tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, nếu không cô sẽ không tin tất cả những chuyện này.

Tuyệt không!!!

Không ai có thể dao động tư tưởng của cô, không ai có thể!!!!!

“Tiểu Tà!” Đại trưởng lão vô thức lui ra sau một bước, ánh mắt kia làm cho kẻ khác sợ hãi như vậy, khí thế bức người như vậy, quả thực là “đứa con cấm kỵ” không có sai. Phượng Lại Tà trước mắt này, ba năm trước vẫn còn là một thiếu nữ nhân loại. Trong ba năm này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao, vì sao cô bé lại trở thành “đứa con cấm kỵ”???!!!

“Còn có…” Phượng Lại Tà hít vào một hơi thật sâu, đi tới trước mặt đại trưởng lão, chậm rãi gỡ chiếc chìa khoá trên cổ mình xuống: “Chiếc chìa khoá này có một cái rương phù hợp, xin ngài, giao cho ta.” Ánh mắt kiên định không gì sánh được nhìn về phía đại trưởng lão đang chấn động, gương mặt Phượng Lại Tà nghiêm túc.

Sở dĩ cô tự mình đến hội trưởng lão vì đây mới là mục đích thực sự của cô. Đây là chiếc chìa khóa vào lúc cô 5 tuổi daddy đã tự tay giao cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.