Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 91: Q.1 - Chương 91: Minh Hoàng






Đang lúc giữa ba người tràn ngập một bầu không khí kì lạ thì Phượng Lại Tà bắt gặp một bóng dáng xinh đẹp mà quen thuộc. Cô bé nhếch môi để lộ nụ cười đầy ẩn ý.

“Tiếc quá, em không thể tiếp chuyện hai anh chị được nữa.” Khi hai người chưa kịp phản ứng, Phượng Lại Tà đã vọt đi, nhanh chóng biến mất trong biển người.

“Nó đi đâu đó?” Phượng Ca khó hiểu, quay sang nhìn Phượng Tê. Cô nhóc này sao cứ nói đi là đi như thế?

Phượng Tê nhún vai, ý bảo bản thân hắn cũng không rõ.

Dáng người nhỏ bé của Phượng Lại Tà lách qua đám đông. Mắt thấy mục tiêu ngày càng gần, cô bé liền lẳng lặng dùng một tay rót ly rượu, tay còn lại tháo chiếc mặt nạ từ gã quý tộc đang say sưa nhảy múa xuống, rồi đặt nó lên mặt mình. Mặt nạ che khuất gần hết khuôn mặt của Phượng Lại Tà, chỉ chừa lại một cái nhoẻn miệng đầy ẩn ý và nét tà ác lóe lên trong đôi mắt.

“A.” Bỗng nhiên, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, theo sau đó, một bóng người nhỏ nhắn liền té nhào vào lòng tứ hoàng tử của tộc vũ linh, cả hai đồng thời ngã xuống đất. Ngay khi mọi người còn chưa kịp có phản ứng thì cô gái đã vội vã cất tiếng xin lỗi.

“Xin lỗi, thật xin lỗi. Em có làm anh đau chỗ nào không?” Cô gái nhanh chóng đứng lên, không ngừng nói xin lỗi, xúc động tới mức nhất thời lúng túng tay chân, bất cẩn thế nào mà lại giẫm cả đôi giày cao gót lên chân tứ hoàng tử. Sau đó, mọi người chỉ nghe thấy một âm thanh “răng rắc”, theo sau là tiếng thét kinh thiên động địa.

“A…” Bên này, tứ hoàng tử đau đến mức kêu cha gọi mẹ; bên kia, nhị hoàng tử cũng không khá hơn là bao, gương mặt thanh thoát của hắn đang cứng lại, không biết nên khóc hay nên cười, bởi vì ly rượu trong tay của cô gái vụng về kia bây giờ đang ở trên đỉnh đầu của hắn. Dung dịch màu đỏ chậm rãi chảy xuống mặt hắn, thấm vào trong trang phục của hắn.

“A, xin lỗi, thật có lỗi quá.” Phượng Lại Tà âm thầm nhếch môi, rồi lại bày ra một bộ dạng vô cùng hổ thẹn. Cô bé đưa tay ra, dường như muốn giúp nhị hoàng tử lau đi vết rượu trên người, nhưng không ngờ lại tiếp tục “bất cẩn”, chân nam đá chân xiêu, một lần nữa vấp vào cái bàn ăn đang đặt rất nhiều đồ bên trên.

Trong lúc nhị hoàng tử và Phượng Lại Tà sắp sửa ôm nhau té nhào vào bàn thức ăn, đột nhiên, cánh tay của Phượng Lại Tà lại bị ai đó kéo trở về, an toàn rời khỏi khu vực nguy hiểm. Đáng tiếc, nhị hoàng tử không được may mắn như vậy. Chẳng có ai đưa tay kéo hắn lại, cho nên, hắn đã “oanh oanh liệt liệt” ngã xuống, kéo theo một loạt âm thanh bùm bùm chát chát của những cái ly, cái chén đổ ập xuống đất, làm cho hắn chỉ hận không thể trực tiếp ngất xỉu ngay tại chỗ.

“Nhị ca.” Người kéo Phượng Lại Tà trở lại không phải ai khác mà chính là thất hoàng tử Phi Vũ. Hắn vừa rời khỏi một lát, quay trở lại thì đã giật mình vì khung cảnh cực kỳ hỗn loạn tại đây. Trước tình thế cấp bách, hắn chỉ kịp đưa tay chụp lại cô gái đứng gần mình nhất, chứ không có cách nào cứu anh mình thoát khỏi bi kịch.

Phượng Lại Tà ngước đầu lên nhìn. Hóa ra là hắn, thảo nào vừa rồi không nhìn thấy hắn, rõ ràng là hắn vừa đi đâu đó trở về. Cơ mà không sao, thấy hai tên kia như vậy cũng đủ cho nó cảm thấy thỏa mãn rồi. Ai bảo bọn họ không tốt, tự nhiên lại có thành kiến với daddy của nó. Chính vì vậy, cho nên ban nãy lúc phát hiện bọn họ, nó liền lặng lẽ trốn lại đây, tặng cho bọn họ một “món quà” nho nhỏ.

“A, Tiểu Thất.” Tứ hoàng tử ngồi dưới đất ôm cái chân đau của mình, kêu thảm.

“Tứ ca?” Phi Vũ nhìn thấy tứ hoàng tử cũng chẳng khá hơn là bao, không khỏi sửng sốt một chút. Hắn cúi đầu nhìn cô gái mình vừa kéo lại. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy cặp mắt màu hổ phách kia, hắn liền mở to mắt ngạc nhiên.

“Là em.” Hắn nhận ra đôi mắt này – đôi mắt xinh đẹp không lẫn chút tạp chất nào.

“À, anh nhận sai người rồi, em không có nhận ra anh nha, cảm ơn anh đã cứu em, tiếc là em phải đi rồi.” Phượng Lại Tà cảm thấy không ổn, lập tức nặn ra một nụ cười rồi gấp rút đào thoát. Không ngờ mang mặt nạ mà cũng bị hắn nhìn ra.

“Tiểu Thất, mau đỡ anh đứng dậy.” Nhị hoàng tử vội vàng mở miệng cầu viện, ngày hôm nay quả thật là mất hết cả mặt mũi mà.

“À.” Phi Vũ mỗi người một tay, dễ dàng kéo cả hai đứng lên. Nhìn một người thì mặt mày hết xanh rồi lại trắng, người còn lại thì mắt mũi miệng đều nhăn nhó hết cả, Phi Vũ hơi cau mày lại. Nếu như cô gái vừa rồi đúng là người mà hắn suy đoán, vậy thì hắn có thể kết luận rằng vụ việc “ngoài ý muốn” này chẳng qua là một màn chơi khăm của cô gái ấy?

Nhưng mà, khi Phi Vũ nhìn thấy thái độ hai người anh trai của mình, hắn quyết định, bản thân hắn cái gì cũng không thấy, người nào cũng không nhận ra.

“Em mới đi đâu đó?” Phượng Ca trợn mắt nhìn Phượng Lại Tà bỗng nhiên chen ra khỏi đám đông đang tụ tập bên đó, trên mặt lại mang thêm một cái mặt nạ, hắn không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.

“Đi xem náo nhiệt mà thôi.” Phượng Lại Tà trả lời bâng quơ.

Có điều, Phượng Tê đứng một bên thì hoàn toàn không tin tưởng vào câu trả lời này chút nào. Hắn biết rõ đầu óc của Phượng Lại Tà chứa đầy mưu ma chước quỷ, làm sao chỉ đơn giản là đi xem náo nhiệt được. Ấy là chưa nói, trước khi cô bé rời khỏi, phía bên kia còn rất bình thường, tại sao bây giờ lại rối loạn cả lên thế kia? Cái chuyện “náo nhiệt” này coi bộ phải có dây mơ rễ má gì với Phượng Lại Tà rồi.

Phượng Lại Tà nhàn nhã uống nước ép, có vẻ như mọi chuyện chẳng liên quan gì tới mình. Nhìn thấy dáng vẻ “bé ngoan” của Phượng Lại Tà, Phượng Tê cùng Phượng Ca đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.

Khi Phi Vũ chuẩn bị đỡ hai người anh của mình trở vào phòng nghỉ ngơi, hắn lại bất ngờ đụng phải người mà hắn không muốn gặp gỡ nhất.

Một không khí căng thẳng bỗng nhiên bao trùm yến hội, cả căn phòng chợt trở nên yên lặng. Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía lối vào, nơi có vài bóng người cao lớn, tuấn tú vừa tới.

“Là Minh Hoàng.” Không biết là ai nhả ra một câu khiến cho Phượng Lại Tà ngẩng đầu lên ngay lập tức.

“Người kia là Minh Hoàng à?” Phượng Lại Tà lẩm bẩm. Người đàn ông kia có màu mắt giống với Hỏa Đề, nhưng có vẻ như còn cao hơn một bậc. Gương mặt của hắn rất anh tuấn, thân hình hoàn mỹ, đủ sức làm cho ngàn vạn thiếu nữ thầm thương trộm nhớ.

“Có vẻ như ngoại hình của người ma giới đều có liên quan tới năng lực nhỉ.” Phượng Lại Tà thì thào.

“Ai đi bên cạnh hắn vậy?” Phượng Lại Tà quay đầu hỏi Phượng Tê.

“Bên trái hắn là Hỏa Đề, người này thì em biết rồi, còn bên phải là nhị hoàng tử ma tộc – Xưng Quân, phía sau hắn là mười hai người tháp tùng, tất cả đều thuộc ma tộc.”

“Minh Hoàng, Xưng Quân, Hỏa Đề.” Phượng Lại Tà nhắc lại tên của ba anh em bọn họ, hết hoàng đế rồi tới quân vương. Từ tên của bọn họ có thể suy đoán được, thế lực của ma tộc tại nơi này là lớn mạnh đến thế nào. Ma vương cũng thật là kiêu ngạo, đặt tên cho con trai của mình thật mạnh mẽ, ngang ngược.

Hỏa Đề bước vào phòng khách, người đầu tiên hắn nhìn thấy là cô bé đứng cạnh Phượng Tê và Phượng Ca – Phượng Lại Tà. Hồi lâu không gặp, cô bé vẫn còn nhớ mà vẫy vẫy tay với hắn. Hắn cũng rất muốn liếc mắt nhìn Phượng Lại Tà, nhưng lại nghĩ tới sự tồn tại của hai người anh, hắn đành đưa mắt nhìn sang hướng khác.

Chà, tên mèo Ba Tư kia dám làm lơ nó – Phượng Lại Tà không khỏi bất mãn.

Nhưng mà, ngay lúc Hỏa Đề dời tầm mắt, hắn lại bất ngờ đụng vào một đôi mắt màu lam cách đó không xa, lưng của hắn bỗng cảm thấy rét run.

“Tiểu Thất?” Nhị hoàng tử thấy Phi Vũ cứ đờ ra nhìn ba vị hoàng tử của ma tộc, bèn lên tiếng gọi.

“Em lập tức đưa hai anh trở về.” Phi Vũ hoàn hồn, vội vàng cúi đầu, mang theo hai người kia rời khỏi.

Nhìn thấy hắn đi ra nơi khác, Hỏa Đề mới thở dài một hơi.

“Chuyện gì vậy?” Xưng Quân phát hiện Hỏa Đề có vẻ khác thường, bèn cau mày hỏi.

“Không có gì, anh với đại ca đi xa vừa tới, nhất định là mệt mỏi, trước tiên hãy về phòng nghỉ ngơi đã.” Hỏa Đề cười nói, rồi đưa mắt nhìn Minh Hoàng: “Đại ca, phòng ốc đã chuẩn bị tốt cả rồi.” Nếu như có một người chiếm được sự sùng bái và tôn kính của Hỏa Đề thì người đó chỉ có thể là đại ca của hắn – đại hoàng tử của Đông phương ma tộc, người đứng đầu Minh giới – Minh Hoàng.

Minh Hoàng gật đầu, đi theo Hỏa Đề rời khỏi phòng khách.

Tuy rằng bọn họ chỉ dừng lại trong giây lát nhưng chừng ấy cũng là đủ để làm cho bữa tiệc huyên náo trở nên an tĩnh dị thường. Mãi cho tới khi bọn họ đã rời khỏi, tiệc hội mới trở lại với cảnh tượng sôi động ban đầu. Lúc này, đề tài bàn tán của đa số người ở đây chính là sự xuất hiện của ba anh em ma tộc.

“Rất có khí phách.” Phượng Lại Tà liếm môi, không hổ là quán quân của võ đạo đại hội, vừa xuất hiện đã làm người khác cảm thấy tràn ngập áp lực.

“Trước mặt Minh Hoàng, hoàng tử công chúa như chúng ta đều chả khác gì phế phẩm.” Phượng Ca trêu đùa. Khí thế của Minh Hoàng là thiên hạ vô địch – điều này là sự thật cả ma giới đều biết. Thân phận của hắn cũng là đại hoàng tử, nhưng khí thế lại chênh nhau rất nhiều. Điều này cũng thể hiện sự chênh lệch thực lực giữa ma tộc và huyết tộc.

“Em đồng ý.” Phượng Lại Tà gật đầu, hoàn toàn không nể mặt ai. Sắc mặt của Phượng Ca thoáng chốc trở nên cứng đờ. Hắn lườm Phượng Lại Tà một cái. Có cần phải nói trắng ra như vậy không? Tốt xấu gì thì cũng nên an ủi hắn một chút chứ. Bất đắc dĩ, Phượng Ca chỉ đành cười khổ.

“Người kia…” Phượng Lại Tà giật nhẹ ống tay áo của Phượng Tê: “Cái ông Đệ Nhị kia cũng có khí phách như vậy sao?”

Phượng Tê lắc đầu: “Đệ Nhị và Minh Hoàng hoàn toàn khác nhau. Minh Hoàng là hoàng tử ma tộc, lại là người đứng đầu ma giới, khí phách tự nhiên là vượt trội mọi người. Đệ Nhị là quốc sư của phương tây ma tộc nhưng khí phách tản ra lại hoàn toàn ngược lại.”

Phượng Lại Tà chỗ hiểu chỗ không gật đầu, rồi lập tức nghĩ tới daddy. Không biết khi nào mới có thể gặp lại người? Mặc dù Minh Hoàng rất tuấn tú, cực kì cực kì tuấn tú, nhưng một chút cũng không thể sánh được với daddy trong lòng nó.

Phượng Lại Tà ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy buồn vô cớ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.