Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 113: Q.1 - Chương 113: Mở màn




“Daddy, Tê Tê có vấn đề gì vậy?” Có phải là mắt nó gặp ảo giác không? Tại sao đôi mắt nguyên bản màu đỏ sậm của Phượng Tê lại biến thành màu tím giống như của daddy? Lẽ nào là đột biến gen?

Phượng Lại thu hồi tầm mắt lại, cúi đầu nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Tiểu Tà. Hắn đưa tay mơn trớn gò má của cô bé, nhẹ giọng dặn dò: “Từ giờ trở đi, con phải bảo trì một khoảng cách nhất định với Phượng Tê.”

Mọi việc diễn ra còn sớm hơn so với dự kiến của hắn, xem ra Phượng Ngâm đã không còn nhịn được nữa. Đôi mắt của Phượng Tê tựa như một lời tiên đoán, vạch trần một âm mưu ẩn dấu trong bóng tối.

Giữ khoảng cách với Phượng Tê? Nếu như nó nhớ không lầm thì trước đây daddy bảo rằng nó có thể tin tưởng Phượng Tê cơ mà, tại sao hôm nay lại nói ngược lại? Hơn nữa, đôi mắt màu tím của Phượng Tê có ý nghĩa gì? Nó cảm nhận được khi daddy nhìn thấy sự thay đổi của Phượng Tê thì thái độ bỗng trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

“Đi thôi.” Thi đấu xem xong rồi, giờ là lúc nên trở về. Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ với cảnh tượng vừa rồi, Phượng Lại đã ôm Phượng Lại Tà lạnh lùng rời đi.

Khi hắn vừa xoay người, đồng tử mắt Phượng Tê bỗng nhiên co lại, hắn nhìn thấy Tiểu Tà vẫy tay với hắn, trên gương mặt còn đọng lại nụ cười vui vẻ mừng chiến thắng. Nhưng mà cô bé lại đang ở trong vòng tay của Phượng Lại, bước đi cách mình càng lúc càng xa.

Trong tiếng hoan hô vang dội của khán giả, người thắng lại không hề nở nụ cười. Hắn âm thầm nắm chặt tay, ép buộc bản thân mình mau chóng rời khỏi sân đấu, không nên tiếp tục tham lam luyến tiếc nụ cười của cô bé.

Đưa tay vuốt ve phần mắt của mình, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, biết rằng khi có được ánh mắt này cũng là lúc quan hệ giữa hắn và Phượng Lại bá tước xuất hiện sự biến hóa về bản chất.

Thế nhưng, hắn không có quyền cự tuyệt.

Đại trưởng lão chắp hai tay sau lưng, đứng trước cổng hội trường, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm.

“Đây là nguyên nhân ngươi tuyển Phượng Tê làm người nối nghiệp?” Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà dừng bước bên cạnh hắn, lạnh nhạt hỏi.

“Đúng vậy.” Đại trưởng lão thở dài, trên gương mặt trẻ tuổi lại xuất hiện nét già nua. Hắn đã xem toàn bộ quá trình chiến đấu, cũng thấy rõ sự biến đổi của Phượng Tê.

“Chúc mừng.” Phượng Lại khẽ nhếch môi, lần đầu tiên lộ ra ánh nhìn châm chọc đối với vị đại trưởng lão quyền cao chức trọng này: “Thay ta chúc mừng Phượng Ngâm bệ hạ, đồng thời nói với hắn: ta sẽ nghênh tiếp tất cả.” Phượng Lại hơi cúi người, khi hắn ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông, quạnh quẽ mà cao ngạo.

Đại trưởng lão lần đầu tiên nhìn thấy hành vi vô lễ như vậy của Phượng Lại, thế nhưng, đã đến nước này rồi thì hắn có phản ứng như thế nào cũng là dễ hiểu. Hắn trầm tư nhìn Phượng Lại: “Nếu như, ngươi có thể…”

“Không có nếu như.” Phượng Lại cắt ngang lời nói của đại trưởng lão. Khi nhìn thấy đôi mắt màu tím của Phượng Tê, hắn liền biết mọi thứ đã mở màn, chỉ là nó đến hơi sớm so với dự đoán của hắn.

Đại trưởng lão dường như cũng biết bây giờ mình có nói gì cũng đều là phí công vô ích, hắn thở dài một hơi, lựa chọn trầm mặc.

“Daddy, các người đang nói cái gì thế?” Phượng Lại Tà ở trong lòng Phượng Lại, nghe ngóng một hồi lâu mà vẫn không hiểu gì, nó đành phải đưa tay lên quơ quơ hòng nhắc nhở hai người bọn họ sự tồn tại của mình.

“Không có gì.” Phượng Lại ôn hòa nhìn Tiểu Tà, khóe môi lộ ra nụ cười bình thản, tựa như một đóa hoa tulip xinh đẹp. Những chuyện này không phải là thứ cô bé nên lo lắng, bầu trời của Tiểu Tà hãy để cho hắn nâng đỡ.

“Daddy, người cùng đại trưởng lão đang tâm tình yêu đương gì đó?” Dỗ nó như con nít ba tuổi sao? Thái độ của hai người rõ ràng đều rất kì quái, đối thoại thì mịt mờ khó hiểu, nhưng mà trực giác nói cho nó biết rằng việc mà daddy đang giấu giếm tuyệt đối không phải tốt lành gì.

Đại trưởng lão bị câu hỏi kinh người của cô bé làm giật mình, hắn ho khan một trận, phiền muộn trả lời: “Không được nói lung tung. Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ nha. [1]”

Tuy rằng Phượng Lại có danh xưng là Ma giới đệ nhất mỹ nhân, thế nhưng không có bất cứ một ai, cho dù là nam hay là nữ, lại cả gan nổi lên ý xấu với hắn cả. Tất cả mọi người đối với hắn đều vĩnh viễn áp dụng thái độ đứng xa mà ngưỡng vọng, không dám tới gần. Không đề cập tới vị trí thứ ba của hắn ở Võ đạo đại hội, chỉ riêng tính cách lạnh tựa hàn băng của hắn là cũng đủ để giết chết một lượng lớn ảo tưởng rồi. Phỏng chừng người khác còn chưa kịp tới gần hắn cũng đã bị một cái liếc mắt của hắn đông lạnh cả tay chân rồi.

“Anh không được nhìn trộm dung nhan xinh đẹp của daddy nhà người ta nha, daddy là của riêng em thôi.” Dường như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của đại trưởng lão, Phượng Lại Tà chu môi, vẻ mặt khẩn trương, hai tay vươn ra ôm lấy cổ daddy, ngang ngược tuyên bố quyền sở hữu.

“Em… Không được nói lung tung, ta có bao giờ nhìn trộm ngài bá tước đâu.” Danh dự của hắn nha, thật sự là bị cô nhóc này hủy hoại hết cả, cũng may mà lúc này hắn không sử dụng gương mặt già nua của mình, nếu không thì mặt mũi Hội trưởng lão sẽ bị ném vào sọt rác mất.

Phượng Lại Tà le lưỡi, quay đầu kéo áo daddy.

“Daddy, chúng ta đi nhanh thôi, nếu không cái ông đại trưởng lão biến thái này nói không chừng sẽ nhào vào ôm người đó.”

Hắn? Nhào vào ôm bá tước Phượng Lại? Đại trưởng lão quả thật muốn tìm một bức tường đâm đầu vào cho rồi. Cho dù hắn có muốn thì hắn cũng cần phải có được cái thực lực như vậy mới được chứ. Đằng này, Phượng Lại chỉ cần lách người một chút thôi là đã biến mất không tăm hơi rồi.

Đáy mắt Phượng Lại thoáng hiện lên nét dịu dàng. Hắn biết rằng Tiểu Tà tuy là nói chuyện độc ác, làm cho đại trưởng lão tức giận đến trợn mắt, nhưng mục đích thật sự chẳng qua là muốn đánh tan bầu không khí đầy áp lực giữa hắn và đại trưởng lão thôi.

Đại trưởng lão dường như còn định nói gì đó nhưng Phượng Lại đã vung tay lên, theo sau là một cơn lốc cuốn cả hai người biến mất không còn chút bóng dáng.

Đợi tới khi bọn họ đã hoàn toàn biến mất, sự buồn bực và bất đắc dĩ trên gương mặt đại trưởng lão mới hoàn toàn rút đi, chỉ còn lại nét nghiêm túc và cẩn thận thường ngày. Hắn đi tới gian phòng nghỉ ngơi của Phượng Tê, lại phát hiện Phượng Ca đã đứng chờ ở bên ngoài.

“Phượng Ca điện hạ.” Đại trưởng lão lặng lẽ biến trở lại diện mạo già nua của mình, với chòm râu hoa râm và gương mặt uy nghiêm. Hắn ung dung nhã nhặn đi tới trước mặt Phượng Ca.

“Đại trưởng lão.” Phượng Ca hơi kinh ngạc trước sự xuất hiện của hắn. Từ trước đến nay, các vị trưởng lão thường sẽ không đến xem Võ đạo đại hội, thế nhưng ngày hôm nay lại gặp được hắn. Có phải chăng, cũng là vì Phượng Tê?

“Phượng Tê công chúa ở bên trong?” Đại trưởng lão gật đầu chào hỏi.

“Vâng. Đại trưởng lão muốn tìm em ấy?” Phượng Ca gật đầu, chủ động mở cửa phòng cho đại trưởng lão. Hắn nhìn đại trưởng lão đi vào gian phòng, còn mình thì vẫn tạm thời đứng bên ngoài chờ. Phượng Ca tựa lưng vào tường, hai mắt đăm đăm nhìn về phía xa, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Căn phòng dành riêng cho các tuyển thủ nghỉ ngơi được bày trí rất công phu, mọi đồ vật cần thiết đều đầy đủ, từ thức ăn cho đến nước uống đều sẵn sàng, không gian cũng được bố trí rất ấm áp và thư thái. Ở bên trong, Phượng Tê đang nằm trên giường, chợp mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, hai mắt nhắm nghiền, đôi lông mày hơi nhăn lại, khiến người khác nhìn vào đều muốn vươn tay vì hắn kéo giãn vùng lông mày ra.

“Phượng Tê công chúa.” Đại trưởng lão rũ tay xuống, đứng bên giường nhẹ giọng gọi.

“A?” Vốn giấc ngủ không sâu nên khi giọng nói của đại trưởng lão vang lên thì Phượng Tê đã mạnh mẽ mở mắt, thế nhưng, hậu quả của việc vội vàng cử động là cơn đau đớn ở vùng xung quanh mắt. Hắn vội đưa tay ôm chặt mắt, đôi môi tái nhợt. Chết tiệt, hắn quên mất rằng bản thân bây giờ đã không giống lúc trước, hai mắt còn chưa kịp thích ứng nên vẫn đang đau đớn như lửa đốt, hắn chỉ đành cố gắng làm dịu cơn đau xuống.

“Phượng Tê công chúa, xin người đừng gấp gáp.” Đại trưởng lão nhìn thấy nỗi thống khổ của Phượng Tê, trong lòng thở dài khó xử. Lúc ban đầu, chính hắn cũng đã đồng ý để cho mọi chuyện diễn ra, tuy rằng sớm biết rằng sẽ phải có hi sinh, nhưng tận mắt nhìn thấy người học trò ưu tú của mình biến thành như vậy, bản thân hắn cũng cảm thấy không đành lòng.

Chỉ là… Cảm giác nhẹ dạ cũng chỉ thoảng qua trong nháy mắt mà thôi, người làm đại sự không thể quá xem trọng tiểu tiết.

“Ta không sao.” Phượng Tê miễn cưỡng mở mắt nhìn đại trưởng lão, trong con ngươi màu tím có thể mơ hồ thấy được tơ máu.

Đại trưởng lão thở dài, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Ta không biết Phượng Ngâm bệ hạ lại quyết định làm sớm việc này.” Đây là nguyên nhân khiến hắn tới nơi này, hắn cho rằng chuyện này phải diễn ra ở ba năm, hoặc là sáu năm sau. Vốn tưởng rằng Phượng Tê tham gia Võ đạo đại hội lần này chẳng qua là để tích lũy một ít kinh nghiệm, nhưng không ngờ huyết chủ lại có dã tâm lớn như vậy, mặc kệ thân thể hiện tại của Phượng Tê có thể chịu đựng được hay không liền cưỡng chế hoàn thành sớm mọi việc. Điều này không khỏi làm cho hắn có chút lo lắng. Làm như vậy – có thể sẽ mang tới tai họa hay không?

“Phụ vương hẳn là có tính toán riêng của người.” Thờ ơ trả lời, Phượng Tê vẫn nhu thuận như cũ.

“Chỉ hi vọng Phượng Ngâm bệ hạ đừng quá nóng vội.” Đại trưởng lão dù ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại rất không đồng ý với hành động lần này của Phượng Ngâm. Hắn không thể hiểu được vốn là chuyện có thể nắm chắc trong tay, tại sao lại phải nóng vội hoàn thành sớm chỉ vài năm? Làm như vậy đối với ai đều không có lợi, trái lại còn tăng thêm phần rủi ro.

“Không sao cả, ta nghĩ ta có thể chịu đựng được.” Phượng Tê cười nhạt, thái độ vẫn cung kính lễ phép, nhưng đáy mắt của hắn lại che giấu sự vô tình làm lòng người sợ hãi.

“Ngài không cần gắng gượng quá mức, cái gì cũng từ từ sẽ được, sinh mệnh huyết tộc chúng ta còn rất dài, ta cũng không muốn tâm huyết trăm năm hủy hoại chỉ trong chốc lát.” Bọn họ tỉ mỉ sắp xếp, bày mưu đặt kế bao lâu nay là để chờ một ngày này, tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm.

“Ta hiểu được.” Phượng Tê gật đầu.

“Như vậy, ta đi về trước. Ngài nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.” Đại trưởng lão biết bây giờ cái mà Phượng Tê cần nhất chính là nghỉ ngơi, lấy thời gian ngắn nhất thích ứng lực lượng hiện có. Đây là nhiệm vụ chính yếu. Hắn tới đây chẳng qua là để xem xét trạng thái của Phượng Tê có còn tiếp tục thi đấu được nữa không. Nếu như tình hình quá tệ, hắn sẽ cưỡng chế đề nghị với huyết chủ để cho Phượng Tê rời khỏi Võ đạo đại hội năm nay. Dù sao, cái mà bọn họ muốn so với thứ tự lần này quan trọng hơn.

Nhìn theo bóng lưng của đại trưởng lão, Phượng Tê bắt gặp Phượng Ca đang đứng bên ngoài. Hắn thoáng gật đầu nói lời cảm ơn. Hắn biết Phượng Ca cũng thắng trận với ưu thế tuyệt đối, nhưng lại bỏ qua thời gian nghỉ ngơi để đến bảo vệ bên ngoài căn phòng của hắn, phòng ngừa những kẻ lai lịch bất minh quấy rầy hắn nghỉ ngơi. Hắn luôn đều kính trọng vị anh trai Phượng Ca này, có thể trong mắt người khác, hắn vĩnh viễn là một hoàng tử ăn chơi trác táng, nhưng bản thân hắn biết rõ rằng đây chẳng qua là lớp vỏ ngụy trang của Phượng Ca, đem con người chân thực chôn vùi dưới lớp ngoài vui cười ngả ngớn.

Phượng Ca – vốn là một mãnh thú ngủ say.

Cánh cửa lần thứ hai được đóng lại, Phượng Tê ngồi dậy xé bỏ quần áo của mình. Trên bộ trang phục màu đen kia còn đọng lại rất nhiều máu và thịt của đối thủ. Điều này làm cho hắn cảm thấy chán ghét và buồn nôn. Tuy vậy, hắn vẫn không có chút biểu cảm nào trên gương mặt, hai tay từng lớp từng lớp cởi bỏ y phục, giống như đang tách bỏ tội ác khỏi cơ thể mình.

Sau khi quần áo đã hoàn toàn được trút bỏ, da thịt trắng nõn của Phượng Tê bại lộ trong không khí, bao gồm cả bộ ngực săn chắc mà bằng phẳng. Tuy nhiên, những mạch gân xanh đang phủ lan tràn từ chân đến cổ của hắn, bao trọn hai chân, vùng vai, hai tay và cả ngực, dường như phải cắn nuốt toàn bộ cơ thể hắn. Trừ bỏ gương mặt và hai bàn tay, tất cả cơ quan còn lại trên người hắn đều bị những lớp gân xanh tàn ác kia cắn nuốt.

Dù vậy, hắn lại tỏ vẻ dửng dưng như không có việc gì, bình thản đi tới trước ngăn tủ lấy một bộ quần áo mới. Hắn chọn trang phục màu trắng tinh, đối lập hoàn toàn với bộ chiến y lúc trước, xem ra có phần châm chọc và trào phúng.

Lạnh lùng mặc chúng vào, hắn đứng ở trước gương, nhìn gương mặt tuyệt sắc của mình phản chiếu lại, nhíu mày, sau đó chém ra một quyền nhanh như chớp, đem tấm gương đánh vỡ nát thành nhiều mảnh nhỏ. Một mảnh gương trong số đó rơi xuống đất, phản chiếu ánh mắt của hắn. Bên trong nó, ở dưới sự nhẫn nhịn là tâm trạng cuồng loạn đang bùng nổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.