Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 7: Q.2 - Chương 7: Nhẫn tâm.




“Ngài tìm ta tới là có chuyện gì?” Thân ảnh thon dài xuất hiện trong căn phòng của Phượng Lại, con mắt màu bạc không hề có tiêu cự nghi hoặc híp lại, khẩu khí của Đệ Nhị ẩn chứa nghi hoặc cùng bất đắc dĩ.

“Ngày mai ta phải trở về Huyết tộc.” Phượng Lại đứng ở trước bàn đưa lưng về phía Đệ Nhị, không biết đang làm những gì.

“Ngài không lo lắng dù chỉ một chút?” Đệ Nhị nhíu nhíu mày, y biết quyết định của Phượng Lại có nghĩa như nào, cũng bởi vì vậy y mới nhiều lần khuyên hắn. Nhưng so với bất luận kẻ nào, y đều biết rõ, mỗi một tín niệm trong lòng Phượng Lại là quan trọng cỡ nào, việc mà Phượng Lại quyết định, ai cũng không thể nghịch chuyển được.

Đây chính là hắn, là người từ nhỏ đã lớn lên cùng y, y biết Phượng Lại, nhưng chưa từng thấy Phượng Lại thay đổi.

“Đệ Nhị, không phải ngài và ta giống nhau sao?” Thanh âm thản nhiên của Phượng Lại truyền đến.

Đệ Nhị vô thức đưa tay mơn trớn hai mắt của mình, đôi mắt đã mất đi thị lực.

Không sai, Phượng Lại nói không hề sai, bọn họ đều cùng một dạng người, nguyện ý gánh vác tất cả, trả giá tất cả, chính là…

Y trả giá chính là hai mắt của mình, thế nhưng Phượng Lại phải trả toàn bộ.

“Hôm nay ta tìm ngài đến bản địa nhân ngư, là có chuyện cần ngài hỗ trợ.” Phượng Lại vừa làm việc trên tay, vừa nói với Đệ Nhị.[diendanlequydon.com]

“Chuyện gì?” Thở dài một hơi, Đệ Nhị biết rõ vào thời khắc này bản thân đã bất lực. Chẳng qua là lúc này, y rất ngạc nhiên, Phượng Lại có chuyện gì mà vội vã cần y như vậy, gọi y từ phương Tây Ma tộc đến khiến y không thể không sử dụng ma pháp di động trong nháy mắt trong một ngày đi đến bản địa nhân ngư,

“Tiểu Tà, đã giải phong ấn rồi.” Phượng Lại cũng không nóng vội nói ra, nhưng khi nói ra những lời này, khẩu khí của hắn lại có chút bất đắc dĩ.

Đệ Nhị hơi sửng sốt, rất nhanh đã khôi phục lại sự lãnh tĩnh, nhưng kinh ngạc trong lòng cũng đã cuộn lên mãnh liệt.

“Đã có chuyện gì xảy ra.” Phong ấn tại sao bỗng nhiên bị phá, nếu như y nhớ không nhầm, phong ấn của Phượng Lại Tà là hai tầng phong ấn. Chẳng những có người vào thời điểm cô bé mới sinh ra đã phong ấn sức mạnh của “đứa con cấm kỵ”, sau đó Phượng Lại cũng ra tay phong ấn thêm một lần nữa.

Theo lý thuyết, phong ấn đã nghiêm mật như vậy, không có khả năng xảy ra sai lầm.

“Là chính cô bé tự giải phong ấn.” Phượng Lại không muốn nhiều lời nói lại quá trình. Sau khi phong ấn bị giải hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh cũng đã tiếp nhận tất cả. Bất luận là có chuyện gì xảy ra, hiện tại tất cả kết cục cũng đã định, phong ấn đã hoàn toàn phá giải. Sau này hắn sẽ không dùng phong ấn giấu đi sức mạnh của cô bé, đây cũng là chuyện không thể nào. Quá nhiều phong ấn sẽ mang đến nguy hiểm cho bản thân cô bé.

Hắn tuyệt đối sẽ không mang sinh mệnh cô bé ra làm thí nghiệm.

“Bởi vì nguyên nhân sắp trưởng thành sao?” Đệ Nhị có chút nghi hoặc, y và Phượng Lại là quỷ hấp huyết, Phượng Lại Tà cũng sẽ như vậy.

Lại nói, quỷ hấp huyết sau khi trưởng thành, sức mạnh của bản thân trong lúc trưởng thành cũng sẽ bộc phát. Cô bé mặc dù có thân phận “đứa con cấm kỵ” nhưng vẫn là quỷ hấp huyết, đạo lý ấy hẳn là giống nhau.

Nếu y nhớ không nhầm, Phượng Lại Tà hẳn cũng sắp mười sáu, cách thời gian trưởng thành còn hơn hai năm.

“Dù gì, ta chỉ cần ngài giúp ta một việc.” Phượng Lại bỗng nhiên xoay người, đối mặt với Đệ Nhị.

Một viên thạch anh tím hình tròn trôi lơ lửng trong tay Phượng Lại, tản ra tử quang nhàn nhạt. Hắn muốn Đệ Nhị giúp hắn một việc, việc mà hắn đã không có biện pháp đi làm.

“Thứ này, ngài giúp ta cất kỹ, nên làm như thế nào, ngài hẳn rất rõ ràng.” Phượng Lại híp mắt, giơ tay lên mơm trớn mắt trái của mình, khoé môi nâng lên chút ý cười nhàn nhạt quyến rũ. Dưới lòng bàn tay hắn một đạo ánh sáng thoáng qua, tất cả lại khôi phục bình thường.

Đồ vật chứa sức mạnh cực đại bay đến lòng bàn tay Đệ Nhị khiến lòng y run lên.

“Ngài không muốn sống nữa?” Cho dù phong độ cùng có tu dưỡng đến mức nào đi nữa, Đệ Nhị cũng không thể không giận dữ vì hành động điên cuồng của Phượng Lại.

Phượng Lại không trả lời y, hắn đi đến bên cửa, lẳng lặng dựa người vào.

“Xuỵt.” Ngay khi Đệ Nhị chuẩn bị mở miệng, Phượng Lại ngăn hắn.

Đệ Nhị đang phẫn nộ lúc này mới nghe được tiếng hít thở đang từ từ tới gần, chậm rãi đến gần phía cánh cửa. [truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com]

Phượng Lại Tà cắn môi, đôi chân để trần, váy ngủ màu trắng từng bước đi tới căn phòng của Phượng Lại.

Từ lúc nó tỉnh lại cho đến bây giờ đã là một ngày. Nhưng sau khi nó tỉnh lại cũng chưa từng gặp daddy. Trong đầu hiện lên tất cả mọi việc xảy ra tại cung điện Hắc Ám, giống như nước lũ tràn vào trong đầu nó, hình ảnh rõ ràng như vậy, như lưỡi dao sắc bén xé nát nó không để cho miệng vết thương khép lại.

Nó đứng ở trước gương, nhìn cặp tử mâu xa lạ rất lâu, vẫn như cũ không thể nào tiếp nhận tất cả những chuyện này.

Nó một mực chờ, lại chờ daddy xuất hiện, xuất hiện ở trước mặt nó, ôm nó vào trong lòng, dịu dàng trấn an.

Nhưng đã một ngày, tròn một ngày nó lại không đợi được daddy xuất hiện. Thậm chí nó còn cho rằng, daddy chỉ là không biết nó đã tỉnh lại nên không đến nhìn nó, vì vậy nó để cho Sí Viêm vẫn chăm sóc nó đi nói cho daddy biết bản thân nó đã tỉnh. Nhưng, kết quả Sí Viêm mang về lại làm cho nó đau lòng.

Daddy cái gì cũng không nói.

Cái gì cũng không nói…

Càng không đến đây nhìn nó.

Đắn đo rất lâu, nó vẫn không nhịn được tình cảm trong lòng đang cuộn trào mãnh liệt, nó chạy ra khỏi phòng trong tiếng kinh hô của Sí Viêm, chạy tới trước cửa phòng daddy. Nhưng, khi nó đến trước cánh cửa kia, một cánh cửa không thể đơn giản hơn thì nó lại do dự.

Daddy ở bên trong, nhưng nó lại không có dũng khí mở cánh cửa kia ra.

Nó do dự bồi hồi trước cửa rất lâu, sau đó nó mới cố lấy dũng khí bước lên một bước, chỉ cần mở cánh cửa kia ra là có thể nhìn thấy daddy.

Nó tự cổ vũ bản thân mình như vậy.

Vào lúc tay nó nhẹ nhàng chạm vào tay nắm cửa, Phượng Lại ở trong phòng đầu ngón tay hiện lên một chút tử quang, không tiếng động khóa trái cánh cửa lại.

“Cạch cạch….”

Phượng Lại Tà chuyển động tay nắm cửa lại kinh ngạc phát hiện cánh cửa đã bị khoá trái, lẽ nào daddy không có trong phòng?

Thế nhưng rất nhanh nó nhớ tới ngày đầu tiên đi vào vương cung, Tát Nạp đã từng nói qua, chìa khoá các căn phòng trong vương cung không thể đưa cho bọn họ, nhân ngư cũng sẽ không tự ý mở cửa, nếu không ngày hôm đó, nó cũng sẽ không bị Tát Nạp khoá ở bên trong.

Vì vậy căn bản không tồn tại khoá trái, trừ phi là nhân ngư tự mình đến khoá. Nhưng là, Tát Nạp trước đó cũng đã nhận lỗi, trong khoảng thời gian nó ngủ say đã điều tra mọi chuyện rõ ràng, ngay cả Nhân Ngư Vương cũng tự mình sám hối, vì nữ nhi của mình mà không tiếc để cho dị nhân ngư ở trong cung điện Hắc Ám, đối với chuyện nó ngẫu nhiên bắt giết nhân ngư cũng chẳng quan tâm.

Cho nên, bọn họ căn bản không có lý do nhốt daddy một lần nữa.

Một khi đã như vậy, đối với việc cánh cửa bị khoá này chỉ còn một cách!

“Daddy, con cầu xin người, mở cửa có được hay không.” Nội tâm chua xót dường như muốn nhấn chìm nó, Phượng Lại Tà cố nén nước mắt uất ức, cắn cắn môi, nắm tay lại thấp giọng khẩn cầu.

Nó biết, daddy ở bên trong, cửa là do daddy khoá lại.

Nhưng mà, vì sao? [diendanlequydon.com]

Vì sao ngay cả mặt cũng không cho nó gặp một chút, nó chỉ là muốn nhìn daddy, đơn giản chỉ như vậy.

Phượng Lại ở trong phòng cũng không mở miệng nói, hắn dựa trên cửa híp mắt lại.

“Daddy, vì sao người không muốn gặp con? Người không phải đã sớm biết con không phải nhân loại sao? Như vậy, thân phận của con đối với người mà nói hẳn là không có gì phức tạp mới đúng, người mở cửa, con chỉ muốn gặp mặt người một lần.” Phượng Lại Tà chịu đựng nội tâm đau đớn, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh chậm rãi nói.

Nó sợ, sợ giọng nói của bản thân quá kích động khiến cho daddy càng không chịu thấy nó. Nó đã nghĩ đến, nếu daddy đã biết trước thân phận của nó, dưới tình huống như vậy mà vẫn xem nó như dưỡng nữ mà đối xử. Hiện tại chẳng qua là phong ấn đã bị phá giải mà thôi, sẽ không có gì khác biệt.

Thực sự, thực không có gì bất đồng…

Mặc kệ Phượng Lại Tà ở bên ngoài nói cái gì, Phượng Lại ở trong phòng vẫn đứng im bất động, hắn vẫn an tĩnh dựa trên cửa như vậy.

Thanh âm bên ngoài của Phượng Lại Tà lúc đầu là bình tĩnh, cuối cùng đã khóc không thành tiếng. Đệ Nhị trong phòng nghe tất cả mà giật mình. Y muốn mở miệng nói cái gì đó, cuối cùng một thanh âm cũng không phát ra.

Hiện tại y đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao Phượng Lại làm như vậy.

Phượng Lại Tà lệ thuộc vào hắn đã đạt tới trình độ thâm căn cố đế. Nói như vậy, Đệ Nhị không dám tưởng tượng tình huống Phượng Lại Tà sau khi nhận được tin tức của Phượng Lại sẽ như thế nào.

“Daddy, van cầu người, mở cửa để cho con nhìn người một lần có được hay không. Đừng vứt bỏ con, daddy, con van xin người, đừng vứt bỏ con.” Phượng Lại Tà khóc không thành tiếng, hai chân nó như nhũn ra ngồi trên mặt đất, liên tục dùng bàn tay nhỏ bé của mình đấm cửa phòng, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

Vì sao không muốn gặp nó?

Lẽ nào sau khi phong ấn phá giải, mọi thứ đều không giống nhau sao? Nó vẫn là nó, vì sao daddy không muốn thấy nó, ngay cả gặp mặt một lần không nguyện ý để nó gặp.

Đau khổ trong lòng khiến nó hít thở không thông, nhưng chính nó cũng không nguyện ý buông tha.

Nó thật sự rất nhớ daddy, chỉ muốn gặp daddy một lần. Lẽ nào ngay cả một nguyện vọng nho nhỏ như vậy cũng không thể thực hiện sao?

Vì khóc mà không cách nào hô hấp được, mắt của nó đã không thấy rõ hoa văn trên cửa, nhưng nó vẫn cố chấp gõ cửa phòng.

“Van cầu người, van cầu người…”

Chỉ cần liếc mắt một cái là tốt rồi, thực sự chỉ cần liếc mắt là tốt rồi.

“Tiểu Tà!” Đúng lúc Phượng Tê đi ngang qua, phát hiện Phượng Lại Tà ngồi trước cửa Phượng Lại khóc như muốn ngất đi. Tim của hắn trong phút chốc trầm xuống, hắn bước vọt lên, một tay ôm lấy Phượng Lại Tà.

“Tiểu Tà, em đang làm cái gì?”

Phượng Tê đau lòng không ngớt, ngoài ý muốn đối mặt với hai mắt khóc đến sưng của Tiểu Tà.

Con ngươi màu tím!!

Đôi mắt màu tím này, giống như hai quả bom nổ tung trong lồng ngực hắn.

Khẽ chấn động, Phượng Lại Tà bị hắn ôm lấy căn bản không để ý đến câu hỏi của hắn, một tay quật cường đấy hắn ra, cách xa cái ôm của hắn. Nó cơ hồ sẽ điên lên mất, sự chịu đựng của nó đã đến cực hạn.

Nó run rẩy bờ môi đã bị răng cắn đến vô cùng thê thảm, cổ tay vung lên.

“Tốt, daddy. Người đã không mở cửa, tự con sẽ mở.” Nó không muốn tiếp tục như vậy nữa. Hôm nay bất luận như thế nào nó cũng phải gặp được daddy, cho dù nghênh tiếp nó là vạn kiếp bất phục, nó tuyệt không lùi bước.

“Phá kim!!”

Theo một tiếng kêu khẽ, quang tiên từ trên tay nó kéo dài ra.

Khi quang tiên đánh về phía cánh cửa thì hai người ở trong cửa ngăn trở, cánh cửa dĩ nhiên cũng không bị phá vỡ. Ánh sáng màu tím nhàn nhạt trên cánh cửa làm đáy mắt Phượng Lại Tà cảm thấy đau nhức kịch liệt.

Thật sự là daddy. [truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com]

“Được, con ngược lại muốn nhìn xem cánh cửa kia còn chịu được đến bao giờ.” Hoàn toàn không đếm xỉa đến, Phượng Lại Tà cơ hồ đã chuẩn bị sẵn sàng dùng toàn bộ sức mạnh của thất thải hoàn, cho dù hai sức mạnh cuối cùng này đã được sư phụ dặn đi dặn lại là không thể sử dụng.

Để nhìn thấy daddy, cái gì nó cũng không để ý.

Ngay khi Phượng Lại Tà chuẩn bị ra tay lần thứ hai, cửa phòng bị mở ra.

Trong lúc Phượng Lại Tà lòng tràn đầy chờ mong, người đi ra lại làm cho vẻ mặt chờ mong của nó trong nháy mắt vỡ tan.

“Đệ…Đệ Nhị quốc sư?” Sao lại là y. Không riêng gì Phượng Lại Tà, ngay cả Phượng Tê đang ở một bên đều có chút kinh ngạc nhìn Đệ Nhị lúc này hẳn đang tại phương Tây Ma tộc xa xôi, mà giờ lại có thể ma xui quỷ khiến xuất hiện trước mặt hai người.

“Tiểu Tà tiểu thư, đã lâu không gặp.” Đệ Nhị lộ ra nụ cười ôn hoà giống như ánh trăng sáng tới gần Phượng Lại Tà.

“Đệ Nhị quốc sư, daddy của ta có ở trong phòng hay không?” Phượng Lại Tà khẩn trương nhăn mày lại, hoàn toàn không còn bộ dáng liều mạng như trước, nó chỉ là muốn gặp daddy, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

“Phượng Lại bá tước ở trong phòng.” Đệ Nhị thành thật gật đầu.

Hai mắt Phượng Lại Tà sáng ngời, bước chân chuẩn bị đẩy cửa phòng ra chạy ào vào thì bị Đệ Nhị ngăn cản ngay phía trước người.

“Đệ Nhị quốc sư?” Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn Đệ Nhị.

“Tiểu Tà, Phượng Lại bá tước không muốn gặp tiểu thư, tiểu thư vẫn nên trở về đi.” Đệ Nhị tận lực dùng giọng điệu ôn hoà mở miệng, lại không thể không nói ra lời nói tàn nhẫn.

Lời hắn vừa dứt, sắc mặt Phượng Lại Tà trong nháy mắt tái nhợt doạ Phượng Tê đang ở một bên. Hắn căn bản không kịp suy nghĩ cặp tử mâu kia từ đâu mà có, khẩn trương lo lắng nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Phượng Lại Tà.

“Tiểu Tà…”

“Không muốn gặp ta? Vì sao, ta chỉ là, chỉ là muốn gặp daddy một lần mà thôi, chỉ một lần, ta sẽ không làm những chuyện gì khác.” Phượng Lại Tà hoảng sợ khẩn trương nắm cánh tay Đệ Nhị, hoảng hốt nhìn y.

“Đệ Nhị quốc sư, ngài không thể giúp ta nói chuyện cùng daddy một chút được hay sao, thực sự ta chỉ là muốn gặp daddy một lần, tuyệt sẽ không làm gì khác. Cầu xin ngài, cầu xin ngài…” Thanh âm cầu khẩn kia rõ ràng như vậy, thanh âm cầu khẩn cùng khát vọng tràn đầy cõi lòng, cho dù là Đệ Nhị cũng không tránh khỏi cảm thấy khổ sở.

Nhưng, sự việc lại không cho phép y dao động.

“Tiểu Tà, ngươi trở về trước đi.” Đệ Nhị bất đắc dĩ thở dài, cứng rắn không chú ý tới giọng nói nức nở khẩn cầu của cô bé.

“Không! Hôm nay nếu không thấy daddy, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây nửa bước.” Phượng Lại Tà vừa lắc đầu vừa buông cánh tay Đệ Nhị ra. Ánh mắt của nó căng thẳng, lắc mình muốn lướt qua người Đệ Nhị nhằm phía cửa phòng bay nhanh.

Nhưng, Đệ Nhị đã sớm đoán được động tác của nó, cổ tay vừa chuyển đã nắm bả vai của nó, kéo mạnh nó về phía sau.

Tay kia tại gáy của nó nhẹ nhàng vỗ một cái, đồng tử màu tím của Phượng Lại Tà mở to, sau đó bất tỉnh trong tay Đệ Nhị. Đệ Nhị chuẩn xác tiếp được thân thể rơi xuống của nó, giao nó cho Phượng Tê đang đứng một bên.

“Làm phiền ngài chăm sóc cô bé.” Đệ Nhị mỉm cười với Phượng Tê, trong lòng lại cảm thán không thôi. Mấy ngàn năm qua, Đông – Tây phương Huyết tộc khó có được bốn cặp tử mâu tụ tại một chỗ.

“Được.” Phượng Tê ngẩn người, tiếp lấy Phượng Lại Tà.

Nhìn Đệ Nhị xoay người trở lại căn phòng, ánh mắt của hắn không tự chủ rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tuỵ của Phượng Lại Tà, tất cả những chuyện này là như thế nào?

Rất nhiều nghi vấn xoay quanh trong đầu Phượng Tê, nhưng giờ khắc này hắn quyết định trước mang Phượng Lại Tà trở về phòng. Những chuyện khác, sau này nói sau.

Đến tận lúc Phượng Tê mang Phượng Lại Tà rời đi, Đệ Nhị mới bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía Phượng Lại đang ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt như muốn vỡ vụn. Phượng Lại lần này nhẫn tâm như vậy, người đau lòng chỉ sợ không chỉ mình Phượng Lại Tà.

Phượng Lại – người gặp biến cũng không sợ hãi, lãnh tĩnh lúc này đã hoàn toàn biến mất. Nếu như không phải nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn, hắn cũng sẽ không để y ra ngoài ứng phó Phượng Lại Tà.

Nếu không nói như vậy, chỉ sợ nhẫn nại của Phượng Lại đã đến cực hạn.

“Cảm tạ.” Hai chữ từ trong răng Phượng Lại nặn ra, thanh âm đè nén.

“Không cần khách khí, ngài chuẩn bị khi nào trở về Huyết tộc?” Đệ Nhị thở dài, vừa rồi Phượng Lại Tà nghĩ bậy muốn phá tan trở ngại xông tới. Nếu trước đó không phải đã có chuẩn bị, chỉ sợ hắn không thể ngăn được cô bé. Tốc độ còn nhanh hơn cả tia chớp, thật sự là làm hắn giật mình.

Quả nhiên, sức mạnh của “đứa con cấm kỵ” là vô cùng, cứ như vậy, cô bé vẫn chưa giải hết toàn bộ phong ấn. Tất cả sức mạnh trở về, đều phải chờ tới sau này khi phong ấn phản phệ. [diendanlequydon.com]

“Hiện tại.” Phượng Lại híp mắt, hắn đã không thể tiếp tục ở lại đây thêm một phút nào nữa, nếu không, hắn không thể khẳng định mình có thể nhẫn tâm một lần nữa với Tiểu Tà. Khi nghe được tiếng gào khóc của cô bé, hắn cảm giác tim của hắn cũng sắp nổ tung, đầu óc giống như bị thiên quân vạn mã chạy qua.

Chỉ thiếu chút nữa, hắn sẽ nhịn không được mà mở cửa ra.

Một khi hắn đã xuất hiện ở trước mặt Phượng Lại Tà, hắn tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm như vậy, bỏ mặc tiếng khóc cùng cầu xin của cô bé.

Toàn bộ nguỵ trang của hắn, sẽ sụp đổ trong khoảnh khắc đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.