Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 2: Q.2 - Chương 2: Quỷ dị.




Đáy biển mỹ lệ, san hô rực rỡ, nước biển an nhàn, Phượng Lại Tà yêu thích tất cả những điều này. Cô bé lười biếng nằm trong vỏ sò khổng lồ hưởng thụ khoảnh khắc tốt đẹp.

Bỗng nhiên bên hông bị xiết chặt, nó vội vàng quay đầu lại liền đối mặt với đôi mắt màu tím.

“Daddy...”

Ở tại toà thành trong nước này, cả ngày nhìn ngắm cảnh sắc xinh đẹp trong biển, cuộc sống an nhàn khiến nó yêu thích không thôi, rúc vào trong ngực daddy nó dần trở nên trầm mê.

Dựa vào trong ngực Daddy, đáy mắt Tiểu Tà mỉm cười, lại không thấy được lo lắng trong mắt Phượng Lại.

“Cơ thể khá hơn chút nào không?” Phượng Lại ôm cô nhóc trong ngực hỏi.

Ngoan ngoãn gật đầu một cái, Tiểu Tà khoe ra hàm răng trắng noãn.

Vết thương sau lưng từ lúc được daddy chăm sóc đã vô tung vô ảnh biến mất, chỉ có tay chân vô lực khiến nó có chút mệt mỏi, có thể là vẫn chưa thích hợp với cuộc sống dưới biển, những mặt khác đều rất bình thường, nó cũng không cảm thấy bản thân có chỗ nào bất ổn.

Bàn tay to lớn che phủ trước trán của nó, cảm nhận nhiệt độ trên người nó, độc tố dị nhân ngư đem đến cho kẻ bị trúng độc nhiệt độ cực cao, nước biển mát lạnh có thể làm giảm nhiệt độ cơ thể, bởi vậy hắn mới yên tâm để cho Tiểu Tà đứng ở trong nước biển.

“Daddy, người thực sự có thể không ăn cơm sao?” Phượng Lại Tà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, có chút bận tâm nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Phượng Lại. Ở tộc nhân ngư, họ cũng không tận tâm cung cấp huyết dịch cho quỷ hấp huyết. Nó cũng biết được, máu của nhân ngư là một trong số ít quỷ hấp huyết không thể ăn.

Đã tới bản địa của nhân ngư được nửa tháng, nhưng daddy hoàn toàn không ăn uống gì, vẫn có thể giữ vững tinh thần tốt như vậy, thế nhưng trong lòng nó lại có chút lo lắng. Tuy nói rằng daddy rất cường đại là không có sai, nhưng mà….

Người là sắt cơm là thiết, tin tưởng đối với quỷ hấp huyết mà nói cũng giống như nhau.

“Không có việc gì.” Hai tay Phượng Lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ưu sầu lo lắng. Cô nhóc biết lo lắng cũng coi như là một hiện tượng tốt. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ nhăn thành một nắm, đáy mắt Phượng Lại không khỏi hiện lên một nụ cười.

Nhìn cô bé khẽ chu miệng lên, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một trận kích động, hắn thuận theo trận kích động kia cúi đầu xuống, dịu dàng bao trùm lên cái miệng nhỏ nhắn đang mở hơi run rẩy kia.

Vậy mà, lúc Phượng Lại chuẩn bị đi sâu vào cái hôn này, ngoài cửa lại không thích hợp vang lên tiếng đập cửa.

Hắn rời khỏi bờ môi của Tiểu Tà, có chút không hài lòng nhăn mày lại.

Đáy mắt Tiểu Tà có chút mất mát, khó có được lúc daddy muốn hôn nó, thế mà lại bị người cắt đứt, không cần đoán nó cũng biết là ai.

“Mễ Hiết Nhĩ, chị vào đi.” Chu cái miệng nhỏ nhắn, Tiểu Tà quay ra ngoài cửa hô.

Theo lời của nó, cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra. Một gương mặt mỹ lệ len lén dò xét nhìn vào, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào. Nhìn thấy Phượng Lại trong phòng thì ánh mắt của cô hơi lộ ra kinh ngạc, sợ hãi hướng về phía Phượng Lại gật gật đầu, sau đó du động đuôi cá xinh đẹp, trong tay bưng cái khay bơi đến bên người Phượng Lại Tà, vô cùng thân thiết bơi một vòng xung quanh nó, đưa cái khay trong tay đến tay nó.

Đó là thuốc của Tiểu Tà theo đúng giờ quy định phải uống, kể từ khi đi xuống đáy nước cũng đều là Mễ Hiết Nhĩ dựa theo thời gian đưa tới cho nó.

Thật rất cảm tạ vị công chúa nhân ngư rất nhiệt tình này, Phượng Lại Tà cũng không biết phải làm sao.

Dù cho tộc nhân ngư trời sinh hiếu khách, thế nhưng…

Chị ta cũng không đến mức một ngày hai mươi bốn tiếng thì có mười tiếng đều ở bên cạnh nó đi? Như vậy chẳng những giảm bớt thời gian chung đụng giữa nó cùng daddy thật nhiều, còn làm cho hành động của nó tăng thêm bất tiện.

Nhưng....

Chống lại khuôn mặt tươi cười hồn nhiên thân mật không gì sánh được kia, dù cho Phượng Lại Tà có oán giận nhiều hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, buồn bực sử dụng ống hút uống nước thuốc đựng trong chai. Nó chỉ có thể đem tất cả bất mãn trút vào trên cái ống hút.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại đưa cái chai cho Mễ Hiết Nhĩ, Phượng Lại đúng lúc đưa viên kẹo tới, Tiểu Tà quay lại đối diện Phượng Lại nở một nụ cười ngọt ngào.

Nếu như không phải Mễ Hiết Nhĩ đột nhiên tiến vào, chỉ sợ bây giờ nó đã được daddy hôn, hai chân vô lực ngồi phịch ở trong lòng daddy.

Nụ cười còn chưa có biến mất, Mễ Hiết Nhĩ đã kéo cánh tay Tiểu Tà, cười lên muốn kéo nó đi về phía cửa.

Lại nữa rồi!! Lại nữa rồi!!

Phượng Lại Tà nhịn không được muốn liếc mắt xem thường. Trong vương cung từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, vì sao chị ta lại quấn quít lấy nó không tha - một khách du lịch ngoại tộc. Mỗi khi chị ta tới đưa thuốc cho nó, chị ta sẽ không để ý tới cảm thụ của nó, ôm nó đi khắp nơi du ngoạn.

Có trời biết Tiểu Tà càng hy vọng cùng daddy tay trong tay đi ra ngoài nhìn thế giới dưới nước, mà không phải là cô – một công chúa nhân ngư mỹ lệ. Nó là một thiếu nữ rất bình thường, tâm lý rất khoẻ mạnh, nó thích chính là daddy Phượng Lại cao lớn tuấn mỹ vô cùng, mà không phải là cùng một công chúa nhân ngư xinh đẹp rực rỡ.

Khóc không ra nước mắt, có phải nó có nhân duyên đặc biệt tốt với nhân ngư hay không? Lúc trước dị nhân ngư cũng là như vậy, không hiểu vì sao đột nhiên có cảm tình tốt với nó. Tốt xấu gì dị nhân ngư kia cũng là một giống đực, còn công chúa nhân ngư trước mắt này lại là một giống cái hàng thật giá thật nha.

Nó thập phần không hiểu được, Mễ Hiết Nhĩ vì sao không bám chặt Sí Viêm cùng Phi Vũ, vì cái gì nhất định phải là nó!!

“Thật có lỗi công chúa Mễ Hiết Nhĩ, Tiểu Tà hôm nay phải đi bờ biển màu vàng.”

Ngay tại lúc Phượng Lại Tà đang ai thán vận mệnh bi thảm của mình, Phượng Lại bỗng nhiên lên tiếng. Cánh tay thon dài duỗi ra, trực tiếp ôm Tiểu Tà từ trong tay Mễ Hiết Nhĩ trở lại. Hai tay ôm ngang, ham muốn chiếm hữu mười phần, một đôi tử mâu thản nhiên nhìn Mễ Hiết Nhĩ đang vô cùng ngạc nhiên.

Hắn đang cảnh cáo, mọi việc nên có chừng mực.

Mễ Hiết Nhĩ chống lại tử mâu của Phượng Lại, trong lòng nhịn không được run rẩy, cô run rẩy thu lại đôi tay nhỏ bé, cúi đầu không dám nhìn về phía Phượng Lại.

Ánh mắt của hắn, thật đáng sợ.

“Daddy?” Tiểu Tà chớp chớp mắt to, hai tay vô thức ôm cổ Phượng Lại, nó như thế nào lại không biết ngày hôm nay nó phải đi bờ biển màu vàng?

Nhìn vào tử mâu chứa đựng hàm nghĩa kín đáo, Tiểu Tà đột nhiên hiểu được, nó ngay lập tức cười híp mắt gật đầu phụ hoạ nói: “Thật xin lỗi Mễ Hiết Nhĩ, em muốn cùng daddy đi tới trên mặt biển, hôm nay không thể đi chơi cùng chị.”

Cảm tạ trời đất, daddy đại nhân cuối cùng cũng ra tay cứu nó rồi. Nghĩ tới mấy ngày hôm nay daddy lúc nào cũng hé ra khuôn mặt đen thui, nhưng cũng không có bất luận ý tứ ngăn cản. Hành động ngày hôm nay lại làm cho nó mừng rỡ không thôi.

Trước ánh mắt thất vọng của Mễ Hiết Nhĩ, Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà rời đi. Đợi cho bóng dáng hai người biến mất, thất vọng trên mặt Mễ Hiết Nhĩ hoàn toàn biến mất. Trong đôi mắt to thuần khiết đẹp đẽ rõ ràng tồn tại phẫn nộ, cô cắn cắn ngón tay trừng mắt nhìn cánh cửa đang mở phân nửa.

Bãi cát màu vàng, không khí trong lành, Phượng Lại Tà giống như đứa trẻ, ở trên cát mịn mềm mại hấp tấp chạy. Sau khi chạy tới bờ cát màu vàng nó mới phát hiện Phi Vũ cùng Sí Viêm đã sớm ở trên đảo, nhàn nhã nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên, đáy lòng nó xẹt qua một ý cười, vì thế nó ngồi xổm xuống, mải miết vội vàng thực hiện “sự nghiệp” của mình. Phượng Lại đứng ở một bên, hai tay ôm ngực nhìn cô bé không ngừng đào cát, đáy mắt hiện lên một tia nghi ngờ.

Cô nhóc này, lại chuẩn bị làm gì.

Bận việc nửa ngày, Phượng Lại Tà đứng lên, nhìn công trình của mình vẫn chưa hoàn thành được một phần ba, cảm thấy có chút tức giận. Ngay sau đó, hai con mắt của nó không chút hảo ý nhìn về phía lão thần Phượng Lại bên cạnh, nhếch lên nụ cười xinh đẹp nhất tiến tới cạnh hắn.

“Daddy, daddy có thể giúp người ta chuyện nhỏ được hay không?” Chớp chớp mắt to ngập nước, nó tin tưởng daddy không nhẫn tâm cự tuyệt một người dễ thương như nó nha.

Đúng như dự đoán, mặc dù Phượng Lại nhìn ra ác ma ẩn dưới khuôn mặt hồn nhiên kia, thế nhưng hắn lại lựa chọn bỏ qua, gật đầu một cái.

Phượng Lại không kịp chờ đợi, dùng hai tay ôm lấy cổ Phượng Lại đem đầu hắn kéo xuống, đầu nhỏ tiến tới bên tai của hắn nhẹ giọng nói thầm.

Phượng Lại càng nghe đáy mắt càng thêm bất đắc dĩ.

Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa đầu nhỏ của nó, đầu ngón tay vung lên tại hố cát được Tiểu Tà đào sâu nửa tấc trước đó, lại làm nó sâu thêm hai thước.

Phượng Lại Tà lập tức kích động muốn kêu lên, lại sợ làm kinh động đến Phi Vĩ cùng Sí Viêm đang nhắm mắt dưỡng thần. Nó che lại cái miệng nhỏ nhắn, đem lá cây trước đó đã chuẩn bị xong che ở miệng hố cát, thận trọng đắp lên một tầng cát mỏng ở phía trên, nếu như không chú ý, căn bản sẽ không nhìn thấy phía dưới cát có gì.

Sí Viêm đang nghỉ ngơi bỗng nhiên cảm thấy một trận xôn xao, khi hắn vô cùng kinh ngạc mở mắt, lại phát hiện Phượng Lại Tà vẻ mặt quỷ dị đứng trước mặt hắn. Hắn vô ý thức rùng mình một cái, nhớ tới mình bây giờ là người, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Làm Tiểu Tiểu Bạch quá lâu, hắn cơ hồ đối với bộ dáng xấu bụng kia của cô bé sinh ra phản xạ có điều kiện.

Nhưng là Sí Viêm còn chưa kịp vui mừng, liền trơ mắt nhìn cát vàng trong tay Phượng Lại Tà như mưa rơi xuống, không chút khách khí che phủ toàn thân hắn.

Ngay cả miệng của hắn trong lúc vô cùng kinh ngạc mà hơi mở cũng không tha.

“Phi phi” vừa phun hạt cát trong miệng, Sí Viêm vừa trừng mắt nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Phượng Lại Tà, tức giận đứng lên.

“Hì hì, chúng ta chơi một trò chơi đi.” Phượng Lại Tà không chút nào tự giác bản thân đã làm chuyện xấu, cười híp mắt đứng ở trước mặt Sí Viêm, bỏ qua tức giận trong mắt hắn.

“Trò chơi gì?” Giận mà không dám nói gì, Sí Viêm chỉ có thể buồn bực vuốt đi hạt cát trên miệng, vỗ vỗ y phục trên người.

“Anh đuổi, em chạy.” Phượng Lại Tà cười mỉm nhìn Sí Viêm, đuôi mắt quét về phía mục tiêu nó đã sớm làm tốt. Trên cổ Sí Viêm có vật trang trí, mỗi lần nó gặp hắn, hắn cũng đều mang theo. Một nam nhân tuấn tú mang theo vòng cổ như này khiến nó cảm thấy có chút kì quái. Lần này nó quyết tâm giật cái vòng cổ của hắn xuống, để cho hắn đuổi theo nó.

Tuy nhiên, khi Phượng Lại Tà vươn ta muốn kéo xuống vòng cổ trên cổ Sí Viêm thì sự tình ngoài ý muốn xảy ra.

Ngay lúc nó nắm lấy cái vòng cổ kia, nó rõ ràng nghe được một tiếng chuông thanh thuý, cùng thanh âm cái vòng cổ nó đưa cho Tiểu Tiểu Bạch giống y hệt nhau.

Sí Viêm trăm triệu lần không ngờ cô bé sẽ làm như vậy, căn bản phòng ngự không cẩn thận, lúc tiếng chuông vang lên thì trong lòng hắn hô to một tiếng không ổn, nhưng lúc này đã trễ.

Phượng Lại Tà vô cùng kinh ngạc cùng khiếp sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái vòng trang trí bình thường trong tay, sau khi tay nó chạm vào thì chiếc vòng cổ từ từ mất đi vẻ bề ngoài, đột nhiên biến thành vật mà nó quen thuộc, cùng chiếc vòng cổ nó đưa cho Tiểu Tiểu Bạch không khác gì nhau.

“Anh…” Một đôi mắt to màu hổ phách trợn trừng, ánh mắt Phượng Lại Tà đã tràn ngập khiếp sợ.

Ngàn vạn lần đừng nói cho nó biết, chuyện đúng là như nó nghĩ.

“Cái này, em nghe anh giải thích.” Sí Viêm cảm giác lưng một trận rét run, một hồi đại nạn sắp ập đến.

“Giải thích?” Phượng Lại Tà nheo lại con mắt, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

“Kỳ thực chuyện này là…” Sí Viêm cảm thấy không ổn, thừa dịp Phượng Lại Tà phân tán lực chú ý chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn, hắn linh hoạt quay người lại, đem vòng cổ trên tay nó kéo ra. Trên cổ hiện lên một vệt đỏ nhưng hắn không có tâm tư suy nghĩ nhiều, hướng về phía bờ biển chạy đi.

Mặc dù có khả năng sự tình đã bại lộ, thế nhưng hãy tha thứ cho hắn lâm trận bỏ chạy, ít nhất cũng để cho Phượng Lại Tà một khoảng thời gian hoà hoãn thì tốt hơn.

Ngay lúc Sí Viêm cho là âm mưu chạy trốn của mình thành công, dưới chân hắn bỗng nhiên hẫng một cái, vô cùng thê thảm rơi xuống cạm bẫy Phượng Lại Tà đã thiết kế trước đó.

Thân thể mảnh khảnh đúng lúc kẹt tại trong bẫy làm cho hắn muốn tránh thoát cũng hết sức khó khăn.

Phượng Lại Tà nhìn kết quả mình vô tình cắm liễu liễu lên xanh, cười nhạt hướng Sí Viêm chỉ còn một cái đầu được bờ cát ôm vào đi đến. Nó vừa đi vừa xoa tay, chuẩn bị tra khảo cho thật tốt “đồng chí Sí Viêm” này.

Hoặc là, gọi hắn là Tiểu Tiểu Bạch?

Thảo nào Tiểu Tiểu Bạch của nó giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thường xuyên biến mất cả buổi, tiểu tử ấy đều lấy bộ dáng một tiểu thụ xuất hiện trước mặt nó.

Cười, cười to, Phượng Lại Tà quyết định lần này cần thẩm vấn hắn thật tốt, thẩm vấn xem đây là chuyện gì đang xảy ra.

Phượng Lại Tà mang theo nụ cười làm cho người ta phát run đi đến bên người Sí Viêm, từ trên cao nhìn xuống bộ mặt khóc không ra nước mắt của Sí Viêm.

Sí Viêm biết, bản thân mình ngày hôm nay quả nhiên là lật thuyền trong mương, cẩn thận lâu như vậy, cư nhiên vẫn bị cô bé trong lúc vô ý phát hiện bí mật của bản thân. Nhưng mà hắn đâu có nghĩ tới, cô bé đột nhiên đối với cái vòng cổ của hắn nảy sinh hứng thú. Thủ thuật che mắt kia cũng chỉ là mê hoặc mắt người mà thôi, nếu thực sự đụng chạm vào thì thủ thuật che mắt này cũng sẽ biến mất.

“Tiểu Tiểu Bạch, thực sự là ngươi làm cho người ta giật mình nha.” Bộ dáng tươi cười như mọi ngày, lại làm cho người ta không rét mà run, Phượng Lại Tà nheo lại con mắt, bộ dạng “anh nhất định phải chết”.

Sí Viêm nuốt nước miếng.

“Sí Viêm là một trong tứ đại hộ pháp của ta.” Bỗng nhiên thanh âm của Phượng Lại từ phía sau Phượng Lại Tà truyền đến, hắn một tay ôm lấy cô bé vào lòng, thản nhiên giải thích tất cả.

“Là ta để cho hắn nguỵ trang thành hình thú bảo vệ con.” Bị vạch trần cũng không khẩn trương, khẩu khí Phượng Lại vẫn trầm tĩnh như trước. Chuyện này sớm muộn gì Tiểu Tà cũng biết, cũng không cần phải giấu giếm tiếp nữa.

“Daddy?” Tiểu Tà không nghĩ tới tất cả những chuyện này là ý của daddy. Thế nhưng nghĩ đến quan hệ giữa daddy cùng Sí Viêm, nó cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu Sí Viêm là thủ hạ của daddy, daddy đương nhiên biết rõ chuyện này.

Trong lòng có cảm giác bị giấu giếm, nhưng khi biết được đây là làm theo ý của daddy bảo hộ nó thì cũng theo đó nhạt dần, nó chu cái miệng nhỏ nhắn tựa vào trong ngực hắn.

“Tại sao không trực tiếp nói cho con biết.” Vận khí của nó vẫn là bi ai a. Tuỳ tiện nhặt được hai sủng vật đều có thể biến thân, một con lắc mình một cái biến thành suất nam, một con thì lại biến thành mỹ thiếu niên tinh tế. Càng khoa trương chính là, hai người bọn họ còn bước vào top mười tuyển thủ “võ đạo đại hội”, nó phải nói mình có con mắt tinh đời sao?

“Ta cho là con thích sủng vật hơn.” Phượng Lại hơi híp mắt nói ra. Nếu như lấy hình thức hộ vệ bên người Tiểu Tà, theo tính cách của cô bé chắc chắn sẽ không đồng ý. Nếu cô bé thích sủng vật, như vậy để cho Sí Viêm lấy hình dáng Tiểu Tiểu Bạch bảo hộ cô bé thật tốt, như vậy cũng có thể để cho cô bé tự do, đồng thời cũng sẽ không gặp phải bất ngờ ngoài ý muốn.

“Ặc, được rồi, daddy nói đúng.” Bất đắc dĩ nhún nhún vai, xem ra daddy vẫn là vô cùng hiểu rõ nó.

Sí Viêm bị kinh sợ mồ hôi đầm đìa, chứng kiến chủ nhân lại vì hắn hoá hiểm vi di, không khỏi thở phào một hơi. Quả nhiên, vẫn là chủ nhân có lực ảnh hưởng tương đối với Tiểu Tà tiểu thư.

“Chẳng qua…” Phượng Lại Tà lời nói vừa chuyển, nhìn lướt qua Sí Viêm vừa mới thở phào nhẹ nhõm, giờ phút này lại khẩn trương lần nữa.

“Daddy, người hẳn là sớm một chút nói cho người ta. Nếu như vậy, người ta cũng sẽ không cẩn thận nhìn thấy vị trí riêng tư rồi. Ai nha nha, nếu sớm biết Tiểu Tiểu Bạch có hình dạng người, người ta như thế nào lại không biết xấu hổ đây.” Ánh sáng tà ác nở rộ tại đáy mắt, Phượng Lại Tà nhìn Sí Viêm trong nháy mắt hoá đá, trong lòng thực vui sướng nha.

Sí Viêm hít vào một ngụm khí lạnh, trong đầu hiện ra hai lần bại lộ bi thảm lúc trước, lã chã chực khóc. Hận không thể ngửa mặt lên trời gào to một tiếng. Trong sạch của hắn a…

Nhưng lời nói tiếp theo của Phượng Lại Tà lại làm cho hắn kích động muốn chết.

“Hơn nữa, lúc người ta thay quần áo, Tiểu Tiểu Bạch đều ở một bên, hu hu. Vậy chẳng phải là…” Phượng Lại Tà giả vờ ai oán chui đầu vào trong lòng Phượng Lại, uỷ khuất mười phần. Nhưng mà bờ vai hơi rung động của nó cũng không phải bởi vì nó khóc. Mà bời vì…

Nó thật muốn cười nha, biểu tình giống như muốn khóc kia của Tiểu Tiểu Bạch thật đáng yêu.

Sau khi Phượng Lại Tà nói xong, Sí Viêm lập tức có cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, bời vì giờ khắc này, Phượng Lại đang dùng cặp tử mâu lạnh doạ người nhìn hắn.

Đây là mặt ngoài yên lặng bên trong lại là bão tố làm cho Sí Viêm cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Hắn xin thề hắn không có rình coi, mỗi lần Tiểu Tà thay quần áo, hắn đều rất tự giác nhắm mắt lại. Nhưng mà, nhưng mà… hiện tại dù cho hắn có giải thích, chỉ sợ chủ nhân có thể càng muốn bóp chết hắn.

“Tiểu Tiểu Bạch, người ta sẽ không trách anh ban đêm mỗi ngày đều qua đêm trên giường người ta, sẽ không trách anh cùng người ta trải qua một buổi tối. Bởi vì người ta biết, anh là do daddy phái tới bảo hộ người ta, cho nên…” Phượng Lại Tà một bên cố nén cười, một bên dùng thanh âm ai oán triền miên nói.

Nhưng mà mỗi một câu nói của nó thì lòng của Sí Viêm lại run rẩy thêm một chút, sắc mặt của Phượng Lại lại u ám một phần.

Cho dù cô bé nói thêm gì đi nữa, không cần cô bé phải tự thân động thủ, chủ nhân cũng sẽ bóp chết hắn. Hiện tại Sí Viêm đã hiểu rõ thực lực mượn đao giết người của Phượng Lại Tà. Chỉ cần động miệng là có thể kích thích chủ nhân nổi tiếng lí trí hạng nhất, bộ mặt hung ác hạng nhất. Đoán chừng nếu không phải niệm tình mình là hộ pháp của hắn, chủ nhân đã đem hắn chặt thành trăm mảnh rồi.

“Chúng ta quay về.” Phượng Lại âm trầm dùng con mắt lạnh lùng đảo qua Sí Viêm vẫn bị chôn ở giữa hố cát, ôm Tiểu Tà hướng mặt biển đi đến.

Ghé vào trên vai Phượng Lại, Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nhìn Sí Viêm chỉ lộ ra một cái đầu, cười vẫy tay một cái. Dám giấu giếm nó? Lá gan không nhỏ.

Sí Viêm khóc không ra nước mắt nhìn hai người đã xuống đến mặt biển, chỉ có thể cảm thán vận khí đen đủi của mình, lại có thể xui xẻo như vậy.

Hắn thử dùng sức giãy dụa trong hố cát, thế nhưng hắn lại phát hiện chỉ cần hắn dùng sức một chút những đụn cát xung quanh sẽ sụt xuống, khiến hắn vùi càng sâu xuống. Kết quả hắn sẽ bị chôn trong hố cát chỉ còn một cái đầu, ai oán không gì sánh được nhìn mặt biển.

“Ngươi đang làm gì?” Từ trong giấc ngủ trưa tỉnh lại, Phi Vũ kinh ngạc nhìn Sí Viêm bị chôn trong hố cát. Hắn nhớ rõ trước khi ngủ còn thấy hắn ngồi cách mình không xa, như thế nào sau khi tỉnh lại, hắn đã bị chôn dưới cát.

“Việc này…có thể phiền ngươi giúp ta một chút sao?” Si Viêm cười khổ hướng về phía Phi Vũ ánh mắt cầu cứu. Phi Vũ sửng sốt một lát gật đầu một cái, hai tay nắm cổ Sí Viêm gắng sức kéo cả người hắn lên.

Sí Viêm được tự do vừa vỗ hạt cát trên thân, vừa muốn nói lời cám ơn Phi Vũ.

“A, có phải Phượng Lại Tà đã tới hay không?” Phi Vũ bỗng nhiên nhớ đến trong lúc ngủ nghe được thanh âm Phượng Lại Tà, không khỏi mở miệng hỏi.

“Đúng vậy.” Sí Viêm gật đầu.

Phi Vũ mặt nhăn mày nhíu, tuy rằng cô nhóc đã ở bản địa của nhân ngư tu dưỡng, nhưng hắn vẫn tận lực tránh hai người Phượng Lại Tà cùng Phượng Lại. Thế nhưng trong lòng lại có một chuyện muốn nói.

“Có thể phiền ngươi giúp ta truyền đạt một việc đến cô bé không?” Phi Vũ suy xét trong chốc lát, nói với Sí Viêm.

“Mời nói.”

“Lần sau gặp được Phượng Lại Tà, làm phiền ngươi nói với cô bé, cố gắng không quá thân cận cùng công chúa Mễ Hiết Nhĩ.” Phi Vũ nhẹ giọng nói. Trong mắt Sí Viêm vô cùng kinh ngạc, tại sao hắn lại nói như vậy?

Phi Vũ thấy ánh mắt kinh ngạc của Sí Viêm, bất đắc dĩ nhìn xung quanh một chút nói: “Có khả năng các ngươi không biết, bởi vì bộ tộc Vũ Linh chúng ta cùng tộc nhân ngư quan hệ rất tốt. Cho nên, đối với bí mật của tộc nhân ngư ít nhiều cũng có chút hiểu rõ. Sở dĩ ta nói như vậy, là vì Mễ Hiết Nhĩ công chúa…”

Sí Viêm kinh ngạc nhìn Phi Vũ, lại bị lời nói của hắn doạ cho kinh sợ. Trong lòng hắn xẹt qua một dấu hiệu chẳng lành, hắn lập tức tạm biệt Phi Vũ, sau đó nhanh chóng nhảy xuống nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.