Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 71: Q.1 - Chương 71: Sài.




Phòng ốc đổ nát, mặt đất cháy đen, Phượng Lại Tà cảm thấy mình đang đứng giữa một đống hỗn độn.

“Cô bé, con tìm ai?” Một người phụ nữ ở sát vách nhìn thấy Phượng Lại Tà ngơ ngác đứng giữa phòng, tò mò hỏi.

“Chào dì, cho con hỏi nhà này bị sao vậy? Chủ nhà đâu?” Phượng Lại Tà chớp mắt hỏi.

“À, con hỏi Thương Nguyệt à? Cái này dì cũng không biết, lúc trước bỗng nhiên quán bị cháy lúc nửa đêm, đợi tới khi cứu hỏa tới thì đều cháy rụi cả rồi, về phần hai chủ nhà, dì cũng không chú ý tới, mà ở đây đã cháy thành thế này, chỉ sợ họ không mất thì cũng bị thương.” Người phụ nữ thuật lại, không phát hiện thấy vẻ mặt kinh ngạc và khó hiểu của Phượng Lại Tà. Sau khi nói xong, thấy cô bé vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn đống đổ nát, người phụ nữ không nói thêm gì nữa, mở cửa quay trở về nhà mình.

“Chuyện gì vậy?” Tiểu Bạch đi tới cạnh Phượng Lại Tà. Nó cảm nhận rất rõ ràng tâm trạng không tốt của cô bé.

“Thương Nguyệt, không có sư phụ, tìm không thấy.” Phượng Lại Tà trả lời, nhưng trong lòng không hề tin rằng đây là sự thật. Với bản lĩnh của sư phụ và Sóc Ngôn, tuyệt đối không thể có chuyện họ bị chết cháy trong cơn hỏa hoạn.

“Cái gì?”

“Có cái gì đó không đúng.” Phượng Lại Tà không rảnh để ý tới phản ứng của Tiểu Bạch. Nó cảm thấy chuyện này có chút kì quặc. Từ trước đến nay, Thương Nguyệt đều rất ổn cơ mà, tại sao nó vừa đi ma giới không bao lâu thì nơi này đã bị thiêu hủy?

Chuyện này chắc chắn phải có vấn đề gì đó.

Giữa lúc Phượng Lại Tà đang tự hỏi thì có một người đàn ông mặc áo đen, đeo kính râm từ từ đi tới bên cạnh cô bé.

“Tiểu thư, xin hỏi cô đang tìm hai anh em Sóc Li và Sóc Ngôn phải không?” Giọng nói của người nọ khàn khàn.

Phượng Lại Tà nghe đến tên của sư phụ và Sóc Ngôn, xoay người lại, lập tức bị shock bởi trang phục của người đàn ông vừa tới. Đại thúc này không cảm thấy trời rất nóng sao? Giữa trưa hè mà mặc một cái áo gió che kín cả người lại, nhìn chẳng khác gì một cái bánh chưng. Hình như hắn ta muốn nếm thử mùi vị bị cảm nắng thì phải.

“Chào chú, chú là?”

“Tiểu thư, xin hỏi có phải cô đang tìm hai anh em Sóc Li và Sóc Ngôn không?” Người nọ dường như không nghe được câu hỏi của Phượng Lại Tà, tiếp tục lặp lại lời nói trước đó.

Phượng Lại Tà hơi nheo mắt, trả lời: “Đúng vậy. Con đang tìm bọn họ, chú biết họ ở đâu sao?”

“Ta biết họ ở đâu, nếu cô muốn tìm họ thì mời đi theo ta.” Người nọ nói xong liền xoay người rời khỏi.

Phượng Lại Tà và Tiểu Bạch liếc nhìn nhau, sau đó vội đuổi theo gã đàn ông.

“Còn phải đi bao lâu nữa vậy?” Phượng Lại Tà đi qua hết nơi này tới nơi khác, tất cả đường đi đều xa lạ. Càng ngày, bọn họ càng cách xa khu trung tâm. Ánh mặt trời dần dần trở nên gay gắt khiến cho Phượng Lại Tà cảm thấy khó thích ứng, làn da trắng nõn đã bắt đầu ửng đỏ.

“Ngươi không sao chứ?” Màu da đỏ ửng của Phượng Lại Tà làm cho Tiểu Bạch cảm thấy hơi lo lắng.

Phượng Lại Tà ném cho Tiểu Bạch một cái nhìn trấn an. Thật ra, trong lòng nó biết rất rõ rằng sự chịu đựng của mình đã sắp đến cực hạn, huống chi, trước mặt nó còn có một gã cổ quái ăn mặc “kín cổng cao tường”, mỗi việc nhìn hắn thôi là nó đã cảm thấy rất nóng rồi.

“Sắp rồi, sắp tới rồi.” Giọng nói buồn buồn của người nọ truyền đến.

Mãi cho tới khi gặp phải một khoảng đất bỏ hoang, người nọ mới dừng lại. Khuôn mặt của Phượng Lại Tà lúc này đã đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, không phải là vì mệt mà chỉ là vấn đề của thể chất.

“Tới rồi sao?” Phượng Lại Tà nhìn bốn phía, bĩu môi hỏi.

Gã đàn ông kia dường như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Phượng Lại Tà, hắn vẫn đứng im không nhúc nhích trước mặt cô bé.

Phượng Lại Tà nhăn mặt lại, lùi về phía sau một bước, rồi quát lớn một tiếng: “Phá phong.” Vòng tay kéo dài ra thành một sợi dây, cuồn cuộn nổi lên thành lốc xoáy di chuyển về phía người nọ. Tuy nhiên, điều xảy ra tiếp theo lại làm cho Phượng Lại Tà kinh ngạc há to miệng.

Cơn lốc đã cuốn đi khẩu trang, kính râm và áo khoác của gã.

Nhưng mà, bên trong lớp trang phục đó, cái gì cũng đều không có. Người nọ giống như đã biến mất trước mặt bọn họ.

Hoặc là, cho tới bây giờ, người kia chưa từng tồn tại.

Phượng Lại Tà hít sâu, cảnh giác quan sát xung quanh.

“Nhóc con, lẽ nào không có ai dạy ngươi rằng không được phép đi theo người lạ sao chứ?” Một giọng nói châm biếm vang lên từ đỉnh đầu Phượng Lại Tà.

Phượng Lại Tà ngước đầu lên, nhưng lại không nhìn thấy được gì, chỉ nghe bên tai có tiếng gió thổi.

“Hống! Hống!” Tiểu Bạch nhạy cảm phát hiện ra trận gió kì quái kia.

“Cẩn thận.”

“Chà, một con bạch lang thật lớn.” Giọng nói kia vang lên lần thứ hai, có thể nghe ra được khoảng cách giữa hắn ta và Phượng Lại Tà đã gần hơn ban nãy.

“Chi chi.” Tiểu tiểu bạch đang đứng bên vai Phượng Lại Tà bỗng nhiên mở miệng ra, một viên lửa thật lớn bay thẳng về phía trước mặt Phượng Lại Tà.

Viên lửa đạn đập trúng cái gì đó, lập tức lan tràn ra.

“A! Cái quái gì đấy?” Nơi bị lửa đánh trúng nhanh chóng tạo thành hình dáng một người. Hắn ta dập tắt lửa trên người rất nhanh, nhưng hình dạng thì đã bại lộ.

Đó là một gã đàn ông có mái tóc dài màu đỏ, trên người mặc một cái áo bành-tô kì quái của thời trung cổ.

“Đại thúc, ngươi đang diễn cosplay đấy à?” Phượng Lại Tà nhướn mày nhìn gã đàn ông có dáng vẻ khôi hài này. Có phải là hắn ta coi “Cao thủ bóng rổ” quá nhiều rồi cho nên đâm ra hâm mộ mái tóc đỏ của Hanamichi hay không?[1]

“Đại thúc? Tiểu quỷ ngươi nhìn cho rõ ràng, bổn đại gia là ai mà dám gọi ta là “đại thúc”?” Gã đàn ông tóc đỏ trợn to mắt, khuôn mặt tuấn tú cũng lộ ra.

“Đại thúc, con không biết người là ai, nhưng nếu như người tình nguyện nói cho con biết thì con sẽ sẵn lòng lắng nghe.” Phượng Lại Tà khoanh hai tay trước ngực, cảm giác khẩn trương ban đầu đã tan thành mây khói.

“Tiểu quỷ, ngươi nghe cho rõ ràng: ta chính là thân vương của Phương Tây lang tộc – Sài.”

“Sài? Sài tức là chó rừng đó hả? Tên của đại thúc thú vị nha, rõ ràng là lang tộc mà lại gọi là “chó rừng”. Hay là do đại thúc được ba mình nhặt về, nhất định lúc đầu đại thúc là chó rừng chớ không phải là sói.” Phượng Lại Tà tự giải thích rồi tự gật gù tỏ vẻ “thì ra là thế”.

Nhưng mà, ngoại trừ cô bé ra, sắc mặt của những người khác đều cực kỳ khó coi.

Tiểu Bạch cảnh giác nhìn kẻ tự xưng là Phương tây lang tộc trước mặt. Trong phạm vi lãnh thổ của phương đông, sinh vật ma giới ở phương tây không được phép tùy ý đi lại. Đây là quy luật của cả đôi bên.

“Sài trong từ “mộc sài”.”[2] Hắn muốn bóp chết con nhóc dám trêu chọc tên gọi của hắn, còn dám đánh đồng lang tộc vĩ đại cùng chó rừng.

“À, Sài nghĩa là “củi gỗ”.” Phượng Lại Tà dường như ở trong mộng mới tỉnh, nhưng dáng vẻ ngây thơ kia lại làm cho Sài thiếu chút nữa đã xông lên bóp chết Phượng Lại Tà.

“Vậy thì không biết Sài đại thúc “bắt cóc” con tới đây là có chuyện gì không?” Phượng Lại Tà chớp mắt, cố ý nhấn mạnh hai chữ “bắt cóc”.

Mí mắt của Sài giật giật liên tục, cuối cùng, hắn lựa chọn hít thở thật sâu, cười lạnh hỏi: “Tiểu quỷ, thành thật khai báo: quan hệ giữa ngươi và Sóc Li là thế nào?”

Phượng Lại Tà nháy mắt mấy cái, khổ não mím chặt môi.

“Cái này phải trả lời thế nào đây, người ta với bọn họ, việc này…” Giọng điệu của Phượng Lại Tà rất mờ ám, dáng vẻ ngượng ngùng, dường như có ẩn ý khó nói.

Nhìn thấy vậy, Sài trợn trừng mắt, ý của con nhóc này không phải là…

“Ai da… Nói thế này đi: Sóc Li đối với người ta là rất quan trọng, rất quan trọng, còn đối với hắn thì người ta cũng là duy nhất.” Đồ đệ duy nhất. Sư phụ thu qua mấy đồ đệ, nó biết rất rõ, cho nên đây không tính là nói dối, chẳng qua là nó đã lược bỏ bớt một chi tiết mà thôi.

“Từ từ, đợi một chút.” Sài há hốc miệng, dường như không thể tiêu hóa nổi thông tin này. “Ý ngươi là, ngươi cùng Sóc Li là…”

Tình nhân? Trời ơi, hắn chưa bao giờ biết Sóc Li lại có cái sở thích này, không ngờ lại dám ra tay với thiếu nữ nhân loại vị thành niên.

“Ừ.” Phượng Lại Tà phối hợp gật đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, hai mắt rũ xuống đối diện với ánh nhìn khinh bỉ của Tiểu Bạch.

“Ngươi nổi điên cái gì đó?”

“Ta có nói sai gì đâu.” Phượng Lại Tà trong lòng thầm đáp lại.

“Được rồi, ta biết rồi. Nếu là như vậy, phiền ngươi đi với ta một chuyến.” Sài bất đắc dĩ thở dài, tuy rằng hắn không thể tiêu hóa nổi sự thật này, nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải hoàn thành.

“Sài đại thúc, đại thúc muốn mang con đi đâu?” Phượng Lại Tà hai tay che ngực, có vẻ rất sợ hãi.

“Ta không phải tên Sóc Li “trâu già muốn gặm cỏ non” đó, ta không có hứng thú với nữ sinh.” Sài gần như thét lên, bộ dạng của con nhóc này giống như đoan chắc rằng hắn là một đại thúc háo sắc, cả một cô bé ngây thơ cũng không tha.

“Vậy thì chúng ta đi đâu?” Sư phụ chứng giám nha, người ta không có phỉ báng sư phụ là “trâu già muốn gặm cỏ non” đâu, là đại thúc này gọi người như thế nha. Về sau nếu người có muốn tính sổ thì phải đi tìm Sài đại thúc nha.

“Ma lang bảo.” Sài nhếch miệng cười, nói ra mục tiêu của mình.

Phượng Lại Tà hơi giật mình, “ma lang bảo” không phải nơi mà Mục Đồ đại thúc bắt nó tới sao? Không lẽ Sài đại thúc này là anh em một nhà với Mục Đồ đại thúc? Nhưng mà không phải là Mục Đồ đại thúc đã bị daddy “giải quyết” rồi sao?

“Hãy ngoan ngoãn đi theo ta, ta không muốn thương tổn ngươi.” Cầu mong lang thần tha thứ cho hắn, hắn cư nhiên muốn hạ độc thủ với một cô bé.

“Không đi.” Nó mang Tiểu Bạch tới đây tìm sư phụ, không phải để đi với hắn trở lại chỗ cũ.

“Chuyện này không phải do ngươi quyết định.” Sài nhìn đồng hồ, nói với giọng mất kiên nhẫn. Ngay sau đó, một sợi dây thừng màu hồng lập tức bay về phía Phượng Lại Tà.

“Tiểu Bạch!” Sau khi Phượng Lại Tà ra lệnh, Tiểu Bạch liền nhảy phắt lên cắn đứt sợi dây kia, sau đó trừng mắt nhìn Sài.

“Ngươi là loại sói gì?” Lúc này, Sài mới chú ý tới màu mắt đỏ đậm của Tiểu Bạch. Đôi mắt đó tạo cho hắn cảm giác quen thuộc, dường như đã từng quen biết, thế nhưng trong nhất thời hắn không thể nhớ ra.

“Nó là thú nuôi kiêm vệ sĩ của con, nếu Sài đại thúc muốn dẫn con đi, trước tiên phải hỏi xem nó có đồng ý hay không đã.” Phượng Lại Tà nhún vai. Nếu như không có việc gì, nó sẽ không ngại đi cùng hắn trở lại Ma lang bảo, nhưng mà lần này nó không hề nói cho daddy biết chuyện nó rời khỏi ma giới, nếu để daddy phát hiện, chỉ sợ mông của nó sắp phải nở hoa rồi, cho nên nó phải nhanh chóng trở lại ma giới trong thời gian ngắn nhất.

“Bạch lang, ta khuyên ngươi rời khỏi đây sớm một chút. Nể tình chúng ta đều thuộc lang tộc, ta không muốn làm ngươi bị thương.” Tuy cùng là lang, nhưng nhóc con này quả thật quá ngu ngốc khi cho rằng một con lang bình thường có khả năng đánh bại vị quý tộc như hắn.

“Hống!” Hãy bớt nói nhảm đi.

Tiểu Bạch không cảm thấy đề nghị của hắn có gì là tốt.

Sài không nhiều lời nữa, trực tiếp nhào tới đối chiến với Tiểu Bạch. Dù sao thì hắn cũng không thích nhân giới, vớ được một con vật thuộc ma giới ở đây cũng làm cho không khí tươi mát hơn một chút.

Trên không trung, hai bóng dáng màu đen và màu trắng cuộn vào nhau, tiếng gió lồng lộng thổi qua bên tai Phượng Lại Tà.

Nhưng mà, sự khinh thường của Sài dành cho bạch lang bị hủy diệt rất nhanh chóng ngay sau khi góc áo của hắn bị móng vuốt của Tiểu Bạch xé rách. Nhìn thấy đôi mắt phát sáng kia, cuối cùng, Sài cũng nhớ ra mình đã nhìn thấy ánh mắt này ở nơi nào. Lúc này, hắn lùi nhanh về phía sau, rời khỏi chiến trường, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bạch lang uy phong lẫm lẫm. Khó trách hắn lại cảm thấy nó không giống người thường, khó trách nó có thể làm hắn bị thương chỉ với thân thể một con sói bình thường.

“Hóa ra… Hoàng tử điện hạ, ta trước giờ không biết ngài lại có sở thích làm thú nuôi của người khác.” Sài cười nhạt, hai mắt chăm chú nhìn bạch lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.