Ở tầng mây phía trên, đứng trước điện Nhà Trắng, trong tay Phượng Lại Tà cầm quang roi màu đỏ, cô quay đầu lại nhìn Michael.
"Đi bên nào?" Phượng Lại Tà hỏi.
"Ư." Cật lực giơ tay lên, Michael chỉ về phía bên trái cung điện, Phượng Lại Tà ngay lập tức kéo hắn bay về phía kia.
Thế nhưng thiên sứ trong thiên giới, chứng kiến Phượng Lại Tà lại có thể kéo được thiên sứ Trưởng Michael bay ngang qua, điều đó làm tất cả mọi mgười sửng sốt, nhưng điều làm dfienddn lieqiudoon...cho bọn họ khiếp sợ hơn nữa là, sau lưng thiên sứ Trưởng, lại là một mảng trống không, không nhìn thấy được cặp cánh được xưng là đôi cánh xinh đẹp nhất Thiên giới nữa rồi.
"Không muốn chết thì tránh ra ngay lập tức." Phượng Lại Tà nhìn đám thiên sứ đang đứng ngây như phỗng trong cung điện, mở lời cảnh cáo.
"Thiên sứ Trưởng."
Các thiên sứ nhìn sự việc trước mắt này, đã sớm bị hù dọa làm cho mềm nhũn cả hai chân, đâu nào dám tiến lên một bước, trên người Phượng Lại Tà phát ra cảm giác áp bức khổng lồ, cũng đã làm cho bọn hắn để tay lên ngực đầy kinh hãi rồi, đâu còn bản lĩnh tiến lên ngăn cản chứ.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu nữ tuyệt sắc với mái tóc và đôi mắt đen khiến bọn họ chật vật không chịu nổi đang kéo thiên sứ Trưởng đại nhân bay về phía Thiên Lao.
"Chính là chỗ này?" Phượng Lại Tà híp mắt nhìn phiến cửa lớn màu vàng óng, cao chừng trăm mét, ngẩng đầu nhìn lên, thật là to.
"Đúng vậy." Michael đáp một tiếng.
"Cửa này mở như thế nào?" Phượng Lại Tà hỏi.
"Cái chìa khóa." Michael chớp mắt một hồi, cật lực nói.
Phượng Lại Tà sờ ở bên hông của hắn, quả nhiên mò được một cái chìa khóa, bay lên trên, ở vị trí trung tâm, cô tìm được lỗ đút chìa khóa.
Nhẹ nhàng đẩy chìa khóa vào, xoay một phát.
"Két." Một tiếng, cửa chính của Thiên Lao, ngay lập tức phát ra tiếng động.
Cửa chính sắp mở rộng, Phượng Lại Tà híp mắt nhìn.
Thế nhưng cô chỉ thấy ngay trước mắt là một mảnh trắng xóa, chẳng có cái gì cả.
"Cô ta ở đâu?" Cuối cùng Đại thiên sứ ở nơi nào, cô cũng không hề thấy.
"Bên trong. . . . . ." Michael cật lực hồi đáp.
"Hả?" Khóe môi Phượng Lại Tà cong lên, mang theo Michael cùng mười một cái lông cánh bay vào trong Thiên Lao.
Một mảnh trắng xóa, giống như cô đang tiến vào trong sương mù, bốn phía hết sức yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng không có.
"Ngươi lừa ta!" Bay nửa ngày nhưng không có nổi một chút kết quả, Phượng Lại Tà cảm thấy rõ ràng mình bị lừa gạt, không vui nhắc tới Michael, híp tròng mắt đen lại nhìn hắn đầy nguy hiểm.
"Ta không lừa ngươi, đây chính là Thiên Lao, đây là thông hướng dị không gian đa chiều, là nơi Thiên giới trục xuất thiên sứ phạm sai lầm." Đây cũng là lần đầu tiên Michael đi vào nơi này, dfienddn lieqiudoon... trước mắt là một mảnh trắng xóa, hắn cũng hết sức xa lạ, thế nhưng hắn lại nhớ rõ, chính mình ngày đó tự hạ lệnh, nhốt Gabriel vào trong Thiên Lao vô tận này.
Không ngờ, không lâu sau đó, hắn cũng tiến vào nơi này.
"Đáng ghét." Phượng Lại Tà híp mắt lại, hít sâu một hơi, thật nhanh kéo Michael bay tới phía trước.
Cho đến khi có tia sáng nhàn nhạt, phá tan sương trắng dày đặc, chiếu sáng tất cả mọi cảnh vật xung quanh, Phượng Lại Tà lúc này mới nhìn thấy được phía trước.
Trên trăm con người thiên sứ đang ngồi chung một chỗ, có một bóng dáng mảnh khảnh đang ngồi ở nơi đó, trên người của cô tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đó chính là tia sáng chiếu sáng cả nơi này.
"Gabriel." Michael nhìn dung nhan quen thuộc trước mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác hối hận, hắn không nên bắt cô đi, không nên đưa cô đến đây.
"Gabriel, đi mau!" Dùng hết hơi sức hét lên một tiếng, Michael ngay lập tức ngất đi.
"Michael!" Chợt nghe được âm thanh quen thuộc, Gabriel theo số đông thiên sứ đứng lên.
Nhìn theo chỗ phát ra âm thanh, cô thấy được một bóng dáng nhỏ nhắn, dẫn theo một người, chậm rãi từ trong sương mù dày đặc đi tới.
"Michael." Nhìn Michael bị thiếu nữ kéo đi, Gabriel kêu lên một tiếng, cô quả thật không thể tin được những gì mình đang chứng kiến.
Người cao ngạo không ai bì nổi như Michael, làm sao lại biến thành như vậy.
Thân thể nhuộm đầy máu tươi chật vật không chịu nổi, vô lực bị thiếu nữ kéo đi.
Thế nhưng điều làm Gabriel khiếp sợ, là ở phía sau lưng của hắn, đã không còn đôi cánh khổng lồ xinh đẹp.
"Ngươi chính là con của Đại thiên sứ?" Phượng Lại Tà nhìn thiên sứ nữ đang tỏa ra hào quang trước mắt, chậm chạp mở miệng hỏi.
"Ngươi là?" Gabriel nhìn cô gái hoàn toàn xa lạ trước mắt, có chút không hiểu, nhưng rất nhanh, cô ngay lậptức thấy được ở sau lưng của người thiếu nữ này, là mười một cái cánh chim nhuốm máu.
Cô không nhịn được hét lên một tiếng.
"Ngươi...ngươi làm cái gì vậy?"
"A, cánh bọn họ rất đẹp." Phượng Lại Tà chú ý tới tầm mắt của Gabriel, nàng nhìn mười một cái cánh chim, tùy ý mở miệng nói.
"Làm sao ngươi có thể làm thế?" Cánh chim là nguồn gốc năng lượng của thiên sứ, thế nhưng cô ấy lại mang theo mười một cái cánh này xuất hiện, nhìn Michael mất đi cánh chim, ngay lập tức Gabriel nhận ra điều gì đó.
"Ngươi bẻ gãy cánh của anh ấy?" Gabriel hỏi.
"Sáu cái." Phượng Lại Tà gật đầu một cái.
Gabriel lại không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, có thể bẻ gãy cánh của Michael khi hắn triển khai toàn bộ Lục Dực, năng lực ấy phải khinh khủng đến mức nào.
Nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn trước mắt, đáy mắt Gabriel chợt sáng lên.
"Phượng Lại Tà, ngươi là Phượng Lại Tà?!"
Ngươi biết ta?" Phượng Lại Tà ngẹo đầu nhìn Gabriel, cô dã quên mất Michael đang ngất đi ở bên kia.
"Làm sao ngươi lại biến thành như vậy?" Gabriel gần như nhận không ra Phượng Lại Tà hỏi.
"Biến thành như thế nào?" Phượng Lại Tà cong khóe miệng lên cười nhìn Gabriel, con ngươi màu đen dừng lại ở trên cánh của Gabriel.
"Cánh chim của ngươi cũng rất xinh đẹp."
Cái gì?
Gabriel hơi sững sờ, nhìn mười một cái cánh, âm thầm hít một hơi lạnh.
"Ngươi muốn cánh của ta?" Nếu như cô không có đoán sai.
"Một cái, ta cần một cái cánh của ngươi, trong bảy Đại thiên sứ, có cánh của ngươi." Phượng Lại Tà nghiêm túc gật đầu một cái, như không nghĩ được lời có gì không đúng, bởi vì ánh mắt bình tĩnh của cô ấy.
"Ngươi đã bẻ gãy cánh của năm vị Đại thiên sứ khác?" Gabriel trong lòng hơi hồi hộp một chút, cô không thể tin vào tai của mình.
"Chỉ bẻ gãy được một cánh." Phượng Lại Tà gật đầu một cái, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào cặp cánh của Gabriel.
"Ta chỉ còn thiếu một."
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Nhìn Phượng Lại Tà cực kỳ quỷ dị trước mắt, Gabriel trong lòng tràn đầy lạnh lẽo.
Phượng Lại Tà chớp chớp đôi mắt đen một hồi, miệng nở ra nụ cười ngọt ngào.
"Thí thần."
Cưỡi ma thú đen, Phượng Lại cùng Phượng Ca song song xông vào bên trong Thiên giới, nhìn các thiên sứ đứng một bên ngây người như phỗng, trái tim Phượng Lại thoáng qua một tia gì đó.
Một tay Phượng Ca kéo một thiên sứ qua, cau mày hỏi: "Thiên Lao ở đâu?"
Thiên sứ nhìn cặp mắt màu đỏ thẫm của Phượng Ca, liền kinh hãi đấu tranh, một tiếng rít chói tai vang lên, cung tới trong nội điện ở lại giữ các thiên sứ.
Đông đảo thiên sứ cùng nhau chạy tới nơi đây, mọi người kinh ngạc nhìn đám người của Phượng Lại đột nhiên xông vào Thiên Giới.
Thiên sứ dùng dằng, Phượng Ca muốn động thủ, thế nhưng nhanh như cắt cánh tay của Phượng Lại đã bóp chặt cổ của thiên sứ.
Trong nháy mắt thiên sứ ngưng tất cả động tác, ánh mắt hoảng sợ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông tuấn mĩ kia, đôi mắt màu tím, giống như ác ma làm cho người ta sợ hãi.
"Ta chỉ hỏi một lần thôi, Thiên Lao ở đâu?" Phượng Lại lạnh lùng mở miệng, làm cho tất cả thiên sứ ở đây không nhịn được lạnh run một cái, ngay sau đó, thiên sứ bị bóp cổ, run rẩy giơ tay lên, chỉ vào Thiên Lao.
Phượng Lại nhanh chóng bỏ thiên sứ qua một bên, ma thú giống như hiểu ý của hắn, nhanh chóng hướng lên trời bay đi.
Cánh cửa khổng lồ đã rộng mở, sương mù dày đặc từ phía trong chậm rãi bay ra, ma thú ở trên trời từ từ dừng chân, con ngươi màu xanh biếc nhìn sâu vào trong Thiên Lao.
"Chủ nhân, đi vào nơi này, tất cả năng lượng công kích sẽ biến mất." Giọng nói từ trong miệng ma thú truyền ra, Phượng Lại hé mắt, con ngươi màu tím, trong nháy mắt biến thành màu bạc.
"Đi vào."
Không hề có động tác dư thừa, ma thú nhanh chóng bay vào trong Thiên Lao.
Xuyên qua màn sương nồng nặc, giống như vĩnh viễn không đến được cuối cùng, Phượng Lại ngoài thì tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì nóng nảy, hắn vội vàng muốn thấy được bóng dáng Phượng Lại Tà.
"Cái gì vậy?" Phượng Ca ngồi ở sau lưng Phượng Lại chợt mở miệng, chỉ về ánh sáng nhàn nhạt phía trước, nhẹ giọng hỏi.
Mùi máu tươi nhàn nhạt, phiêu tán ở trong không khí, ma thú tăng nhanh tốc độ dưới chân.
Khi ma thú lao ra khỏi màn sương dày đặc, Phượng Lại nhìn thấy sự việc trước mắt.
Đôi mắt bạc nhìn thấy cặp mắt đen kia, có chút sửng sốt.
"Tiểu Tà." Hắn khẽ gọi một tiếng, nhanh chóng từ trên người ma thú nhảy xuống, đi về phía sợi dây thừng ở trên mặt đất, Phượng Lại Tà đang ngồi đó không hề nhúc nhích.
"Ngươi là ai?" Phượng Lại Tà đang trừng mắt vì bị giữ chặt ở trên đất thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một người con trai tuấn mỹ, thế nhưng trong lòng cô bỗng có cảm giác quen thuộc.
"Nơi này vừa xảy ra chuyện gì vậy?" Phượng Ca cùng đi theo tới đây, hắn ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra ánh dfienddn lieqiudoon...sáng, đó là một thiên sứ nữ xinh đẹp, lúc này cô ấy đang ngồi trong vòng vây của rất nhiều thiên sứ, mà trong ngực của cô ấy, là một người chật vật không chịu nổi, đang ngủ.
Thay vì nói là người, không bằng nói đó là thiên sứ trưởng mất đi Michael Lục Dực.
"Bá tước Phượng Lại." Gabriel có chút kinh ngạc nhìn hai người xông vào trong Thiên Lao, một người trong số đó, chính là Phượng Lại được Hàn Ngự tự mình thả đi.
Phượng Lại trầm mặc ôm lấy Phượng Lại Tà sắp bị trói, đi tới bên cạnh vòng tròn thiên sứ, thế nhưng làm hắn chú ý đó là mười một cánh chim màu trắng ở trong vòng.
"Buông ta ra!" Phượng Lại Tà nhíu mày, có chút giận thét chói tai.
"Xin lỗi, cô ấy có chút kích động, cho nên tôi chỉ có thể làm thế." Gabriel nhìn vào đôi mắt màu bạc của Phượng Lại, có chút áy náy mở miệng nói.
Trước đó, lúc Phượng Lại Tà chuẩn bị tấn công cô, không biết ở Thiên Lao nếu sử dụng năng lượng công kích sẽ bị lực lượng phản lại, chẳng những làm chính mình bị thương, mà còn bị ngất đi nữa, Gabriel nhân lúc đó đã trói Phượng Lại Tà lại.
"Buông ta ra!" Phượng Lại Tà cắn răng nhìn chằm chằm vào người đàn ông tuấn mỹ, cô vội vàng muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình, tiếc rằng dây thừng trên người cô vô cùng chắc chắn, mà mình lại dùng ma pháp để công kích, không thể phá được nó.
"Thả em ra, em nghĩ em đang làm cái gì vậy?" Phượng Lại cúi đầu, nhìn cô không ngừng giãy dụa ở trong lòng mình, một vài sợi tóc đen rớt trên cánh tay của hắn lên, lửa giận ở trong con ngưoi màu đen cứ như vậy lóe sáng lên.
"Này, đây chính là năng lượng mạnh nhất của đứa con cấm kỵ sao? Hai con ngươi màu đen."
"Thí thần" Trong nội tâm của Phượng Lại Tà không ngừng vang lên hai chữ thí thần
Phượng Lại khẽ cau mày, bàn tay chạm lên trên trán của cô, trong đầu chậm rãi nhớ tới từ ngữ tối tăm khó hiểu này , ánh sáng nhàn nhạt bao phủ ở trên người Phượng Lại Tà, cô ngưng giãy dụa, giống như đang ngủ.
Thí thần.
Tập hợp đủ mười hai cái cánh, có thể giải phóng thiên sứ sa ngã Lucifer bị giam cầm ở Ma giới ra ngoài.
Lucifer, là thiên sứ mà Thượng Đế sủng ái nhất.
Năng lượng của mười hai cái cánh chim tuyệt đối mạnh hơn gấp nhiều lần so với Michael.
Nhìn Phượng Lại Tà ngủ mê man ở trong lòng mình, đáy mắt Phượng Lại nhanh chóng vụt qua một tia đau lòng, hắn cũng không rõ cái gì đã khiến cô không kiểm soát được năng lượng, dfienddn lieqiudoon...nhưng tinh thần của cô căn bản không thể chịu đựng được năng lượng khủng khiếp đó, cho tới bây giờ cô đã mất đi lý trí của chính mình.
May mắn thay…
May mắn là hắn có thể kiềm chế lực lượng của cô, có thể miễn cưỡng làm cô bớt kích động.
Ôm Phượng Lại Tà đang ngủ mê mang, Phượng Lại đi tới trước mặt của Gabriel, híp mắt nhìn vẻ mặt ôn hòa của cô.
"Đại quân Thiên giới đã bị tiêu diệt, có một người muốn gặp cô." Phượng Lại chậm rãi mở miệng nói
Đối với chuyện đại quân Thiên giới đã bị tiêu diệt, ngay từ lúc thấy Michael chật vật như vậy, trong lòng Gabriel liền có chút suy đoán, thế nhưng khi sự việc xảy ra, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
Đại quân Thiên giới do Michael lãnh đạo, quả nhiên đã thua.
"Người nào?" Gabriel hỏi.
"Đại nhân Lucifer." Phượng Lại mở miệng nói, trong nháy mắt thân thể Gabriel đột nhiên chấn động, sững sờ nhìn Phượng Lại, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Cô đã nghe đến cái tên Lucifer này rất nhiều lần rồi, nhưng cô ít khi được thấy mặt của hắn, Gabriel cũng không hề để ý rằng, nước mắt ấm áp đang từ đáy mắt cô chậm rãi rơi xuống, cô sững sờ nhìn Phượng Lại, chậm rãi đứng dậy.
"Đi thôi, ngài với tôi đi gặp ngài ấy." Âm thanh run rẩy từ trong miệng Gabriel truyền ra, cô không thể dfienddn lieqiudoon...điều chỉnh nội tâm xúc động sao cho bình tĩnh được, đã sớm nghe ba chữ Lucifer thế nhưng tại thời điểm này, giờ khắc này, cô lại vô cùng bình tĩnh.