Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 104: Q.1 - Chương 104: Thù hận




“Ngươi là ai?” Mục Đồ hơi nheo mắt lại, nhìn Hỏa Đề từ trên xuống dưới. Tuy rằng hắn biết rằng người trước mắt này là một trong ba vị hoàng tử của Ma tộc, nhưng thân phận chính xác thì vẫn không thể nào biết được. Mặt khác, lời nói của hắn ta lại làm cho Mục Đồ rất kinh ngạc.

Hoàng phi? Phượng Lại Tà? Con nhóc này bắt đầu có quan hệ với hoàng tử của Ma tộc từ lúc nào?

Hỏa Đề đứng cạnh Phượng Lại Tà, sau đó bất chấp Phượng Lại Tà có đồng ý hay không, hắn liền một tay ôm cô bé lên.

Phượng Lại Tà giật mình, bắt đầu giãy giụa.

“Cái gì mà “hoàng phi tương lai” chứ? Nằm mơ giữa ban ngày.” Nó không đời nào đồng ý gả cho hắn.

“Thả tôi xuống.” Nếu còn không thả, nó sẽ cắn người.

“Nếu em muốn bị chém làm hai khúc thì anh sẽ thả em xuống.” Hỏa Đề nheo mắt cảnh cáo. Cô bé này quả thật là không biết tốt xấu, nếu không nhờ có hắn thì vừa rồi nó đã bị người ta chặt làm đôi rồi.

“Anh cho là hắn có thể chạm tới tôi?” Phượng Lại Tà hừ một tiếng xem thường. Sở dĩ nó vẫn đứng bất động là do nó đã có chuẩn bị trước rồi. Nó cũng không đần độn, làm sao có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ chịu đòn?

“Hống…”

Ngay lúc hai người đang tranh chấp không dứt, bởi vì Phượng Lại Tà đã rời khỏi, Tiểu Bạch lập tức phá bỏ mọi trói buộc, hận thù đốt cháy tim nó, nó giận dữ bất chấp tất cả mà xông vào Mục Đồ.

“Là ngươi.” Mục Đồ vừa rồi chú ý Phượng Lại Tà quá mức nên không hề nhìn tới bạch lang mà cô bé đang cưỡi, cho tới khi đối phương hùng hổ tấn công, hắn mới nhận ra nó chính là người mà hắn đã từng bắt nhốt – Nhị hoàng tử Sóc Ẩn của lang tộc, hay nói chính xác hơn – đã từng là nhị hoàng tử, kẻ phế vật mà bây giờ ngay cả năng lực biến thân cũng không có.

Mục Đồ nhếch miệng cười nhạt, con vật này không biết trốn thoát khỏi địa lao vào lúc nào, hắn cũng không chú ý tới, dù sao cũng đã thành phế vật, hắn cần gì phải phí sức quan tâm.

“Ha ha, hóa ra ngươi còn chưa chết.” Mục Đồ châm chọc. Nói xong, hắn nhảy xuống khỏi lưng ngựa, tránh thoát công kích. Mục Đồ tránh được, nhưng con ngựa dưới thân hắn hiển nhiên không may mắn như vậy, nó còn chưa kịp kêu một tiếng, móng vuốt của bạch lang đã xẹt qua cổ, lập tức làm cho nó ngã xuống bỏ mình.

“Tiểu Bạch, không được làm bậy.” Phượng Lại Tà không rảnh quan tâm tới Hỏa Đề nữa, cô bé cau mày nhìn vẻ điên cuồng của Tiểu Bạch, trong lòng thầm cảm thấy không ổn.

Mãnh thú đã phóng ra sao có thể dễ dàng triệu hồi trở lại. Tiểu Bạch căn bản không nghe thấy mệnh lệnh của Phượng Lại Tà, trong lòng nó hiện tại chỉ có hai chữ: Giết hắn.

“Hống.” Tiếng rống của nó làm cho người khác run rẩy.

Một kích không trúng, bạch lang lại tiếp tục công kích không ngừng nghỉ.

“Kẻ phế vật như ngươi còn mộng tưởng làm gì được ta?” Mục Đồ một bên ung dung né tránh, một bên cười nhạt, trong mắt rõ ràng hiện lên sự khinh bỉ.

Sóc Ẩn – người đã từng là tai họa ngầm lớn nhất của hắn, giờ này khắc này đã trở thành một phế vật mà hắn chẳng buồn để vào mắt, ngoại trừ thân hình to lớn bên ngoài thì chẳng còn gì đặc biệt nữa cả.

“Hống.” Lời nói của Mục Đồ truyền vào tai bạch lang là vô cùng chói tai, nó dường như nổi điên, lồng lộn lên, nhưng ngay cả góc áo của Mục Đồ cũng không thể đụng tới.

Phượng Lại Tà chứng kiến tất cả, từng câu nói của Mục Đồ cũng nghe rõ không sót một chữ. Cô bé cắn răng, ra sức giãy ra Hỏa Đề, sau khi nhảy xuống mặt đất, trong nháy mắt, cô bé liền vung roi tấn công.

Sợi roi như một con rắn linh hoạt luồn lách vào giữa Mục Đồ và bạch lang, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà chặt gãy thanh kiếm trong tay Mục Đồ.

“Mục Đồ đại thúc, không ai nói cho ngươi biết là đánh nhau cần chú ý công bằng sao?” Nụ cười tươi rói nở bên môi, nhưng đôi mắt màu hổ phách của Phượng Lại Tà lại không có một chút ý cười.

“Ngươi.” Mục Đồ trừng mắt nhìn Phượng Lại Tà, nhưng không dám lỗ mãng ra tay. Dù sao, cái tên Hỏa Đề kia vẫn còn đứng một bên nhìn hắn chằm chằm. Hắn tuyệt đối không hề hoài nghi, nếu như hắn còn dám ra tay đánh Phượng Lại Tà, Hỏa Đề nhất định không chút do dự gia nhập chiến đấu, như vậy tình huống của hắn sẽ cực kì bất lợi.

“Hống.” Tiểu Bạch đang định nhào tới xé xác Mục Đồ thì Nguyệt Quang đã kịp thời chạy tới, hắn vung roi cuốn Mục Đồ trở lại trên lưng ngựa.

“Mục Đồ đại nhân, hiện tại không phải là lúc giải quyết ân oán cá nhân, xin mời ngươi lấy đại cục làm trọng.” Nguyệt Quang bình tĩnh nhắc nhở.

“Ta biết rồi, tới hoàng cung thôi.” Mục Đồ cười lạnh một tiếng, hắn không phải kẻ ngốc, sẽ không chọn thời điểm không có một chút lợi thế này để ra tay. Lời nói của Nguyệt Quang rất hợp ý hắn, đồng thời cũng cho hắn cái cớ để rời khỏi, hắn dĩ nhiên là phải biết thời biết thế rồi.

“Hống.” Tiểu Bạch thấy Nguyệt Quang quay đầu chuẩn bị mang Mục Đồ đi, vừa định đuổi theo nhưng lại bị Phượng Lại Tà từ phía sau ôm lại, hai cánh tay nhỏ bé mạnh mẽ giữ chặt cổ nó, làm cho nó không thể nhúc nhích.

“Đừng đuổi theo, Tiểu Bạch, đừng đuổi theo.” Phượng Lại Tà nhẹ giọng khuyên giải Tiểu Bạch. Nó biết Tiểu Bạch hận Mục Đồ sâu như thế nào, thế nhưng đối phương mang theo một đoàn nhân mã đông đúc, chỉ hai người bọn họ không thể nào ứng phó hết được. Nó cũng không ngại cùng Tiểu Bạch liều chết, thế nhưng, nó biết, khoan nói tới những người khác, chỉ riêng Nguyệt Quang cùng Sài cũng đủ để đánh ngang tay với nó và Tiểu Bạch rồi, hôm nay lại thêm nhiều người khác nữa, kết quả hoàn toàn có thể đoán trước, chỉ sợ còn chưa động được vào Mục Đồ thì bọn họ đã thua rồi.

Tiếng kêu run run của Tiểu Bạch không ngừng truyền tới, nó muốn giãy ra, đi giết Mục Đồ, đem tất cả hận thù đều thanh toán vào hôm nay. Tuy vậy, nó hiểu được sự lo lắng của Phượng Lại Tà, nó cũng biết rõ nếu nó thật sự xông lên, cô gái nhất định sẽ theo tới. Nó không quan tâm mạng sống ti tiện của mình, bởi vì bây giờ nó chỉ có hai bàn tay trắng, thật sự đúng là một phế vật, nhưng cô gái thì khác. Phượng Lại Tà là một trong những người mà nó quan tâm nhất. Cô gái không thể bị thương, càng không thể vì nó mà bị thương.

Bạch lang ngửa đầu lên trời, tiếng sói tru vang vọng bốn bề, mang theo nỗi bi thương, tuyệt vọng và thù hận bất tận.

“Đi thôi, chúng ta về nhà, chúng ta về nhà.” Cảm nhận được nỗi đau đớn của Tiểu Bạch, Phượng Lại Tà cũng đồng thời cảm thấy chua xót, khổ sở. Nó đem mặt cọ vào cổ Tiểu Bạch, nhẹ nhàng nói.

“Thời gian còn dài, trên võ đài, sư phụ nhất định sẽ giết hắn.” Phượng Lại Tà từ từ cảm nhận được Tiểu Bạch bình tĩnh trở lại. Cô bé ngồi trên lưng nó, vỗ đầu nó trấn an.

Sư phụ sở dĩ đến đây, thỉnh cầu được vào đội tuyển của huyết tộc chính là vì sớm một ngày đâm chết kẻ thù. Nó tin tưởng, không lâu nữa, thù hận của bọn hắn sẽ được giải quyết trên võ đài.

Tiểu Tiểu Bạch ngoan ngoãn chạy về trên vai Phượng Lại Tà, nhu thuận ngồi im không làm ồn, không quấy phá. Tiểu Bạch cúi đầu gầm gừ một tiếng, nhìn thoáng qua Hỏa Đề, sau đó chạy đi.

Hỏa Đề đứng ở tại chỗ, nhìn đoàn người dần dần đi xa, trong bụng nổi lên chút tò mò về tên Mục Đồ kia, không biết hắn ta là ai, lại có ân oán gì với Tiểu Tà và con bạch lang của cô bé?

Hỏa Đề thở dài, hắn quyết định khi nào rảnh rỗi sẽ đi hỏi nhị ca một chút, dù sao tên kia trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, không gì là không biết mà.

Chỉ là, Phượng Lại Tà còn không biết, hành động sáng sớm của nó đã nhấc lên một trận nghị luận nhộn nhịp trong hoàng cung. Phượng Tê và Phượng Ca vừa mới rời giường thì đã nghe thấy một đống lời oán giận, nghe đến mức tai của bọn họ đều muốn nổ tung.

Cuối cùng, Phượng Tê đành phải đứng ra trấn an mọi người trong hoàng cung cùng các tuyển thủ đang nghỉ tạm ở đây. Thật vất vả giải thích xong, đợi bọn họ đi rồi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm ngồi lên ghế nhìn Phượng Ca.

“Nhóc con kia thật đúng là biết cách chế tạo phiền phức, sáng sớm cũng không chịu để cho người khác thanh tĩnh.” Phượng Ca cười đến híp cả mắt, hắn rất ngạc nhiên không biết cô nhóc kia lại đi làm cái gì mà có thể khiến cho nhiều người oán giận như vậy.

“Mặc kệ là gì cũng không thể để cho phụ vương biết.” Phượng Tê không muốn bất luận tin tức nào liên quan tới Phượng Lại Tà truyền vào tai Phượng Ngâm, hắn không muốn để bất kỳ ai có lý do xúc phạm tới cô bé.

“Ai em cũng trấn an rồi, phụ vương giờ này còn chưa có rời giường, người sẽ không biết đâu.” Phượng Ca vẫy tay, hắn thực cảm thấy Phượng Tê càng ngày càng giống bảo mẫu của Phượng Lại Tà, chuyên môn lo việc thu dọn “chiến tích” cho cô bé, chỉ sợ Phượng Lại Tà bản thân cũng không biết mình đã gây ra bao nhiêu họa.

“Những tộc khác thì không sao, chỉ e là Hỏa Đề…” Phượng Tê bất đắc dĩ thở dài nhìn Phượng Ca.

“Anh biết rồi, anh sẽ tìm thời cơ đi nói với hắn. Chuyện này tới đây là kết thúc được rồi, Hỏa Đề cũng không phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi, nếu không em nghĩ là nhóc con kia còn có thể rời khỏi? Hỏa Đề chỉ dùng một tay cũng có thể xách Phượng Lại Tà như xách một con gà lên rồi.” Phượng Ca dĩ nhiên hiểu rõ Phượng Tê lo lắng cái gì. Hắn cũng rất sảng khoái hứa rằng sẽ giúp Phượng Tê ngăn chặn tin tức. Chỉ có điều, hắn bản thân cũng rất hiếu kì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tay lăng nhăng như Hỏa Đề lại nảy ra ý định đi lấy vợ, thậm chí còn lựa chọn Phượng Lại Tà? Hắn biết rõ cô bé kia cũng chẳng phải tay vừa, tính cách không tốt lại bướng bỉnh nghịch ngợm, thật dễ dàng làm cho Hỏa Đề nhe răng trợn mắt. Không biết là hắn nên chê Hỏa Đề ngu ngốc hay là nên khen hắn ta thật rất có tinh thần mạo hiểm nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.