Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 127: Q.1 - Chương 127: Tiên đoán.




Trong ly thủy tinh trong suốt óng ánh là chất lỏng màu đỏ yêu diễm mê hoặc, Phượng Lại ngồi trên ghế nhìn Đệ Nhị phía đối diện đang đứng trước cửa sổ.

Y rất đúng giờ, sau khi đợt rút thăm kết thúc, bóng đêm vừa mới buông xuống y đã đúng hẹn tới Bá tước phủ.

“Ngài muốn hỏi cái gì?” Đệ Nhị thở dài một hơi, xoay người mặt hướng về phía Phượng Lại. Từ lúc hắn đến phủ Bá tước, Phượng Lại đã đưa Tiểu Tà về phòng, bản thân cùng y đi tới một căn phòng tràn ngập mùi máu tươi.

Chỉ cần ngửi thấy mùi máu tươi từ bốn phía không ngừng lan tràn đến thì đủ để cho Đệ Nhị hiểu rõ ý tứ của Phượng Lại. Khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Hắn quả nhiên vẫn không thay đổi, vẫn cường thế như vậy.

“Chuyện mà ngài đang giấu diếm.” Phượng Lại ưu nhã gác hai chân thon dài lên nhau, một tay để dưới cằm, tay kia nhẹ nhàng lắc máu trong ly rượu, hắn lẳng lặng nhìn nam tử mỹ lệ trước mắt.

Lông mày Đệ Nhị khẽ nhăn lại. Tuy rằng biết mục đích hôm nay hắn kêu bản thân mình tới phủ Bá tước, thế nhưng đáy lòng vẫn có chút do dự.

“Ngài cần gì phải hỏi?” Chậm rãi cúi đầu xuống, đôi mắt ngân sắc của Đệ Nhị âm thầm hiện lên một tia tiếc hận.

“Ta cho tới bây giờ đều không thích người khác chạm vào thứ thuộc về ta.” Là do y chưa có sự cho phép của hắn đã tự ý tiên đoán cho Tiểu Tà, đây cũng không phải là điều mà hắn hy vọng thấy được.

Đệ Nhị khẽ cười ngẩng đầu lên.

“Sao ngài không cho rằng chuyện gì cũng chưa biết, ta cũng sẽ không nói ra những gì ta thấy.” Y cũng đã dự định đem tất cả những gì bản thân nhìn thấy vĩnh viễn phủ lên một lớp bụi.

“Ta muốn biết tương lai mà ngài đã thấy được.” Quá khứ của Tiểu Tà, thân phận của Tiểu Tà, không ai so với hắn có thể rõ ràng hơn. Thế nhưng hắn lại không có năng lực tiên tri của Đệ Nhị. Dù sao…

Tử mâu khẽ nheo lại đảo qua đôi mắt ngân sắc của Đệ Nhị.

Dù sao, đó cũng là hắn dùng hai mắt của mình để trả giá.

“Ngài quả nhiên vẫn muốn biết.” Đệ Nhị mỉm cười, nụ cười mỹ lệ khiến cho người khác không thể dời tầm mắt. Thế nhưng ánh mắt Phượng Lại vẫn băng lãnh như cũ nhìn chăm chú vào đôi mắt y.

“Phượng Lại, ngài đang đồng tình sao?” Đệ Nhị đột nhiên thu lại nụ cười, nhàn nhạt mở miệng hỏi.

“Có ý gì?” Phượng Lại khẽ chau mày lại, đối với vấn đề của y cảm thấy khó hiểu.

“Ngài làm tất cả vì Tiểu Tà là vì cái gì?” Y thấy được đêm hôm đó, ánh lửa trong rừng rậm bốc cao lên tận trời xanh, bóng lưng thon dài cao lớn, trên tay hắn ôm một cô bé, ưu nhã hạ xuống một nụ hôn. Y thấy Phượng Lại cúi xuống bên tai Tiểu Tà, nhẹ nhàng nói khẽ. Y nghe được âm thanh thuộc về Phượng Lại, một khế ước được hình thành.

Nhưng….

Khế ước kia lại không thể thực hiện. Y cảm thấy Phượng Lại sẽ không ngu xuẩn như vậy, y không thấy được tất cả, không biết được phía sau của những việc này. Bởi vì Phượng Lại chính là một người thông minh sắc sảo, hắn giống như một tác phẩm hoàn mỹ của Thượng Đế, hắn có được dung mạo không thể xoi mói, sức mạnh chí cao vô thượng, cùng với…. trí thông minh tuyệt đỉnh.

“Ngài quản thật nhiều việc.” Phượng Lại khẽ nheo tử mâu lại. Giọng nói băng lãnh biểu lộ sự không hài lòng của hắn. Hắn cho tới bây giờ, vẫn không thích bị người khác chất vấn.

Hơn nữa, những chuyện này không phải là điều mà Đệ Nhị nên hỏi.

Đệ Nhị bật cười, cực kỳ có lễ nói xin lỗi.

“Xin lỗi, là ta nhiều lời. Chẳng qua khi thấy Phượng Lại Tà, ta liền nảy sinh ra kích động muốn xen vào việc của người khác."

Lời y nói là sự thật. Thói quen này của y trước sau như một, y rất ít khi hỏi đến vấn đề của người khác. Đối với y, việc mà y phải để ý cũng chỉ có phương Tây Ma tộc mà thôi. Hơn nữa, ngay từ ngàn năm trước tất cả mọi chuyện cũng đã không còn quan hệ gì với y. Chỉ là…

Phượng Lại Tà, có lẽ thân phận của cô nhóc làm cho y cảm thấy đồng cảm, hoặc có thể là xuất phát từ một cái gì khác khiến cho y muốn xen vào việc này.

“Quan tâm đến chuyện của ngài là được rồi, cuộc thay thế tân vương Tây phương Ma tộc rất nhanh sẽ bắt đầu. Ngài phải làm thế nào để tiếp tục tuân thủ hứa hẹn cùng người kia, mới là chuyện hiện tại ngài cần phải quan tâm nhất.” Phượng Lại đứng lên, cầm ly rượu đi tới bên người Đệ Nhị, đưa ly rượu trong tay cho y.

Đệ Nhị ngẩn người, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Ta đã không còn là ta trước kia. Hiện tại, ta là quốc sư Đệ Nhị của phương Tây Ma tộc.”

Tử mâu Phượng Lại có một tia sáng chậm rãi lướt qua, hắn tiện tay đem ly rượu đặt ở một bên.

Ly thủy tinh óng ánh trong suốt rớt trên tấm thảm, máu đỏ tươi rơi vãi đầy đất bị tấm thảm mềm mại chậm rãi hấp thu.

“Như vậy, quốc sư Đệ Nhị, nói cho ta biết hình ảnh mà ngài nhìn thấy.” Hắn không có hứng thú tiếp tục dông dài cùng y, thời gian của hắn đã không còn nhiều.

“Như vậy, trước khi ta nói cho ngài biết, ngài có thể đưa tay ngài cho ta không?” Đệ Nhị cười vươn tay về phía Phượng Lại.

Phượng Lại nhíu mày nhìn ngón tay trắng nõn của y. Hắn biết, một khi hắn đặt tay mình lên đó, hậu quả sẽ là cái gì.

“Ngài đây là đang trao đổi?” Vươn tay chạm vào tay Đệ Nhị đồng nghĩa với việc ngầm cho phép y tiên đoán tương lai của mình, dùng tương lai của mình đổi lấy tương lai của Tiểu Tà.

Đệ Nhị cười khẽ: “Thứ lỗi cho lần hèn mọn duy nhất này của ta, nếu không thì vĩnh viễn không có khả năng ngài cho phép ta nhìn thấy tương lai của ngài.” Nếu như nói, hiện tại trên thế giới này còn có người nào khiến cho y để ý, như vậy cũng chỉ còn lại người trước mắt này, con người cao ngạo lại có chút lãnh mạc bất cận nhân tình – bá tước quỷ hấp huyết. Y cũng không có quên,vào một ngày của năm đó, khi y có được năng lực xem được tương lai, y đã vươn một tay ra, muốn dùng năng lực mà mình mới có được để tiên đoán tương lai cho hắn.

Chẳng qua, khi đó tay y đã bị Phượng Lại đẩy ra không chút do dự, sau đó xoay người rời đi. Từ đó đến nay liền phân rõ giới hạn với y.

“Ngài càng ngày càng giống người Ma tộc.” Hiểu được việc nắm bắt nhược điểm của người khác để tiến hành giao dịch. Hắn hẳn nên ca ngợi y ngày càng thuần thục sao? Phượng Lại cười lạnh.

“Đáng tiếc ta vĩnh viễn cũng không phải người Ma tộc.” Đệ Nhị không ngại sự trào phúng của Phượng Lại. Y biết mình đang làm chuyện mà từ trước tới nay Phượng Lại xem thường nhất. Nhưng y có suy nghĩ của mình, cho dù Phượng Lại xem thường y, vậy cũng không là gì.

“Ta nghĩ ngài đã quên ngài là ai.” Phượng Lại lạnh lùng nhìn nét mặt Đệ Nhị. Con người đã sống hàng ngàn năm lịch sử cùng với hắn đã để hắn cảm thấy ngày càng xa lạ.

“Phượng Lại, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên thân phận của ta. Nhưng bây giờ, thân phận của ta là quốc sư Đệ Nhị của Tây phương Ma tộc. Điều này đã không thể nào thay đổi.” Chán nản suy sụp bả vai. Y thiếu nợ người kia, đây là cam kết giữa y và người đó. Ngay từ khi y từ bỏ tất cả, dùng hai mắt của mình đổi lấy năng lực tiên đoán tương lai là y đã biết rõ, bánh răng số phận đã bắt đầu vận chuyển, nó đã đi lên quỹ đạo thuộc về nó.

“Như vậy nói cho ta biết, ngài thấy gì.”

Phượng Lại thản nhiên đặt tay mình trong tay Đệ Nhị, ngay sau đó nắm thật chặt tay y, híp mắt nhìn biểu tình thản nhiên của Đệ Nhị.

Tử mâu chậm rãi di chuyển trên gương mặt quen thuộc, Phượng Lại yên lặng chờ đáp án của Đệ Nhị.

“Ngài…không thể…” Ngay khi Đệ Nhị chạm vào tay Phượng Lại, con mắt khẽ nheo lại, một tia đau khổ dừng lại đáy mắt y.

Vô số hình ảnh dũng mãnh xông vào trong đầu Đệ Nhị. Quá khứ của Phượng Lại, bản thân y cùng Phượng Lại sóng bước đi, còn có tử mâu của bản thân, dáng vẻ tươi cười thản nhiên.

“Ngài thấy được sao? Thấy được điều mà ngài muốn?” Phượng Lại híp mắt lại nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Đệ Nhị. Một khi y muốn biết rõ tương lai của hắn, như vậy y cũng sẽ phải thừa nhận quá khứ của y, những điều này đều là quá khứ của Đệ Nhị.

Đệ Nhị cố nén đau đớn trong lòng, chân mày nhíu chặt tiếp tục xem.

Một vài hình ảnh dao động giống như đèn kéo quân đang lưu chuyển. Y thấy một cánh cổng nguy nga lộng lẫy, y thấy được trước cánh cổng là một hàng bậc thang thật dài. Mây mù tản đi, trên bậc thang trắng noãn tinh khiết là những vết máu loang lổ chói mắt.

Giống như một dòng suối bị khuấy động, hàng vạn hình ảnh lướt nhanh xoay tròn xuất hiện trong đầu y, giống như muốn đảo lộn đầu óc của y.

“A!!!” Hình ảnh vô cùng hỗn loạn khiến cho Đệ Nhị không có cách nào tiếp nhận. Y thống khổ quỳ trên mặt đất, đầu cúi thật thấp, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng toát ra.

Từng giọt từng giọt rơi trên mặt thảm.

“Ngài nhìn thấy gì?” Phượng Lại lạnh lùng nhìn tay Đệ Nhị vẫn nắm tay mình. Bởi vì thống khổ mà gân xanh nổi lên, bàn tay nắm tay hắn cũng khẽ run rẩy. Thế nhưng, sức lực của Đệ Nhị vẫn không chút nào thả lỏng, y vẫn nắm chặt tay hắn đến nỗi không thể động đậy.

“Ta thấy được tất cả những chuyện mà ngài muốn làm.” Đệ Nhị miễn cưỡng trả lời.

“Hả?.” Đáy mắt Phượng Lại hiện lên một tia cười lạnh.

“Ngài biết ta muốn cái gì?”

“Phượng Lại, cự tuyệt yêu cầu của Phượng Ngâm. Yêu cầu của hắn, sẽ hại chết ngươi.” Đệ Nhị chật vật từ dưới đất đứng lên, thân thể có chút không ổn định tựa trên vách tường, sắc mặt y trắng một cách dị thường.

Phượng Lại thu hồi tay của mình, nhìn Đệ Nhị.

“Ngài biết ta không thể, tựa như ngài không thể vi phạm cam kết của mình.” Thanh âm Phượng Lại lạnh lùng thản nhiên không mang một chút cảm tình, lại làm cho khuôn mặt dịu dàng của Đệ Nhị xuất hiện một tia đau xót.

“Ngài còn có quyền lựa chọn.” Hắn và mình khác biệt, bản thân y vì một lời cam kết mà chôn vùi tất cả. Nhưng Phượng Lại thì khác, hắn không cần thiết phải làm như vậy, hắn đã vì Đông phương Huyết tộc mà làm đủ chuyện rồi, đã quá đủ rồi.

Phượng Lại nhìn Đệ Nhị nghiêng ngả giống như muốn ngã, hắn biết rõ lần này y đã tiêu hao một lượng tinh lực cực lớn. Hắn lặng lẽ tiến lên một bước, đỡ lấy thân thể sắp ngã của Đệ Nhị.

“Không, ta đã không có lựa chọn, ta đã đáp ứng yêu cầu của Phượng Ngâm.” Nên nói lời cảnh báo của Đệ Nhị tới chậm, hay nên nói đây là an bài của số phận.

“Phượng Lại…”

Đệ Nhị cười khổ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

“Trao đổi thành công, nói cho ta biết tương lai của Tiểu Tà.” Đỡ Đệ Nhị ngồi xuống một chiếc ghế, Phượng Lại đứng trước mặt Đệ Nhị nhìn từ trên cao xuống lạnh giọng hỏi.

Đệ Nhị chậm rãi ngẩng đầu, dùng giọng nói khàn khàn hết sức chậm rãi nói: “Ta thấy được một tai nạn hết sức dị thường lan tràn trong tam giới.”

Đôi mắt màu bạc lóe ra lo lắng vô tận. Từ trên người Phượng Lại Tà, y thấy được rất nhiều tương lai về sau. Đây đã không phải là điều mà hắn có thể nắm giữ.

Điều này vượt qua sức chịu đựng cực hạn của y, vượt qua khả năng thay đổi của tất cả mọi người.

Điều này hiện lên trong đầu của y, nhưng y lại không cách nào có thể thay đổi. So với mọi người, y chỉ là biết trước trận tai họa này mà thôi.

Tử mâu Phượng Lại tràn đầy khiếp sợ. Hắn lẳng lặng nhìn Đệ Nhị chậm rãi thuật lại những gì mà y đã nhìn thấy. Hắn dường như đi qua Đệ Nhị thấy được tất cả những gì sẽ xảy ra trong một tương lai không xa.

Bàn tay bên người âm thầm nắm chặt.

-----

Phượng Lại Tà sau khi được Phượng Lại đưa về phòng thì cảm thấy bất mãn. Daddy lại vì Đệ Nhị quốc sư mà bắt nó về phòng. Chẳng lẽ giữa hai người có chuyện gì không muốn để cho người khác biết sao? Liếc mắt nhìn sang Tiểu Bạch đang nằm úp sấp dưới giường ôm đuôi của mình âm thầm rơi lệ, Phượng Lại Tà bỗng nhiên nghĩ đến chính mình còn chưa biết đối thủ của sư phụ là ai.

Bàn tay hướng về phía Tiểu Tiểu Bạch đang núp trong chăn vọng tưởng tránh được một kiếp kéo ra, một tay xách nó lên ngang mặt. Tiểu Tiểu Bạch ngay lập tức dùng cặp mắt lã chã chực khóc chớp chớp nhìn Phượng Lại Tà, giống như muốn khẩn cầu cô bé có lòng từ bi mà thả cho nó một con ngựa. Đáng thương cho cái đuôi lông xù của nó vừa mới khôi phục tri giác, bản thân nó khó mà chịu được giày vò của cô nhóc.

“Hì hì, Tiểu Bạch đứng lên, ta mang ngươi đi tìm sư phụ, khẳng định ngươi vẫn chưa biết đối thủ của sư phụ là ai.” Cười híp mắt bỏ qua ánh mắt ai oán của hai sinh vật màu trắng qua một bên, Phượng Lại Tà nở một nụ cười sáng lạn như nắng mặt trời nói.

“Ngao!!”

Tiểu Bạch được cô nhóc nhắc mới nhớ hôm nay bản thân mình vẫn chưa gặp Sóc Ly, căn bản vẫn chưa biết đối thủ đầu tiên của đại ca sau khi tiến vào top 20 là ai. Tinh thần nó lập tức trở nên phấn chấn từ trên mặt đất đứng lên.

Đi! Đi hỏi một chút.

“Ai nha nha, bạn học Tiểu Bạch không cần gấp như vậy nha.” Phượng Lại Tà đem Tiểu Tiểu Bạch khẽ ném lên đầu mình. Tên nhóc kia quen đường quen lối tìm được một vị trí thoải mái trên đầu cô nhóc nằm úp xuống. Một người hai thú tràn đầy sức sống mở cửa phòng ra, mục đích là phòng Sóc Ly.

Đứng ở trước cửa, Phượng Lại Tà lễ phép gõ cửa phòng nhưng không nghe thấy động tĩnh bên trong, vì vậy nên nó không khách khí dùng chân đạp lên cánh cửa thoạt nhìn cực kỳ hoa lệ lại chắc chắn kia, thế nhưng bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì.

Lẽ nào ngày hôm nay sư phụ hưng phấn quá độ, hao phí quá nhiều tinh lực, cho nên buổi tối ngủ đến nỗi không dậy nổi?

Giữa lúc Phượng Lại Tà chuẩn bị ra lệnh cho Tiểu Bạch phá cửa thì Hồ Tư đúng lúc xuất hiện, kịp thời cứu vớt tính mạng tựa “chỉ mành treo chuông” của cánh cửa.

“Tiểu Tà tiểu thư, Hoàng tử Sóc Ly đang ở đài luyện võ luyện tập, nếu như tiểu thư muốn tìm hắn, xin hãy đến đài luyện võ.” Hồ Tư dùng giọng nói bình tĩnh nói.

Vừa dứt lời liền thấy Phượng Lại Tà 1 giây trước còn đứng trước cửa phòng đã nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng. Hồ Tư không khỏi thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tinh thần Tiểu Tà tiểu thư, luôn trước sau như một thật là tốt a.

Gió buổi tối so với ban ngày lớn hơn rất nhiều. Leo đến một nửa đài luyện võ ngoài trời, Phượng Lại Tà híp mắt tìm kiếm bóng dáng Sóc Ly trong đêm tối.

Sư phụ cư nhiên không bật đèn, cho dù là vì tiết kiệm tài nguyên thiên nhiên, nhưng như vậy cũng là quá mức đi.

Thuận tay bật đèn ở đài luyện võ lên, Phượng Lại Tà bỗng nhiên phát hiện Sóc Ly đứng thẳng giữa đài luyện võ không hề nhúc nhích. Nếu như không bật đèn, nó căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của Sóc Ly.

Nhìn Sóc Ly, Phượng Lại Tà cùng Tiểu Bạch nhìn nhau, quyết định đi lên nhìn xem hắn bị làm sao.

“Sư phụ thật chăm chỉ nha, tối rồi còn ra đây luyện tập. Nhưng không nghỉ ngơi dưỡng sức, trận đấu ngày mai làm thế nào đây?” Lao động và vui chơi kết hợp, mệt nhọc quá độ chỉ có thể làm nhiều ăn ít mà thôi.

Mới vừa đi tới bên cạnh Sóc Ly, Phượng Lại Tà liền cảm thấy trên người Sóc Ly truyền đến một cỗ sát ý nồng đậm. Sát khí thật đáng sợ nha, sư phụ làm sao vậy?

“Ngao!!” Tiểu Bạch cũng phát hiện sự việc có gì đó không đúng, nó hướng về phía Sóc Ly tru lên một tiếng chói tai.

Rất nhanh, Sóc Ly tựa như mới ở trong mộng tỉnh lại, hắn chậm chạp quay đầu nhìn về phía Phượng Lại Tà và Sóc Ẩn đứng bên cạnh mình.

“Tiểu Tà, Ẩn, hai người đến đây lúc nào?” Bộ dáng Sóc Ly giống như vẫn chưa hết mờ mịt, nhìn một người một thú bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Từ vẻ mặt của hắn không khó để nhận ra, trước đó hắn thật sự không chú ý đến bọn họ đi tới.

“Sư phụ đang làm gì mà nhập thần như thế?” Gió từ trên mái nhà thổi xuống có chút lớn thổi tóc Phượng Lại Tà bay bay. Mái tóc đen tuyền che mất tầm mắt nó, không thể làm gì khác đành dùng một tay giữ tóc của mình.

“Tiểu Tà, con có biết đối thủ của ta vào ngày mai là ai không?” Sóc Ly nhẹ nhàng cười hỏi.

Cô bé thành thật lắc đầu. Nó chính là không biết, cho nên trong buổi tối mới kéo theo Tiểu Bạch cùng Tiểu Tiểu Bạch chạy đến tìm hắn để hỏi. Sư phụ sẽ không gặp may mắn như vậy đi, ngẫu nhiên rút được Đệ Nhị quốc sư hoặc Minh Hoàng? Nếu quả thật chính là như vậy, nó nên đề nghị sư phụ đi đến nhân giới mua một tấm vé số, “chuyện tốt” như vậy mà cũng bị hắn đụng phải sao?

“Là Mục Đồ.” Sóc Ly nắm thật chặt quả đấm, khóe miệng nâng lên một nụ cười thật tươi.

Cái gì? Là Mục Đồ đại thúc? Khó có thể tin chớp chớp mắt, thảo nào tối nay sư phụ có điểm khác lạ, nguyên lai là vì vừa tiến vào top 20 đã đúng như ý nguyện của hắn, gặp được mục tiêu của mình – Mục Đồ.

“Ta đã không kịp chờ đợi trận đấu bắt đầu rồi.” Sóc Ly hít sâu một hơi, hai tay nắm thành quả đấm răng rắc vang lên. Thực sự là ông trời có mắt để cho hắn không lãng phí quá nhiều thời gian thì gặp được tên khốn kiếp Mục Đồ này. Bản thân vốn còn lo lắng không yên liệu Mục Đồ có thể gặp phải đối thủ mạnh mẽ nào khác, bị đối phương giải quyết hay không. Hiện tại toàn bộ lo lắng của hắn cũng đã không còn. Hôm nay khi biết được đối thủ đầu tiên của mình là Mục Đồ hắn liền bị tin tức này làm cho chấn động. Hắn khẩn cấp muốn cùng Mục Đồ đứng trên đài tỷ võ, dưới hàng vạn ánh mắt của mọi người giải quyết tên hỗn đản này để an ủi phụ vương mẫu hậu trên trời.

“Sự phụ, nụ cười của người thật tà ác nha.” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt, đưa tay chọc chọc nụ cười vui sướng của Sóc Ly. Bộ dáng tươi cười hiện tại của sư phụ thực sự làm nó liên tưởng đến một anh chàng đẹp trai phúc hắc, tà ác mà anh tuấn đủ làm cho đông đảo nữ sinh trở nên điên cuồng.

Sóc Ly quay sang cười sang sảng với Phượng Lại Tà, hy vọng cô nhóc có thể chia sẻ vui sướng của bản thân.

Nhưng ngay khi tầm mắt của hắn rơi xuống đầu sói đang cúi thấp ở một bên thì lại bị dáng vẻ cô đơn của Sóc Ẩn thu hút sự chú ý.

“Ẩn, em làm sao vậy?” Em ấy không vui sao? Bản thân hắn sắp có thể báo thù rửa hận cho phụ vương mẫu hậu, đây rõ ràng là ước nguyện của toàn bộ anh em bọn họ. Nhưng vì sao dáng vẻ của Sóc Ẩn lại làm cho hắn cảm thấy sa sút như vậy.

“Ngao!!” Tiểu Bạch lúc này mới chú ý tới ánh mắt Sóc Ly tràn ngập lo lắng nhìn về phía mình. Nó lập tức quay đầu về hướng Phượng Lại Tà để cho cô nhóc truyền đạt lại ý tứ của mình.

“Nói cho anh ấy biết, ta không có chuyện gì, ta rất vui vẻ, đại ca cuối cùng có thể tự tay giết chết cừu nhân.”

Phượng Lại Tà sau khi tiếp nhận được lời nói của Tiều Bạch thì có chút nghi ngờ. Nhưng nó cũng không nói thêm gì, chỉ là nói ra nguyên bản lời nói của Tiểu Bạch.

“Có thật không? Ẩn, em yên tâm, anh nhất định sẽ không để cho tên Mục Đồ kia còn sống xuống đài.” Sóc Ly ngồi xổm người xuống, một tay khoác lên người Tiểu Bạch, vẻ mặt kiên định nhìn em trai mình, trịnh trọng hứa hẹn.

Ngao!!.

Tiểu Bạch ngửa mặt lên trời tru một tiếng thật dài giống như đáp lại lời nói của Sóc Ly. Tiếng sói tru thật dài dưới bầu trời đêm vắng vẻ có vẻ phá lệ thê lương mà bi tráng.

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.” Sóc Ly một tay vỗ vỗ lưng Phượng Lại Tà, một tay vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, cười đón đồ đệ và em trai đi đến phía bậc thang.

Trong đêm tối, một đôi mắt ác độc gắt gao nhìn theo bóng lưng Sóc Ly. Hai người một thú trong lúc thả lỏng thì hai luồng sáng lạnh lẽo bay nhanh về phía Sóc Ly và Phượng Lại Tà.

Sóc Ly, Phượng Lại Tà, hắn muốn bọn họ phải chết tại đây. Đôi mắt ác độc toát lên sát khí dày đặc.

Trực giác nhạy bén khiến cho Sóc Ly tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, khi cột sáng ma pháp sắp xuyên thấu lưng hắn cùng Phượng Lại Tà hắn liền đẩy mạnh Phượng Lại Tà qua một bên.

Trong nháy mắt, khi hai cột sáng ma pháp xuyên thấu thắt lưng và bên hông Sóc Ly, mùi máu tươi lan tràn trong không khí.

“Chết tiệt!!” Người ẩn nấp trong bóng tối thấy được Phượng Lại Tà tránh được một kiếp, thầm mắng một tiếng, ngay sau đó liền biến mất trong bóng đêm.

“Sư phụ!!”

“Ngao!!”

Gần như trong cùng một lúc, Phượng Lại Tà cùng Tiểu Bạch chạy về phía Sóc Ly ngã xuống.

“Sư phụ, người thế nào rồi?” Phượng Lại Tà mở to hai mắt nhìn dòng máu đỏ đậm không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương của Sóc Ly. Trước mắt nó giờ chỉ còn lại khoảng đất đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Trong hai cột ánh sáng đó rõ ràng có một cột bắn về phía nó. Nhưng sư phụ lại vì cứu nó lại phải hứng chịu cả hai cột sáng.

Nếu như không phải vì cứu nó, dựa vào bản lĩnh của sư phụ căn bản là có thể tránh được đánh lén.

“Ta không sao.” Sóc Ly hướng về phía đồ đệ vẻ mặt khẩn trương mở miệng an ủi, lại cảm giác được lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đang quay cuồng. Một ngụm máu từ trong miệng hắn phun thẳng ra ngoài, toàn bộ rơi vào bộ lông của Tiểu Bạch.

“Tiểu Tà!!” Phượng Lại đang ở trong phòng cùng với Đệ Nhị bỗng nhiên ngửi được một mùi máu tươi còn mới trong không khí, trong lòng cảm thấy không ổn liền phá tan cửa sổ thủy tinh xông ra ngoài, hướng về phía mùi máu tươi bay đi.

Khi hắn xuất hiện trên đỉnh đài luyện võ bỗng bất ngờ nhìn thấy Phượng Lại Tà nước mắt ròng ròng ôm lấy Sóc Ly cả người đầy máu ngồi trên mặt đất, ngân lang cả người cũng nhuốm máu tươi dường như đã bị tất cả những gì trước mắt dọa sợ ngây người.

“Huhuhu…daddy, cứu sư phụ, mau cứu người.” Phượng Lại Tà hoàn toàn bị dọa sợ, khi nhìn thấy Phượng Lại toàn bộ ẩn nhẫn trong nháy mắt đều sụp đổ, giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu từ khóe mắt ửng hồng từng giọt từng giọt rơi xuống gò má.

Chạm đến giọt nước mắt nóng bỏng kia, trong giây lát ngực Phượng Lại như bị thắt chặt, hắn chau mày, bàn tay khẽ phất nâng Sóc Ly đã hôn mê lên, một tay ôm lấy bả vai run rẩy của Phượng Lại Tà bay về phía gian phòng của Sóc Ly.

“Daddy, đều tại con không tốt. Nếu như không phải vì cứu con, sư phụ sẽ không bị thương nặng như vậy.” Phượng Lại gắt gao ôm chặt người trong ngực. Phượng Lại Tà lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng như vậy, nguy hiểm gần trong gang tấc mà bản thân lại không chút cảm giác nào. Nếu như không phải sư phụ ra tay giải cứu kịp thời, chỉ sợ hồn nó sớm đã về quê cũ.

Vậy mà nó còn tự xưng là đồ đệ đắc ý của sư phụ, kết quả lại liên lụy đến sư phụ. Máu tươi nhuộm đầy trên quần áo và hai tay nó đều là của sư phụ.

“Không cần lo lắng, hắn không có việc gì.” Ôm thật chặt thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy, Phượng Lại là người hiểu rõ nhất. Dưới tính tình bướng bỉnh tinh nghịch kia là tâm hồn yếu đuối, so với bất kỳ ai càng thêm quan tâm đến người bên cạnh, càng sợ hãi mất đi người thân.

Bởi vì…

Cô nhóc khắc sâu cảm giác mất đi người thân là một việc tàn khốc cỡ nào.

Gắt gao cắn chặt bờ môi, Phượng Lại Tà cảnh cáo bản thân mình không được khóc. Hiện tại việc quan trọng nhất là phải cứu sư phụ, nó không có dư thừa tâm tình để lau nước mắt.

Trong thời gian ngắn nhất đưa Sóc Ly trở về phòng, trong nháy mắt khi Phượng Lại đặt Sóc Ly trên giường, Tiểu Tiểu Bạch trên đầu Phượng Lại Tà không tiếng động nhảy xuống dưới.

“Con không nên ở chỗ này, con trở về phòng chờ tin, ta cam đoan với con hắn sẽ không có chuyện gì.” Hai tay Phượng Lại đè lại bả vai không ngừng run rẩy của Phượng Lại Tà, hạ tầm mắt ngang bằng với ánh mắt cô nhóc. Trong con ngươi màu tím đều là nghiêm túc và hứa hẹn.

Hắn không muốn nhìn thấy nét mặt đau khổ của cô bé, mặc kệ là vì ai, hắn cũng không nguyện ý nhìn thấy.

Cắn môi nặng nề gật đầu, Phượng Lại Tà tự nói với mình phải tin tưởng daddy.

Phượng Lại thở dài nhẹ nhõm đưa cô bé trở về phòng. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Tiểu Tiểu Bạch bên trong liền biến thành hình người, lông mày nhíu chặt nhìn thương thế khó giải quyết trên người Sóc Ly.

Chuyện tình không đơn giản như lời chủ nhân.

Trong khi mọi người còn đang hoảng loạn bận rộn thì không một ai chú ý tới, một bóng dáng cô đơn, một ngân lang cả người nhiễm máu sau khi mọi người rời đi vẫn như trước đứng cạnh vũng máu thật lớn. Trên người nó từng vết máu lớn từ trên bộ lông từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.