Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 53: Q.1 - Chương 53: Tiểu Bạch.




Ngay trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một tia chớp đột ngột đánh lên đầu huyết xà, trong chớp mắt đã chém con rắn thành hai nửa.

Phượng Lại Tà chờ đợi mà không thấy sự đau đớn như trong dự tính, mở mắt, thình lình phát hiện một bóng hình màu trắng đang chặn trước người cô bé, dưới chân chính là huyết xà mới bị chém thành hai nửa.

“Tiểu Bạch.” Trăm ngàn lần thật không ngờ lại nhìn thấy Tiểu bạch thân yêu, Phượng Lại Tà há to miệng, hưng phấn nhìn tư thế uy phong lẫm lẫm của Tiểu bạch.

“Ngao!” Tru lên một tiếng cao vút, Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Phượng Lại Tà với vẻ xem thường, suy nghĩ trong lòng tự động truyền đến tai Phượng Lại Tà: “Đồ ngu ngốc, nếu ngươi bị mấy thứ đồ chơi này cắn chết, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi.”

“Ai da… Tiểu Bạch, người ta rất nhớ ngươi đó nha.” Chu miệng nói, Phượng Lại Tà làm lơ thái độ khinh thường của Tiểu Bạch, không ngừng cọ cọ vào người nó.

“Nằm lên lưng ta, đừng để bị rắn cắn.” Tiểu Bạch nói. Nó không muốn chủ nhân của nó bị một đám động vật cấp thấp giết chết, khi đó, thân là khế ước thú, nó cũng sẽ chết theo. Bị một đám rắn cắn chết, quả thật là quá mất mặt.

“OK.” Phượng Lại Tà ngoan ngoãn nghe lời, leo lên lưng Tiểu Bạch rồi nằm sấp xuống, hai tay ôm chặt cổ Tiểu Bạch.

“Xong chưa?” Tiểu Bạch hỏi lại một lần nữa, sau khi Phượng Lại Tà gật đầu, nó liền tru lên một tiếng, dùng nanh sói màu trắng và bộ móng vuốt sắt bén giết chết hết con rắn này lại đến con rắn khác. Máu tươi phun ra tung tóe nhuộm đỏ làn váy trắng của Phượng Lại Tà và bộ lông của Tiểu Bạch.

“Ôi ôi, Tiểu Bạch, ngươi quá đẹp trai.” Phượng Lại Tà nhìn thấy bọn rắn mới vừa rồi còn nhe răng múa vuốt định hút máu mình, bây giờ đã bị Tiểu Bạch thân yêu đánh cho tan tác thì không khỏi vui vẻ tươi cười. Thấy không, nó đâu có dễ bị khinh thường như thế?

“Ngao, ngao!” Dường như rất thỏa mãn với sự tán tưởng của Phượng Lại Tà, bạch lang phát ra tiếng gầm gừ hưng phấn rồi nhanh chóng giết chết đám rắn ít ỏi còn lại.

“Cái gì vậy?” Mới vừa đi khỏi không xa, Hắc Linh Vũ bị hấp dẫn bởi tiếng sói tru nên vội vội vàng vàng chạy trở lại trước cửa địa lao, rồi lại bất ngờ nhìn thấy trong phòng giam của Phượng Lại Tà xuất hiện một con bạch lang thật lớn đang giết chết đám rắn mà cô thả vào. Kì lạ hơn nữa chính là việc Phượng Lại Tà đang nằm trên lưng bạch lang.

“A? Chị Linh Vũ, chị đã trở lại rồi. Thật là đúng lúc, chị tới bắt chuyện với Tiểu Bạch thân yêu của em đi.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm khi bất ngờ phát hiện Hắc Linh Vũ vừa đi ra đã lại trở về. Một người một thú tâm linh tương thông, Phượng Lại Tà nghĩ gì, Tiểu Bạch dĩ nhiên là biết. Tru lên một tiếng thật dài, Tiểu Bạch phá nát cánh cửa sắt chỉ bằng một đòn đánh làm cho Hắc Linh Vũ hốt hoảng, vội trốn sang một bên. Nhìn thấy Phượng Lại Tà cưỡi bạch lang chạy về phía mình, Hắc Linh Vũ thầm cảm thấy không ổn, lập tức chạy thục mạng về phía cửa ra. Mới vừa rồi, Hắc Linh Vũ còn đứng trước cửa cười nhạo, bây giờ lại bị truy đuổi trối chết.

Hắc Linh Vũ một bên co chân chạy trốn, một bên âm thầm nguyền của con lang chết tiệt từ trên trời rơi xuống, rồi lại có quan hệ như thế nào với con nhóc Phượng Lại Tà? Nhìn thấy bạch lang đuổi theo, dưới tình thế cấp bách, Hắc Linh Vũ đành phải dùng ma pháp công kích, một loạt những tia chớp ma quái phóng về phía bạch lang. Có điều, cô không thể ngờ rằng bạch lang lại há mồm nuốt hết những tia chớp đó vào trong bụng, sau đó còn liếm liếm miệng.

Chết tiệt! Đây là quái vật kiểu gì?

Hắc Linh Vũ sợ hãi đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mắt nhìn thấy cửa ra khỏi địa lao gần ngay trước mắt mà lại đột nhiên hụt chân té xuống đất.

“Ngao!” Bạch lang nhảy lên người Hắc Linh Vũ, nhe răng như chuẩn bị cắn vào chân cô.

“A!” Hắc Linh Vũ thình lình bị một con lang to lớn đè lên người, sợ hãi đến mức run rẩy toàn thân. Mớ răng nanh của con vật này phải to hơn gấp mấy lần răng nanh của cô, chỉ cần nó cắn một lần thôi là đủ cho cái mạng của cô tiêu tùng rồi.

“Tiểu Bạch ngoan, không được hù dọa chị Linh Vũ nha, cần phải dịu dàng một chút, có biết không?”

“Chị Linh Vũ, chị không cần khẩn trương như vậy, Tiểu Bạch không có tùy tiện cắn người đâu, chỉ khi nào nó đói bụng thì mới làm bậy thôi.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm an ủi, thế nhưng càng nói thì sắc mặt Hắc Linh Vũ lại càng tối lại.

Tiểu Bạch nhịn không được nhắc nhở Phượng Lại Tà. Nó chưa bao giờ cắn người hết, nó chỉ đang dọa dẫm cô ả dưới thân mà thôi.

“A, Tiểu Bạch, có phải ngươi còn chưa ăn điểm tâm hay không? Nếu chưa ăn thì, chị Linh Vũ, chị có thể phóng khoáng một chút mà “cống hiến” hai cánh tay hay không? Coi như là “lễ gặp mặt” của chị với Tiểu Bạch đó mà.” Phượng Lại Tà cười hết sức tươi sáng, lời nói ra lại làm cho người khác hoảng hốt.

“Không, không, không được.” Hắc Linh Vũ lắc đầu điên cuồng.

Nhưng mà, Tiểu Bạch vì phối hợp với Phượng Lại Tà nên mở miệng rất vừa lúc, cúi đầu xuống, lộ ra cả hàm răng bén nhọn, áp sát vào một bên vai của Hắc Linh Vũ giống như muốn cắn xuống.

“A…” Lúc hàm răng của Tiểu Bạch vừa chạm vào vai Hắc Linh Vũ, cô ta vì hoảng sợ quá mức mà ngất xỉu tại chỗ.

Tiểu Bạch đưa móng vuốt khều khều Hắc Linh Vũ, xác định rằng cô ta thật sự đã rơi vào trạng thái vô thức.

Tiểu Bạch nhịn không được liếc mắt xem thường. Cơ thể của nó dưới sự điều trị của Tiểu K đã trở lại như bình thường, đừng nói một cô gái bình thường, cho dù là một gã đàn ông cường tráng mà bị nó dọa như vậy chỉ sợ cũng đã sớm miệng sùi bọt mép.

“A ha, ta vừa nghĩ ra một sáng kiến nha.” Phượng Lại Tà cười tinh quái.

Sau khi Hắc Linh Vũ tỉnh lại, cô ta chắc chắn sẽ hối hận tại sao mình lại ngất đi, để cho Phượng Lại Tà có cơ hội hãm hại mình.

Lúc binh lính đi tới tòa thành tuần tra, họ chỉ kịp thấy được một quầng sáng màu trắng nhá lên nhanh đến mức không kịp nhìn rõ là cái gì. Bị sự hiếu kỳ thúc giục, bọn họ đi vào bên trong địa lao, lại bất ngờ phát hiện có một căn phòng vốn dĩ phải đóng chặt thì nay lại mở toang, trên mặt đấy đầy rẫy xác chết của huyết xà.

Trước tiên, bọn họ chạy đi rung chuông cảnh báo.

“Á, hình như có người phát hiện chúng ta rời khỏi.” Phượng Lại Tà quay đầu lại nhìn tòa thành càng ngày càng xa, bên tai vang lên tiếng chuông inh ỏi.

“Bây giờ muốn đi tới đâu?” Tiểu Bạch hỏi Phượng Lại Tà.

“Đi một nơi có thể tìm thấy thập tự giá.” Phượng Lại Tà cười hì hì, dùng trí nhớ của mình chỉ đường cho Tiểu Bạch đi tới quảng trường. Cúi đầu nhìn Hắc Linh Vũ, trong mắt Phượng Lại Tà lóe ra sự ranh mãnh.

Một người một thú đi vào quảng trưởng, bởi vì bây giờ đang là chạng vạng, bóng đêm vừa phủ xuống trên quảng trường, toàn bộ quỷ hấp huyết đều đã rời khỏi nơi đây để đi “ăn tối”. Một vài tia sáng yếu ớt phát ra từ đài phun nước nằm ở trung tâm, trên đó là một thanh trụ bằng gỗ thật lớn.

Phượng Lại Tà nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Bạch, nhanh chóng kéo thân thể mềm nhũn của Hắc Linh Vũ xuống đất.

“Ở đây làm gì có thập tự giá.” Tiểu Bạch quét mắt khắp bốn phía, thị lực của nó dĩ nhiên là rất tốt, dù trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy mọi thứ cực kỳ rõ ràng.

“Sẽ có ngay thôi.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm, đảo mắt nhìn quanh dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Vài giây sau, ánh mắt của cô bé tập trung tại một khúc gỗ to nằm ở góc khuất.

“Tiểu Bạch, giúp ta gọt giũa khúc gỗ đằng kia một chút, nhớ là đừng đập nát nó mà chỉ là gọt lại thành một đoạn dài hai thước thôi.” Phượng Lại Tà nói.

Tiểu Bạch nhìn Phượng Lại Tà với ánh mắt quái dị, dù vậy, nó vẫn làm theo mệnh lệnh của cô bé rồi xách khúc gỗ lại trước mặt Phượng Lại Tà.

“Ngươi muốn làm cái gì?”

“Bí mật.” Trong lúc Tiểu Bạch còn đang trợn mắt, Phượng Lại Tà chỉ tay về phía đài phun nước, nói tiếp: “Nè, khoét một lỗ ở giữa thanh trụ kia đi, làm sao để có thể nhét cái khúc gỗ này xuyên qua cái lỗ đó ấy.”

Tiểu Bạch tiếp tục không hiểu gì, nhưng dù sao thì những chuyện như thế này đối với nó cũng là cực kỳ dễ dàng, cho nên nó nhảy phắt lên đài phun nước, đánh xuyên qua thanh trụ.

“Hì hì, bây giờ đưa chúng ta lên trên đó.” Phượng Lại Tà đặt Hắc Linh Vũ trở lại trên lưng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vẫn còn đờ mặt ra, không biết mình đang làm cái gì. Tuy nhiên, khi hắn đem cả hai người lên trên đài phun nước, nhìn thấy Phượng Lại Tà nhanh nhẹn xé rách bộ váy của Hắc Linh Vũ, nhét khúc gỗ xuyên qua lỗ hổng ở giữa thanh trụ rồi lại dùng dây cột tay chân của Hắc Linh Vũ vào thanh trụ và khúc gỗ thì Tiểu Bạch đã giật mình hiểu ra tất cả. Hóa ra những điều Phượng Lại Tà kêu nó làm lúc trước là để tạo nên một thập tự giá.

Tiểu Bạch trợn tròn mắt nhìn Phượng Lại Tà buộc Hắc Linh Vũ giống như hình tượng chúa Jesus, nó cảm thấy tứ chi của mình bắt đầu có hiện tượng co quắp, nhưng mà, hành động tiếp theo của Phượng Lại Tà mới làm cho nó thật sự lạnh hết cả người.

Sau khi tất cả đã “đại công cáo thành”, Phượng Lại Tà leo xuống dưới đất, nhìn “tác phẩm” trần như nhộng của mình, mỉm cười hết sức ngọt ngào.

“Tiểu Bạch thân yêu, ngươi có phải là giống đực không?” Phượng Lại Tà tự nhiên phun ra một câu khiến cho Tiểu Bạch hung hăng liếc mắt một cái.

“Nói nhảm.” Trên người nó có sợi lông nào là giống của con cái hay sao?

“Á, vậy ngươi là kẻ háo sắc nha, không ngờ lại dám nhìn chị Linh Vũ khỏa thân.” Phượng Lại Tà lập tức bày ra tư thế “ngươi là người xấu”, ném ánh mắt khinh bỉ về phía Tiểu Bạch.

“Nhìn lén cái gì chứ, rõ ràng là ngươi cởi quần áo của cô ta.” Có trời đất chứng giám, từ khi nó nhận ra ý đồ của Phượng Lại Tà, nó liền nhắm mắt lại ngay, huống chi, nó không có một chút hứng thú nào với cô ả này. Đối với nó, phụ nữ khỏa thân cũng chẳng khác gì một khối thịt mà nó ăn hàng ngày.

“Tiểu Bạch là sắc lang.” Phượng Lại Tà cố tình nói xấu Tiểu Bạch. Không thể trách nó nha, bộ dạng của Tiểu Bạch khi tức giận quá là khả ai, cho nên nó mới nhịn không được.

“Ngao!” Gầm nhẹ một tiếng phản đối, Tiểu Bạch cảnh cáo Phượng Lại Tà không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của nó.

“Hu hu, ngươi đừng có thể hiện thú tính mà bắt nạt thiếu nữ khả ái như người ta nha, đó là hành động của cầm thú đó nha.” Hai tay che trước ngực, Phượng Lại Tà không ngại tiếp tục chơi đùa, có điều, hình như từ trước tới nay Tiểu Bạch vẫn là cầm thú mà.

Tiểu Bạch bị chọc tức tới mức sắp hộc máu, nó tru lên mấy tiếng sói thật to, trong lòng xuất hiện một mong muốn xông lên cắn chết Phượng Lại Tà. Nhưng tiếng sói tru của nó lại thu hút sự chú ý của một người khác đang đi ngang qua, hơn nữa, kẻ đó không phải là ai khác mà chính là người đang ngồi trong xe ngựa – Phượng Lại.

“Tiểu Tà.” Phượng Lại nghe thấy tiếng sói tru liền bảo phu xe đi tới quảng trường, bất ngờ phát hiện Phượng Lại Tà lẽ ra lúc này phải ở trong nhà giam của Hội trưởng lão.

“Daddy!” Tiểu Tà vừa nhìn thấy Phượng Lại, rất không có nghĩa khí mà lập tức bỏ lơ Tiểu Bạch, chạy ào vào lòng Phượng Lại, tỏ vẻ đáng thương.

“Tiểu Tà, tại sao con ở đây?” Trong lòng Phượng Lại tràn đầy kinh ngạc xen lẫn sự ấm áp khi gặp lại Tiểu Tà.

“Daddy, người ta thiếu chút nữa đã bị hắc quả phụ Hắc Linh Vũ kia hại chết, cô ta thả cái gì mà huyết xà vào phòng giam cắn con, cũng may là Tiểu Bạch kịp thời xuất hiện, nếu không hiện tại Daddy đã không được nhìn thấy con nữa rồi.” Càng nói càng tội nghiệp, Phượng Lại Tà không quên âm thầm nguyền rủa Hắc Linh Vũ vừa xấu xí vừa nhát gan. A ha, đợi tới sáng sớm xem cô ta có đẹp mặt hay không.

Phượng Lại nghe xong, trong mắt thoáng hiện vẻ tức giận, nhưng nhìn thấy Phượng Lại Tà an toàn, không gặp phải chuyện gì thì cũng cảm thấy yên tâm. Về phần người đàn bà kia, sớm muộn gì hắn cũng sẽ khiến cô ta trả giá xứng đáng cho những hành vi của mình.

“Tiểu Tà, con đi ra ngoài có được Hội trưởng lão cho phép không?” Nhìn bạch lang một bên rồi lại nhìn Tiểu Tà, Phượng Lại hỏi.

“Không có.” Bọn họ làm sao có thể cho phép “hung thủ giết người” chạy loạn khắp nơi được chứ.

“Vậy con mau trở về, tối đa là hai ngày sau, ta nhất định đưa con ra khỏi đó.” Phượng Lại nói.

Có thật không? Chẳng lẽ Daddy đã nghĩ ra biện pháp rồi? Tiểu Tà ngước mắt, tràn đầy chờ mong nhìn về phía Phượng Lại.

“Tin tưởng ta.” Cúi đầu hôn lên trán Tiểu Tà, Phượng Lại nhẹ giọng nói. Bất kể bằng cách nào, hắn cũng sẽ nhanh chóng cứu Tiểu Tà ra khỏi cái Hội trưởng lão chết tiệt kia. Mỗi khi nghĩ tới điều kiện sinh hoạt tệ hại ở trong đó, hắn liền không muốn chậm trễ lấy một giây.

“Vậy con đi về trước.” Tiểu Tà lưu luyến rời khỏi vòng tay Phượng Lại, xụ mặt xuống, bước chậm chạp tới trước mặt Tiểu Bạch. Lần này, Tiểu Bạch rất hợp tác, khom người xuống đợi Tiểu Tà leo lên. Khi nó đi ngang qua Phượng Lại, đôi mắt của nó giương lên đối diện với cặp mắt màu tím của Phượng Lại.

“Chăm sóc tốt Tiểu Tà.” Phượng Lại nhắc nhở, hắn tin rằng dựa vào thực lực của bạch lang, Tiểu Tà sẽ an toàn ở Hội trưởng lão. Nếu như có nguy hiểm phát sinh thì cũng đã có bạch lang bảo vệ cô bé.

Tiểu Bạch hống lên một tiếng, sau đó liền phóng đi.

“Daddy, con chờ Daddy nha.” Quay đầu, Tiểu Tà dùng hết sức la lớn.

Một người một thú biến mất rất nhanh trong tầm mắt Phượng Lại. Hắn xoay người, trở lại xe ngựa, tiếp tục đi tới mục tiêu ban đầu của hắn – vương cung.

Gió lạnh thổi qua quảng trường, tạt vào làn da để trần của Hắc Linh Vũ.

*****

Lúc Phượng Lại Tà cưỡi Tiểu Bạch trở lại phòng giam, Hội trưởng lão vẫn giăng đầy đèn đuốc sáng trưng như trước, binh lính đang xếp hàng chỉnh tề chuẩn bị xuất phát, tìm kiếm tội phạm vừa “vượt ngục”.

“Trưởng lão gia gia, chuyện gì xảy ra vậy?” Phượng Lại Tà chậm rãi cưỡi Tiểu Bạch tới trước mặt đại trưởng lão và đám binh lính tay cầm trường kiếm đang ngây người.

“Ngươi thế nào…” Đại trưởng lão đang ra lệnh cho các binh lính thì đột nhiên phát hiện kẻ mà bọn họ chuẩn bị phái người đi lùng bắt lại bất ngờ tự mình quay về, hơn nữa còn cưỡi trên lưng một con bạch lang cực kỳ khoa trương. Tuy sở hữu kiến thức sâu rộng, đại trưởng lão cũng không khỏi sửng sốt.

“Trưởng lão gia gia, chuyện gì vậy?” Phượng Lại Tà vô tội chớp mắt, dường như hoàn toàn không biết nguyên nhân của sự rối loạn trước mặt mình.

“Đồ nhân loại làm càn, không ngờ dám lẩn trốn, người đâu, còn không mau bắt nó lại cho ta.” Khải Ngươi vừa nhìn thấy Phượng Lại Tà liền hét to kêu quân lính bắt người. Tuy nhiên, sự tồn tại của Tiểu Bạch khiến cho toàn bộ binh lính không dám lỗ mãng tiến lên.

Giỡn à, một con lang to gấp đôi bọn họ, tiến lên để mà bị ăn tươi nuốt sống chắc.

“Các ngươi…” Khải Ngươi nhìn thấy bọn thủ hạ không dám tới gần Phượng Lại Tà thì hết sức tức giận.

“Khải Ngươi gia gia, ông hạ hỏa đi, ông xem mặt mày đều đỏ hết cả rồi, giống như nhân vật Quan Công trong lịch sử của loài người chúng con. Người ta bẩm sinh đã như vậy cho nên không sao cả, nhưng mà nếu ông còn tiếp tục thế này thì sẽ có ngày sung huyết nào đó. Ông đã cao tuổi rồi, chịu kích động nhiều sẽ rất dễ chết đó.” Phượng Lại Tà nói một hơi thật dài, dường như đang lo lắng cho sức khỏe của Khải Ngươi.

Có điều, Khải Ngươi sau khi nghe xong lời nói của Phượng Lại Tà thì cơn tức giận chẳng những không giảm xuống mà còn được thổi bùng lên, cả người run run nhìn về phía cô bé.

“Ngươi… Ngươi… Dám…”

“Còn có một điều nữa: người ta không có chạy trốn, người ta chẳng qua là dắt chó đi dạo mà thôi.” Phượng Lại Tà nói rất mạch lạc, trong đầu lại truyền đến một giọng nói giận dữ.

“Ngươi nói ai là chó?” Tiểu Bạch vì tôn nghiêm của lang mà lên tiếng phản đối.

“Sói với chó đều thuộc họ chó thôi, cần gì phải chú ý như vậy, đều là thân thích, đều là thân thích mà.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm trấn an Tiểu Bạch.

Một người một lang cứ như vậy khiến cho mọi người cảm thấy thật quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.