Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 89: Q.1 - Chương 89: Vết thương




Nhìn thấy Phượng Lại Tà ngủ say, Phượng Tê nhất thời không biết phải làm sao. Lẽ ra, hắn nên đánh thức cô bé dậy, rồi răn dạy rằng việc mang theo công chúa Li Mạt tới khu vực săn bắn ngày hôm nay là hết sức nguy hiểm. Nhưng mà, khi nhìn tới gương mặt ngây thơ của Phượng Lại Tà, bên môi dường như lại đang mỉm cười, có lẽ là vì một cơn mộng đẹp trong giấc ngủ, hắn lại không đành lòng đánh thức cô bé.

“Hống.” Tiểu Bạch trông thấy ánh nhìn chằm chằm của Phượng Tê dành cho Phượng Lại Tà, có chút không hài lòng. Nó khẽ gầm gừ, đi tới đẩy đẩy cánh tay Phượng Lại Tà.

“Này, con heo chết, dậy đi.” Việc gì phải ngủ ngọt ngào, đáng yêu như thiên sứ vậy, rõ ràng cô nàng là một tiểu ác ma cơ mà.

“Im coi, đừng ồn ảo.” Phượng Lại Tà đang ngủ say, đâu thèm quan tâm tới việc gì. Cô bé vung tay lên đẩy Tiểu Bạch ra, lười biếng mở miệng, sau đó lại quay qua một bên tiếp tục ngủ.

“Còn dám ngủ nữa, ngủ tiếp sẽ bị người ta ăn sạch đó.” Tiểu Bạch nhịn không được lại liếc nhìn Phượng Tê, phát hiện hắn ta đang cúi người xuống, vươn cánh tay ôm Phượng Lại Tà vào lòng.

Hắn muốn làm gì? Tiểu Bạch để ý tới nhất cử nhất động của Phượng Tê, bắt đầu uy hiếp gầm gừ.

“Không cần khẩn trương, ta chỉ muốn đưa cô bé về phủ bá tước thôi. Trời sắp tối rồi, còn ngủ như vậy nữa thì rất dễ bị cảm lạnh.” Phượng Tê nhẫn nại giải thích. Lúc này, hình ảnh Phượng Tê trong trang phục nữ giới đang ôm lấy Phượng Lại Tà chẳng những không có vẻ kì quái mà còn lộ ra nét hài hòa.

“Phải đi về sao?” Li Mạt theo sau Phượng Tê, mở miệng hỏi. Ánh mắt của Li Mạt có chút luyến tiếc, dù sao thì nó cũng rất ít khi có can đảm để làm những chuyện như thế này.

“Tối nay còn có tiệc hội cần tham dự, công chúa vẫn nên trở về sớm một chút để chuẩn bị.” Phượng Tê lạnh lùng nói, mỗi một câu một chữ đều bàn về công việc.

“Ừ.” Vẫn có chút buồn bực, nhưng Li Mạt vẫn ngoan ngoãn đi theo Phượng Tê trở về. Mỗi khi đi được một đoạn, cô bé lại quay đầu nhìn lại cánh rừng phía sau lưng.

Trên tay còn ôm Phượng Lại Tà nhưng Phượng Tê hoàn toàn không thấy uể oải, ngược lại, hắn cảm thấy giữa tay mình thật ấm áp, khóe miệng vì vậy cũng khẽ nhếch lên.

Giấc ngủ của cô nhóc này đúng thật là sâu.

Phượng Lại Tà nằm trong lòng Phượng Tê, hai mắt đóng chặt không khác gì một pho tượng, đôi môi hồng thắm hơi mở ra, xinh đẹp đến mê người.

Phượng Tê cảm thấy yết hầu khó chịu, vội vã thu tầm mắt lại, bước chân cũng trở nên nhanh hơn, làm hại Li Mạt lẽo đẽo theo sau phải vừa đi vừa chạy mới đuổi kịp được hắn.

“Ai…” Cảm thấy cả người hơi xóc nảy, Phượng Lại Tà chậm rãi thức dậy, nhưng khi mở mắt, thứ mà cô bé nhìn thấy đầu tiên không phải là bầu trời màu xanh, mà là một cái trần nhà màu đen.

“Dậy rồi?” Phượng Tê thấy vậy, khẽ cười hỏi. Phủ bá tước đã sắp đến, ngủ chắc cũng đã no rồi. Nếu Tiểu Tà còn không tỉnh, hắn lại phải nhức đầu vì chuyện nên tự mình ôm cô bé vào phòng hay là để người khác làm thay. Dù sao thì phương tây huyết chủ Già Duệ cũng đang ở phủ bá tước, cho nên hắn cần phải quan tâm tới mặt mũi của phương đông huyết tộc.

“Phượng Tê.” Phượng Lại Tà khó tin chớp chớp mắt. Phượng Tê biến mất đã lâu ngày, sao tự nhiên hôm nay lại xuất hiện trước mặt nó? Chẳng lẽ nó còn đang ở trong mộng chưa tỉnh, cho nên mới có thể nhìn thấy ảo giác?

Nghĩ vậy, Phượng Lại Tà vươn tay lên vò nặn gương mặt Phượng Tê.

Phượng Tê chau mày nhìn hành động quỷ dị của cô bé: “Em làm cái gì đó?”

“Không đau sao? Quả nhiên là đang nằm mơ mà.” Phượng Lại Tà cúi đầu thì thào, không thèm để ý tới câu hỏi của Phượng Tê.

“Đang nằm mơ cái gì? Anh quả thật là Phượng Tê.” Phượng Tê liếc mắt khinh thường, hắn quả thật chịu thua cái đầu cổ quái của Tiểu Tà.

“À, nhưng vậy thì tại sao anh lại không thấy đau?” Phượng Lại Tà mặt nhăn mày nhíu, lần thứ hai giơ tay ra bóp nắn khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Tê. Thấy không, quả nhiên là không có phản ứng, anh ta chẳng hề cảm thấy đau đớn chút nào.

“Ai nói không thấy đau? Em thử tự mình nhéo chính mình coi có đau hay không thì biết.” Phượng Tê bất đắc dĩ cười khẽ, hắn chẳng qua là có thói quen chịu đựng đau đớn, cho nên gương mặt không biểu lộ điều gì, không ngờ Tiểu Tà lại cho là hắn không biết đau. Nếu muốn kiểm tra xem đang mơ hay đang tỉnh thì không phải là nên tự nhéo mình hay sao?

“Nhưng mà tự nhéo mình thì sẽ đau lắm.” Phượng Lại Tà vô tội chớp mắt, câu trả lời lại làm cho Phượng Tê á khẩu.

Hắn còn có thể nói cái gì chứ?

“‘Chị’ Phượng Tê à, có thể nói cho em biết là chúng ta đang ở đâu và sắp đi tới đâu không? Còn nữa, có phải là ‘chị’ chuẩn bị mang theo một người khả ái như em bỏ trốn không?” Phượng Lại Tà cười rực rỡ, có vẻ vô cùng hồn nhiên đáng yêu, trong khi Phượng Tê thì bắt đầu ứa mồ hôi lạnh. Hai chữ “bỏ trốn” mẫn cảm đập thẳng vào tai hắn, khiến cho hắn không khỏi hít sâu một hơi, rồi đành phải giả vờ như không sao cả.

“Em đang ngồi trên xe của anh, chúng ta đang trên đường trở về phủ bá tước.” Mong là Già Duệ đại nhân không phát hiện chuyện công chúa Li Mạt lén trốn ra ngoài, nếu không thì Tiểu Tà chắc chắn sẽ bị la rầy.

“Li Mạt và Tiểu Bạch đâu rồi?” Phượng Lại Tà nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy được bóng dáng của bọn họ, chẳng lẽ cả hai đều đi lạc mất rồi?

“Họ ở trong một chiếc xe ngựa khác.” Phượng Tê thở dài, con bạch lang kia dường như có thâm thù đại hận gì với hắn, ánh mắt khi nhìn hắn lúc nào cũng hung ác độc địa. Nếu hắn không nhét nó vào cùng một xe ngựa với tiểu công chúa nhăn nhó kia thì cũng chẳng biết có thể xảy ra chuyện gì nữa. Hắn thật sự không nhớ rõ mình đã từng đắc tội với con bạch lang kia vào lúc nào mà lại làm cho nó tỏ vẻ thiếu thiện cảm với hắn như vậy.

“Nếu vậy…” Phượng Lại Tà nheo mắt lại, sau đó ngồi lên đùi Phượng Tê, hai tay khoát lên vai hắn: “Em nói nè, anh Phượng Tê có hành động gì bậy bạ với em không đó?”

Phượng Tê chấn động, hoảng hốt vì tư thế to gan của Tiểu Tà. Hắn cứng người, ngồi im không dám nhúc nhích.

Trời ạ, cô nhóc này lại nổi điên cái gì, lẽ nào nó còn xem hắn là phái nữ hay sao chứ? Còn dám dùng tư thế mờ ám như vậy khiêu khích hắn, làm cho hắn cảm thấy một luồng khí nóng đang chạy thẳng lên đầu mình.

“Anh nói đi chứ.” Phượng Lại Tà thấy hắn không nói lời nào, bèn đưa tay vỗ vỗ lồng ngực của hắn.

Đáy mắt Phượng Tê nhanh chóng xuất hiện một chút thống khổ, nhưng rất nhanh liền biến mất.

“Đừng làm loạn.” Phượng Tê đẩy Phượng Lại Tà trở lại vị trí đối diện. Nếu ở khoảng cách gần như vậy, còn thêm mấy động tác mờ ám nữa, hắn không dám cam đoan sẽ không để lộ phản ứng gì. Lỡ mà để cô bé phát hiện, hắn thật không tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào.

“Anh ở đâu suốt khoảng thời gian vừa qua? Tại sao từ khi em rời khỏi hoàng cung thì không còn thấy anh nữa vậy?” Phượng Lại Tà khoanh hai tay trước ngực, rất có dáng vẻ của một chánh án đang luận tội.

“Anh bị phụ vương phái ra ngoài làm việc.” Phượng Tê cảm thấy gánh nặng đã được tháo xuống, lập tức vừa cười vừa nói: “Nghe nói, lúc anh không ở đây, em trở về nhân giới à?”

“Sao cái gì cũng bị anh biết vậy?” Phượng Lại Tà thè lưỡi, có vẻ bất ngờ.

“Em đi hiên ngang như thế còn gì.” Tuy rằng hắn không xuất hiện trước mặt Phượng Lại Tà, nhưng những chuyện liên quan tới cô bé đều được Phượng Ca thuật lại cho hắn.

“Đâu có.” Nó đi rất là âm thầm lặng lẽ cơ mà.

“À đúng rồi, buổi tiệc tối nay anh đi với em có được không? Em bị ám ảnh với cái hoàng cung đó.” Vừa nghĩ tới chuyện này, Phượng Lại Tà liền cảm thấy nhức đầu, cũng may là Phượng Tê xuất hiện sớm, đồng thời mở ra cho nó một con đường.

“Vì chuyện này nên anh mới tìm em nè.” Phượng Tê gật đầu, hắn cũng có ý tưởng như vậy.

“Wow, Phượng Tê, anh thật là tốt.” Phượng Lại Tà hưng phấn quá mức, hoàn toàn quên rằng bọn họ vẫn còn ở trong xe ngựa mà trực tiếp nhào vào lòng Phượng Tê. Động tác mạnh mẽ này làm cho cả hai đồng thời đập vào tường xe, Phượng Tê đáng thương bị Phượng Lại Tà nằm lên trên, vết thương trên người chưa khỏi bị đụng đến đau đớn. Mồ hôi lạnh cũng dần dần chảy xuống lưng, toàn thân hắn lúc này chỉ có một cảm giác duy nhất, đó chính là đau đớn.

“Em đứng lên trước đi.” Cơn đau làm cho hắn hơi run rẩy, nhưng hắn vẫn giả vờ bình thản mở miệng, chỉ có giọng nói là tỏ ra thiếu tự nhiên.

Phượng Lại Tà không nhận ra điều này, cô bé cười tủm tỉm ngồi dậy. Nhưng mà, ngay lúc cả hai vừa tách ra, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Phượng Lại Tà không trụ vững cho nên một lần nữa ngã vào lòng Phượng Tê.

Cái đập người của Phượng Lại Tà làm cho Phượng Tê đổ mồ hôi, hắn cố cắn răng, không muốn để cho Phượng Lại Tà phát hiện chút manh mối gì.

Nhưng mà, sau khi cơn đau đớn đã dịu đi đôi chút, Phượng Tê lại cảm thấy gò má của mình có một chút ấm áp. Hắn kinh ngạc nhìn lại, lại nhìn thấy Phượng Lại Tà nhảy dựng lên, không cẩn thận đụng vào trần xe.

“A, đau quá, đau quá, đau quá.” Phượng Lại Tà ôm đầu, ngồi bệt xuống.

Phượng Tê ngạc nhiên đưa tay động vào nơi vừa được làn môi của Phượng Lại Tà chạm vào. Trong nháy mắt, dường như mọi đau đớn trên người hắn đều biến mất không còn một mảnh, hắn ngơ ngác nhìn Tiểu Tà.

“Thưa công chúa, đã tới nơi rồi.” Bên ngoài xe ngựa, giọng nói của thị vệ vang lên đánh thức Phượng Tê tỉnh lại. Hắn kéo tay Phượng Lại Tà, bước ra ngoài.

“Đã tới phủ bá tước rồi, đi thôi.” Phượng Tê nói.

Phượng Lại Tà vừa xoa đầu, vừa đi theo Phượng Tê. Ngay lúc này, cô bé lại bất ngờ phát hiện một vết thương đáng sợ nằm bên trong cổ áo của Phượng Tê, nhìn sơ qua cũng có thể đoán được đó là vết tích từ roi.

Chuyện này là thế nào đây? Phượng Lại Tà âm thầm tự hỏi.

“Hống.” Tiểu Bạch và Li Mạt nhảy xuống, đi về phía chiếc xe ngựa còn lại. Lúc tất cả mọi người gặp nhau, Li Mạt nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Phượng Lại Tà cùng trang phục rối loạn trên người Phượng Tê, trong lòng cô bé liền cảm thấy kì lạ.

Khó hiểu thật, hai người bọn họ đánh nhau sao?

“Già Duệ bệ hạ.” Giữa lúc Li Mạt đang quan sát bọn họ, Già Duệ lại đột ngột xuất hiện trước cửa. Phượng Tê lên tiếng chào hỏi.

“A, phụ hoàng.” Li Mạt giật mình, vội vã cúi đầu xuống, ngoan ngoãn nói.

“Phượng Tê công chúa.” Già Duệ gật đầu, sau đó nghiêm nghị nhìn Li Mạt: “Li Mạt, cả ngày hôm nay con đi đâu?”

“À, con…” Li Mạt hoảng hốt, cả người bắt đầu run lên, không biết phải trả lời như thế nào.

“Già Duệ bệ hạ đừng trách, là con mời công chúa và Tiểu Tà ra ngoài chơi nhưng lại quên báo cho Già Duệ bệ hạ, là lỗi của ta.” Phượng Tê tiến lên một bước, cười nhạt ngắt lời.

Già Duệ nhìn Phượng Tê, lại nhìn Li Mạt – lúc này đang đứng một chỗ không dám động đậy – hắn dĩ nhiên không hề tin tưởng cái cớ này, chỉ là…

“Thì ra là thế, không sao cả, ta chỉ lo lắng cho sự an toàn của Li Mạt mà thôi, nếu như đi cùng con thì không có vấn đề gì.” Già Duệ cười đáp, dường như không hề muốn truy cứu.

Li Mạt thở dài một hơi, vô thức nhích lại gần Phượng Lại Tà, lại bất ngờ phát hiện Phượng Lại Tà đang đờ người ra, nhìn chằm chằm Phượng Tê.

“Chị Tiểu Tà?” Chị ấy đang nhìn cái gì vậy?

“A, sao cơ?” Phượng Lại Tà giật mình, hỏi.

“Không có gì.” Li Mạt lắc đầu, nó chỉ đang thắc mắc tại sao chị Tiểu Tà lại nhìn chằm chằm Phượng Tê công chúa mà thôi.

“Nếu Li Mạt công chúa và Tiểu Tà đã an toàn trở về, vậy thì con cũng xin cáo từ. Đợi khi yến hội bắt đầu, con sẽ ở hoàng cung nghênh tiếp các vị.” Phượng Tê chào tạm biệt.

Già Duệ nói thêm dăm ba câu nữa thì cũng trở vào phủ.

Khi Phượng Tê nhìn lướt qua Phượng Lại Tà, hắn chú ý thấy ánh mắt của cô bé hơi kỳ quái, vì vậy không khỏi có chút lo lắng: “Tiểu Tà, em sao vậy? Không khỏe sao?” Nói xong, hắn đưa tay đặt lên trán Tiểu Tà: “Nhiệt độ cũng đâu có cao.” Hình như không hề có dấu hiệu bị cảm lạnh vì ngủ cạnh hồ nước.

“Không có gì.” Phượng Lại Tà nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ nhếch môi để lộ một nụ cười: “Tối nay anh nhớ đứng trước cửa hoàng cung đón em nha.”

“Ừ.” Phượng Tê cười gật đầu, vỗ đầu Phượng Lại Tà rồi xoay người trở lại xe ngựa.

Ngay khi cánh cửa ngoài xe ngựa vừa khép lại, nụ cười trên gương mặt của cả Phượng Tê và Phượng Lại Tà đều đồng thời biến mất.

Phượng Tê khó khăn tựa lưng vào ghế ngồi, mồ hôi không ngừng chảy xuống trán. Hắn vạch chiếc áo trên người ra, để lộ vết thương chưa khép lại ở ngực. Sau khi bị Phượng Lại Tà đụng vào hai lần, miệng vết thương đã có dấu hiệu bị nứt, đồng thời cũng xuất hiện vài giọt máu.

“Xem ra, còn cần phải cố gắng thêm nữa.” Phượng Tê thở dài, quyết định phải cầm máu hoàn toàn trước khi yến hội bắt đầu, không thể để cho bất kì kẻ nào phát hiện ra vết thương của hắn, đặc biệt là Phượng Lại Tà.

Phượng Lại Tà nhìn xe ngựa càng chạy càng xa, hai mắt khẽ nhắm lại như có chiều suy nghĩ.

Vừa rồi, lưng của Phượng Tê đã ướt đẫm mồ hôi, tuy rằng hắn không để ý, nhưng Phượng Lại Tà lại biết rất rõ, trong thời gian ngắn mà chảy nhiều mồ hôi như vậy là chuyện rất bất thường, nhất là khi Phượng Tê còn là huyết tộc.

Nhớ lại vết thương vô tình nhìn thấy, Phượng Lại Tà mơ hồ cảm giác được có cái gì đó không đúng, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể có được đáp án.

Rốt cuộc thì trong khoảng thời gian mà Phượng Tê biến mất, chuyện gì đã xảy ra?

Chỉ sợ, tình hình thực tế cũng không đơn giản như hắn đã nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.