Dịu Dàng Nói Tiếng Yêu Em

Chương 7: Chương 7: Đừng Gọi Tôi Là Thằng Nhóc




-Hả? –Tôi thộn mặt nhìn hắn. Dám cá lúc đó cái mặt tôi sẽ rất là ngu như một con bò đội nón. Tôi đưa tay lên dụi dụi tai, rồi lại chớp chớp mắt nhìn hắn ta hỏi lại –Anh nói cái gì?

-Em phải bắt anh nói lại lần nữa mới vừa lòng à? –Tùng Lâm nheo mắt nhìn tôi, giọng khàn khàn. Rồi anh ta bước về phía tôi một bước nữa khiến khoảng cách hai đứa càng thêm sát lại. Trong lúc tôi chuẩn bị tung đấm vào bản mặt đẹp trai của hắn thì đột nhiên cả người hắn đổ ập vào người tôi. Đầu tôi thét lên một tiếng, tôi đấm bùm bụp vào người hắn gào lên:

-Nặng… Nặng quá… Anh làm cái gì thế??? Cút! Cút mau!

Tôi đẩy mạnh một cái. Ngay lập tức cả thân hình mới lúc nãy còn dựa vào người tôi bây giờ ngã vật xuống đất, mồ hôi túa ra. Tôi trợn mắt nhìn xuống, có gì đó không ổn. Nghĩ rồi tôi cúi xuống đẩy nhẹ vai hắn ta, lên tiếng hỏi:

-Này Tùng Lâm, anh bị sao đấy?

Tùng Lâm hơi cựa mình, đôi mày thanh tú nhíu lại. Đúng lúc đó, anh tôi mở cửa bước ra, nhìn cảnh tượng đó chỉ khẽ lắc đầu thở dài:

-Ngu chưa con? Anh đã nói rồi mà chú mày không chịu nghe. Dương, em vào nhà trước đi, để anh vác hắn vào nhà.

Nói rồi anh tôi thủng thẳng bước ra kéo mạnh Tùng Lâm lên rồi đỡ Tùng Lâm vào bên trong. Cả người anh ta lả đi, đến khi nằm xuống giường vẫn mê man không mở nổi mắt. Tôi nhìn anh tôi:

-Anh trai, hắn ta bị gì thế?

-Cậu ta đợi em cả buổi đấy. –Anh tôi quay người mở gói thuốc trên bàn ra –Cậu ta, ừm, cậu ta bị ốm. Em biết rồi đấy, lúc nãy anh đi mua thuốc gặp em còn gì. Bà giúp việc bên nhà cậu ta giờ về rồi, chỉ có một mình thì lấy ai chăm sóc cậu ta nên anh đành kéo cậu ta qua đây vậy. Thấy trời tối rồi mà em chưa chịu về, cậu ta cáu gắt um lên, rồi cắm cọc trước cổng đợi em, anh gọi mãi mà cậu ta không chịu vào nên thành ra nặng thêm thế đấy.

-Cái gì? Thằng mặt dày đó đợi em làm cái quái gì chứ?

-Ha ha. Lo cho em ấy mà. –Anh tôi bật cười –Anh cũng muốn mắng em một trận lắm nhưng thằng Tùng Lâm tranh mắng hết lời của anh rồi nên thôi.

Nói xong anh tôi cầm chiếc ly đi rót nước, còn một mình tôi và hắn trong phòng.

-Này, anh lo cho em thật à? –Tôi nheo mắt nhìn tên con trai đang nằm trên giường hỏi. Tùng Lâm hé nhẹ mắt nhìn tôi rồi ngay lập tức anh ta kéo chăn trùm kín đầu lại rồi ngoảy đít quay mặt vào tường lờ tịt tôi. Thằng kia, bà muốn giết mày lắm rồi nhé! Tôi nghiến răng rồi cũng bỏ lên phòng đi ngủ. Nhưng nghĩ lại, khi nhìn thấy cái cảnh hắn ta đứng trước cổng nhà tôi, môi nhợt lại chắc vì chờ quá lâu, cả cái mặt giận dữ của hắn lúc đó nữa, lần đầu tiên tôi thấy hắn giận dữ đến thế.

______

-Dương, bé Dương…!

Chết tiệt! Ta đang cưỡi rồng phun lửa mà thằng nào dám phá hỏng giấc ngủ của ta????

-Hôm nay em nghỉ học, để em ngủ đi mà! –Tôi mếu máo trả lời, mắt vẫn nhắm ghiền mà không chịu mở ra.

-Dương, dậy đi, nhanh lên…

Cái giọng nói đó vẫn không chịu buông tha cho tôi. Chắc chắn là anh tôi chứ không ai khác. Tôi bực bội thầm nghĩ.

-Anh!!! Em đã nói là cho em ngủ thêm tí nữa kia mà??? –Tôi gào lên rồi khuơ tay múa chân loạn xạ, nhất quyết không chịu mở mắt tỉnh lại.

Bỗng nhiên, hai bàn tay đang vung loạn xạ của tôi bị anh trai tôi nắm chặt giằng lại. Rồi anh tôi còn gan lì đến mức dám leo lên giường lấy đầu gối đè mạnh xuống chân tôi khiến tôi không thể đạp thêm.

-Dương, nghe anh, dậy đi nào..,. –Anh tôi nhẹ giọng nói. Nhưng lúc này tôi mới thấy có gì đó là lạ, giọng anh tôi hôm nay nghe khang khác. Với lại nếu là những lúc bình thường thì anh tôi đã gào tướng lên rồi đạp tôi xuống nhà không thương tiếc kia mà. Đang đấu tranh tư tưởng có nên dậy hay không thì bỗng nhiên tôi thấy có gì đó chọc chọc vào mũi mình ngưa ngứa. Tôi mệt mỏi mở mắt ra thì người tôi hóa đá. Trước mặt tôi là gương mặt của tên biến thái Nguyễn Tùng Lâm chết băm chết vằm, hắn cúi đầu sát mặt tôi đến khó thơ. Gần đến mức những sợi tóc của hắn chạm vào mũi tôi. Và mặt hắn bỗng chốc thoáng đỏ lên.

-NGUYỄN TÙNG LÂM!!! Anh đang làm cái quái gì thế???? –Tôi sau một phút hóa tượng lại gào tướng lên rồi vùng dậy đạp hắn xuống sàn nhà không thương tiếc.

-Anh đi chết đi đồ biến thái! Đồ dê xồm! Cút! Cút!! –Tôi quát lên rồi cầm đống gối trên giường ném vô tội vạ vào mặt hắn. Tùng Lâm ôm đầu khổ sở kêu lên:

-Dương, em bình tĩnh. Anh có làm gì em đâu? Anh cố đánh thức em mà do em vung tay vung chân về phía anh nên anh đành giữ lại để bảo vệ chính mình thôi mà.

-Cút! Cút mau! Ai cho anh làm thế??? Cút! Đồ dê núi, dê xồm, dê cụ, dê lụ khụ, đến chết vẫn còn mang giống dê! –Tôi gào lên.

Đúng lúc ấy cánh cửa bật mở, anh trai thực sự của tôi đang mặc chiếc tạp dề xinh xinh , trên tay là chiếc vá đang tựa vào cửa nhìn tôi.

-Chuyện gì nữa? Anh nhờ cậu ta vào đánh thức em dậy đấy.

-Tại sao anh lại làm thế??? Anh có biết là hắn ta vừa dở trò biến thái với em không??? –Tôi quát lên. Anh tôi lia mắt nhìn về phía Tùng Lâm, mắt sắc bén. Tùng Lâm thở dài rồi lại gào lên:

-Đừng có hiểu lầm. Dương vung tay đạp chân cố tấn công tôi không chịu dậy nên tôi phải kìm tay kẹp chân Dương lại để tự vệ thôi.

-Nói chung lần sau cậu cứ múc nguyên gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt nó là tốt nhất! –Anh tôi nhíu mày nhìn chúng tôi rồi lạnh lùng quay sang đá mông tôi một cái –Đừng có nói “ái phi” của trẫm là “biến thái”, nhớ chưa?

Nói rồi cả hai người bỏ đi. Mẹ ơi, tởm quá!!!

Tôi gào lên rồi đạp chăn leo xuống giường. Cuối cùng lôi con xe đạp ra mà nghênh ngang đạp đi mua đồ ăn sáng.

***

-Ể? Anh Hoàng đâu rồi? –Tôi nhìn quanh, gặm que kem bước vào nhà nhìn tên Tùng Lâm đang ăn cháo hành trước phòng khách.

-Cậu ta đi tắm rồi. –Hắn ta trả lời, mắt nhìn tôi, bĩu môi –Mới sáng sớm mà đã ăn kem, đúng là vấn đề.

-Anh không ăn thì để người khác ăn nhé, xí! Kem ngon hơn cháo anh đang ăn đấy! –Tôi tiếp tục gặm que kem trong miệng rồi ngồi xuống cạnh hắn ta, cười cười –Đỡ hơn người nào đó đau bẹp dí, có muốn cũng không có mà ăn kem, hí hí. Ngọt lắm cơ.

Tôi vờn vờn que kem trước mặt hắn ta cười đắc chí. Tùng Lâm nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi cảm thấy nhồn hột, thu mình lại cảnh giác hỏi:

-Nhìn gì mà nhìn?

-Có vẻ nó ngọt thật. –Tên Tùng Lâm lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

-Tất nhiên là ngọt rồi! Kem chocolate cơ mà! –Tôi nhe răng cười hề hề. –Nhưng không cho đâu, vì kem hết rồi nhé!

Tôi gặm nốt miệng kem còn lại rồi đưa cái que không ra trước mặt hắn ta. Bỗng, Tùng Lâm đặt chiếc thìa xuống, rồi quay hẳn người nhìn sang tôi chăm chú. Rồi ngón tay trắng muốt, thon dài của hắn ta đưa lên gạt nhẹ đi vệt kem dính một bên miệng tôi, mát lạnh. Tôi hoảng hốt giật bắn mình, que kem đã hết đang cầm trên tay rơi xuống đất, cái gì thế??? Không lẽ hắn ta ốm nặng đến mức thần kinh có vấn đề luôn rồi???

-Này.. –Bỗng nhiên gương mặt hắn ta kề sát mặt tôi, những ngón tay mát lạnh của hắn đưa lên nâng nhẹ mặt tôi lên đối diện với hắn, từ từ hỏi –Nếu ngọt đến thế thì cho tôi nếm thử một chút được không?

-Cái.. Cái gì thế..?

-Miệng của em, vẫn còn chút kem đúng không? Cho tôi nếm thử vị kem xem nó có ngọt thật không nhé?

Nói xong, hắn ta đã kề sát mặt tôi.

-ĐỒ BIẾN THÁI!!! CÚT!!!

Tôi gào lên đưa tay lên đấm vào mặt hắn một cái. Tên Tùng Lâm ôm mũi vừa bị tôi đấm nhăn nhó.

-Nguyễn Thùy Dương, anh chỉ trêu em thôi mà!

-Trêu cái shit ấy! Cút!

Tôi gào lên rồi đứng phắt dậy, đúng lúc đó, tiếng người gọi vang lên khiến tôi phải dừng tay mà chạy ra, không quên lườm hắn một cái. Đúng là thằng biến thái!

***

-Cậu và Dương lúc nào cũng chửi nhau thế nhỉ? –Hoàng từ trong đi ra, không hiểu chuyện gì xảy ra nhíu mày hỏi.

-Ờ, tính con bé nó cộc thế mà. –Tùng Lâm thờ ơ trả lời, cúi mặt ăn cháo tới tấp để che đi gương mặt đang đỏ lên của mình.

Hoàng không nghĩ nhiều, chỉ nhún vai rồi quay lại vào bên trong.

Tùng Lâm nén một tiếng thở dài, cậu ngửa đầu lên ôm lấy mặt mình, vành tai đỏ lựng, lẩm bẩm nói:

-Nguyễn Tùng Lâm, mày đúng là không biết kiềm chế gì cả.

***

Tôi lầm bầm thầm rủa tên Tùng Lâm trong lòng, hắn ta lúc đó đang định làm cái quái gì vậy chứ?

-Ai đấy? –Tôi bực bội mở xoạc cửa ra. Nhìn lên thì ngây người. Người đang đợi cửa bên ngoài cũng ngây người nhìn tôi, rồi lên tiếng:

-Chị Dương?

-Khánh? Oa! Chú mày về rồi sao bé loli của chị??? –Tôi gào lên rồi nhảy chồm đến ôm lấy cổ thằng con trai ngoài cửa.

-Chị Dương, từ từ thôi nào, ha ha, em về rồi đây!

Khánh nhìn tôi cười. Khánh thua tôi một tuổi, ngày nhỏ chơi rất thân với tôi. Gia đình Khánh cũng thân với tôi mà. Khánh hồi đó là một cậu nhóc rất dễ thương nhưng rất yếu ớt, lúc nào cũng thích đứng sau lưng tôi để tôi bảo vệ cậu ta khỏi lũ bắt nạt. Lúc nào Khánh cũng khóc và nhõng nhẽo, nói chung là rất dễ thương. Nhưng lên lớp 8 thì cậu ta bị gia đình chuyển vào trường tư thục nam, lý do gì thì tôi không rõ. Bây giờ cậu ta trở lại, khác thật.

Bây giờ, tôi nhìn lên. Chỉ sau hai năm, cái vóc dáng nhỏ nhắn của cậu ta bây giờ đã cao đến khó tin. Đôi mắt to tròn màu nâu sẫm lúc nào cũng sáng lên bây giờ đã hơi cụp xuống, lông mi dài che phủ đi làm cho nó có bây giờ trông men lì hơn. Mái tóc mềm hơi ngả màu cà phê, và quan trọng, chỉ sau hai năm, cậu nhóc tì đã lớn phổng và men lì đến mức này rồi sao??? Tôi kinh hoàng nhận ra.

-Nhóc con, cậu không cần lớn nhanh đến thế đâu. –Tôi vỗ vai cậu ta thở dài. Cậu ta lớn nhanh như thế này thì thành ra cậu ta thành anh của tôi mất.

-Chị đến giờ vẫn gọi tôi là nhóc à? –Cậu ta nhìn tôi, đôi mắt nâu sẫm sa lại, cậu ta bước đến gần tôi vươn tay ra rồi ôm lấy đầu tôi dụi vào người cậu ta khiến tôi chới với không kịp phản ứng, cậu ta nhàn nhạt nhìn xuống rồi nhếch mép nói –Chị xem đi, chị thậm chí chỉ đứng đến ngang cổ tôi mà vẫn gọi tôi là “nhóc” sao? Chị xem bây giờ ai là “nhóc” nào?

-Cái quái gì thế? –Tôi bật ngửa ra nhìn cậu ta. –Khánh, sao bây giờ em lại đổi tính thế?

-Thế chị nghĩ tôi mãi là đứa nhóc con suốt ngày nấp sau lưng chị và bị chị gọi là “em trai” với “nhóc con” cả ngày à? –Khánh cười.

Cái gì đây? Không những ngoại hình cậu ta đổi khác mà cả tính cách của cậu ta bây giờ đã không còn đáng yêu nữa.

-Này nhóc con, đừng có đùa chị như thế chứ? Chị không thích nhóc ra vẻ người lớn thế đâu nhé? –Tôi đánh mạnh vào vai Khánh một cái cười tít. Nhưng ngay lập tức, cổ tay tôi bị cậu ta nắm lại rồi đẩy mạnh tôi vào tường. Cả người cậu ta cúi xuống rồi nghiêng đầu nhìn tôi, cậu ta cười nhẹ:

-Chị Dương à, chỉ hơn thua nhau có một tuổi thôi mà phải gọi nhau là “nhóc” thế kia chị không thấy bất tiện sao? Bất đắc dĩ lắm em mới gọi chị là “chị” đấy. Chị gọi em là “nhóc”, nhưng chị không thể chống lại sức của “một đứa nhóc” như em đúng không? Như bây giờ, chị không thể vùng ra khỏi em, đúng chứ? –Khánh nhếch miệng cười, chống mạnh tay vào bờ tường phía sau lưng tôi. Cả cổ tay tôi bị cậu ta nắm cũng đau nhói.

-Chị à, chị nhìn kĩ đi, em bây giờ đã là một thằng con trai đúng nghĩa rồi, không phải là thằng oắt yếu đuối như xưa nữa đâu, chị phải cẩn thận chút đấy. Đừng bắt em mới gặp mặt đã phải tấn công chị thế chứ?

Mồi hôi túa ra, đây là Khánh sao? Khánh nhìn tôi rồi thả tay tôi ra bước vào nhà, nháy nhẹ mắt nhìn tôi:

-Em sau này sẽ làm phiền chị nhiều lắm đấy.

“Sầm!”

Cánh cửa đóng sập lại. Đó là Khánh à??? Thằng nhóc có đôi mắt to tròn, có tính cách nhút nhát, đáng yêu đâu rồi???

-Chậc, con trai lớn nhanh thật, thật đáng sợ…

Tôi chậc lưỡi, Khánh đúng là men lì thật, rất ngầu nữa. Tôi vuốt mồ hôi rồi bước vào bên trong, có khi cậu ta cố tình chọc tôi thì sao nhỉ?

.

.

.

-Ha ha! Được, anh thích chú thế này! –Anh tôi cười lớn rồi vỗ mạnh vào lưng Khánh cười to. Một đàn quạ bay ngang sang đầu tôi kêu quang quác. Tôi đấm mạnh vào tường rồi bước đến.

Khánh cười khì khì nhìn anh tôi.

-Dù chú có lớn đến đâu thì vẫn là chú nhóc của ngày xưa nhỉ? –Anh tôi vò tung mái tóc của Khánh lên. Khánh cười tít. Ồ, vẫn nụ cười rạng rỡ đó, dễ thương thật. Anh tôi nói đúng, dù có người lớn đến đâu thì Khánh vẫn là chú nhóc của ngày xưa mà?

Tùng Lâm ngồi một bên nhìn Khánh vẻ không thích, lẳng lặng ngồi uống nước xem ti vi lờ tịt hai người đang tương thân tương ái với nhau. Tôi bước đến ngồi cạnh Khánh. Bắt đầu hỏi han đủ thứ. Cuối cùng, anh tôi nhìn sang Khánh, nhe răng cười:

-Nhớ ngày xưa chú mày đã nói gì với anh không? Ngày đó, chú mày nói sau này lớn xin anh gả chị Dương cho chú mày đấy. Ha ha, giờ chú mày còn có ý định đó nữa không?

Tôi chỉ muốn phụt máu tại chỗ. Còn tên Tùng Lâm ngồi phía sau cười phá lên sặc nước. Những chuyện đó mà còn bới lên nói nhau cơ à??? Nhưng Khánh nhìn sang tôi, chỉ cười cười nhìn anh tôi mà nói:

-Vẫn còn chứ? Nếu anh cho thì em rinh chị Dương về liền.

Vừa dứt câu thì cả lũ cười phá lên. Ngồi ôn lại đống kỉ niệm hết hơi, chúng tôi cùi nhau đi ăn trưa rồi ai nấy đều lăn về phòng ngủ.

-Sao chưa về vậy Khánh? –Tôi nhìn Khánh đang đứng trong phòng tôi, cậu ta với tay ra đóng cửa lại rồi bước đến nhìn quanh phòng tôi, nhàn nhạt lên tiếng:

-Phòng chị vẫn vậy nhỉ?

-Ờ, chả có gì thay đổi cả.

-Chị cũng không thay đổi gì cả, chị không lớn chút nào à? –Khánh nhìn tôi cười nhẹ.

-Có lẽ chỉ có mỗi cậu lớn thôi. –Tôi lên tiếng. Gặp lại Khánh từ lúc sáng đến bây giờ, tôi đã thấy nụ cười rạng rỡ ngây ngô ngày xưa trên gương mặt cậu đã biến mất, thay vào đó là nét mặt nhàn nhạt. Bỗng nhiên, cậu ta bước đến từ phía sau rồi lười biếng tựa cằm cậu ta xuống đầu tôi, nhắm mắt lại đầy biếng nhác:

-Cuối cùng chị cũng gọi tôi là “cậu” rồi đấy. Chị Dương à, chị thực sự chẳng lớn chút nào, cứ đà này thì tôi sẽ trở thành “anh” của chị đấy.

-Thôi đi, đừng có ỷ cậu cao với chị. Dù cậu có lớn phổng men lì đi nữa thì cậu vẫn là “thằng nhóc” trong mắt chị mà thôi. Ha ha. –Tôi vươn tay lên đẩy mặt cậu ta ra rồi quay vào tủ.

-Thế nghĩa là tôi vẫn là thằng nhóc hôm nào trong mắt chị thôi, không hơn không kém sao? -Đôi mắt cậu ta bỗng trở nên thâm trầm, lạnh lẽo nhìn tôi.

-Ờ, thế đó. (Dù cậu cao lớn thật.). Để tôi tìm bức ảnh cho cậu xem. –Tôi tìm cuốn album cũ rồi lôi ra, hí hửng chỉ vào tấm ảnh một cậu bé vô cùng đáng yêu mặc một chiếc váy, trông như một bé gái dễ thương rồi nhìn sang cậu ta:

-Khánh, nhìn đi, nhớ không? Oà òa, công nhận cậu xinh thật á. Hí hí, nhớ ngày xưa chị ép cậu mặc váy cho bằng được, không ngờ thằng nhóc này bây giờ lại khác đến thế?

Nhưng vừa nói xong thì bỗng nhiên tôi thấy mình bị đẩy mạnh rồi ngay lập tức trời đất nhoáng nhoàng. Cuối cùng, trước mắt tôi là cái trần nhà. Và uan trọng hơn, chắn gần hết hình ảnh cái trần nhà đó là gương mặt của Khánh. Tôi lặng người hóa đá vì chưa thích ứng kịp với tình huống này. Tôi bị cậu ta đẩy xuống sàn nhà từ lúc nào, hai tay cậu ta chống xuống đất, gương mặt cậu cúi sát xuống nhìn tôi. Những sợi tóc mềm màu cà phê trượt xuống chạm nhè nhẹ vào mặt tôi.

-Tôi đã nói với chị rồi mà, dù tôi có thua tuổi chị thật nhưng tôi cũng là một thằng con trai đấy. Trong mắt chị tôi mãi mãi là cậu nhóc yếu đuối hôm nào đúng không? Thế thì chính tôi sẽ là người phá đi cái suy nghĩ đó, bắt chị phải nhìn tôi như một-thằng-con-trai. Đừng xem tôi như một thằng em trai bé-bỏng của chị, chị hiểu chứ, Dương? Tôi, thay đổi thế này, là vì chị đấy, Nguyễn-Thùy-Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.