Những
chiếc đèn đường chiếu ra ánh sáng sặc sỡ và chói lóa đã tắt hơn phân nửa, trả
lại bầu trời đêm một màu đen huyền bí nhưng đượm buồn.
Trên
hành lang bệnh viện sáng trưng, Ngải Ái ngồi trước phòng phẫu thuật, nhìn vị
bác sĩ đi tới mỉm cười với mình.
“Thằng
bé có nhóm máu thuộc loại hiếm, cũng may là nhóm máu của cháu trùng với nhóm
máu của thằng bé. Phẫu thuật cần một lượng máu nhất định để truyền kịp thời.
Bây giờ cháu đi theo chú đến phòng xét nghiệm để lấy máu”.
“Dạ,
vâng!”.
Ngải Ái
theo chân bác sĩ mà trong đầu lởn vởn một dấu hỏi to đùng.
Vết
thương Mộc Duệ Thần bị động, phải được phẫu thuật ngay lập tức. Nhưng cô không
hiểu tại sao nhóm máu của cô lại trùng với nhóm máu của thằng nhóc được nhỉ.
Không
lẽ…
Trong
đầu cô lóe lên những ký ức không rõ ràng. Cô dừng lại, đưa hai tay lên ôm đầu.
Lại nữa
rồi…
Mảng ký
ức vụn vặt như chiếc lồng đèn kéo quân chợp sáng chợp tắt…
Ai cũng
phải chết à?
Cũng
chẳng biết được. Rất có thể ai cũng phải chết.
Ha ha,
thật đáng thương, nó chỉ mới năm tuổi.
Sớm
muộn gì cũng sẽ phải chết. Chết trước hay sau này mới chết cũng giống nhau.
Những
giọng nói lạnh lùng vô cảm.
“K-h-ô-n-g!”.
Ngải Ái run lẩy bẩy vì những tiếng nói xôn xao ấy của rót vào tai. Cô mềm nhũn
cả người, ngồi sụp xuống đất thét lên. “Không… Đừng… Đ-ừ-n-g!”
Tiếng
thét xé toạc màn đêm yên tĩnh khiến cho người ta có cảm giác lạnh run.
Ngải Ái
ôm đầu gào thét làm ông bác sĩ đi trước cũng giật mình đứng sững, quay lại nhìn
cô bé đang ngồi bệt dưới đất.
Đôi mắt
cô đầy sợ hãi, cắn chặt môi run rẩy, trông cứ như vừa gặp phải điều gì đáng sợ
lắm, tuyệt vọng và bất lực nên chỉ có thể hét lên để trấn an chính mình.
“Có
chuyện gì thế?
“Chuyện
gì mà ồn ào vậy?”
“Cô bé
không sao chứ?”
Một vài
y tá cùng các bác sĩ nghe tiếng hét ầm ầm chạy đến, nhìn Ngải Ái đang quỳ rợp
dưới nền hỏi.
“Cô bé
có sao không?
“Cô bé
bị đau ở đâu à?”
Những
tiếng bước chân càng lúc càng gần. Ngải Ái nhìn những đôi chân qua lại trước
mặt mình, rồi ngẩng đầu nhìn những gương mặt lộ vẻ quan tâm, đầu cơ chợt yên
ắng hẳn.
Cô lồm
cồm đứng dậy, gãi gãi đầu lí nhí nói.
“Không,
cháu không sao. Cháu nghe bác sĩ nói đi lấy máu hoảng quá nên hét lên thôi ạ.
Cháu xin lỗi. Cháu xin lỗi. Vì đã làm phiền đến các cô chú”.
Cô
gượng cười chạy lên chỗ bác sĩ kia.
“Bác
sĩ, chúng ta đi thôi. Em trai cháu vẫn đang chờ để được làm phẫu thuật”.
“Cô bé
à, trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân, đừng hét toáng lên như thế, ảnh
hưởng đến việc nghỉ ngơi của rất nhiều người”.
“Cháu
xin lỗi. Từ nhỏ tới giờ cháu chưa hiến máu lần nào nên rất sợ. Giờ không sao
nữa rồi ạ”.
Ngải Ái
nhoẻn miệng cười nhưng trong mắt lại dấy lên vẻ đau thương.
Vì sao
ư…
Không
muốn nhớ tới nữa…
Lựa
chọn cách quên đi…
Lúc này
đây…
Cậu bé
kia… Sẽ cùng với tất cả… Lùi vào trong ký ức…