Rào
rào!
Trong
phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy xối xả. Mộc Duệ Thần đang tắm nước lạnh.
Ngải Ái
vừa nhìn thấy Mộc Duệ Thần đi vào phòng tắm, liền rón rén nhón chân đi tới cửa,
mặc vội quần áo vào người rồi nín thở gạt then, sau đó mở cửa ra.
Cạch!
Cánh
cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy một hàng lang thật dài được trải thảm lông dê với
những chùm đen sáng choang, nhìn không thấy hành lang tiếp theo đâu cả.
Phù!
May quá! Không có người.
Cô đóng
cửa lại thật nhẹ nhàng, rồi cắm đầu chạy như điên về phía trước. Trong đầu cô
chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải chạy. Cô tin rằng chỉ cần chạy ra được
khỏi đây là có thể trốn được. Và cô nhận ra một thực tế rằng mình đã đánh giá
thấp nơi này, vì nó quá rộng so với sự tưởng tượng của cô.
Ngải Ái
chạy đến cuối hàng lang lại thấy một hành lang khác thế là tiếp tục cắm đầu
chạy với hy vọng tìm được cửa ra.
Băng
qua dãy hàng lang với vô số phòng, đến khi cô thở không ra hơi mới nhìn thấy
cầu thang xoắn ốc.
Chống
tay vào hông gồng người thở dốc, cô mỉm cười, sau đó chân trần chạy bịch bịch
xuống cầu thang. Cầu thang dài khủng bố, hết tầng này tới tầng khác, cứ như là
đang đi xuống mấy tầng địa ngục.
Điều lạ
lùng nhất ở đây là kiến trúc ở mỗi tầng đều chẳng giống nhau. Tầng này được
trang trí theo kiểu gothic Tây Âu thì xuống tầng dưới lại có dáng dấp của kiến
trúc Trung Hoa cổ điển, xuống dưới nữa lại là phong cách trắng đen trừu tượng…
Vừa bò
xuồng cầu thang, Ngải Ái vừa nhủ thầm. Nếu tòa nhà này của Mộc Duệ Thần thì
hiển nhiên cậu ta là người có rất nhiều tiền, giàu nứt đố đổ vách. [Mộc Mộc ơi,
cậu cho tôi ở với, tôi có thể làm nhân viên tài chính, kế toán, còn không thì
cậu cho tôi phụ bếp cũng được…]
Phong
cách kiến trúc dung hóa giữa cổ điển và lịch sự đồng điệu với những nền văn hóa
khác nhau làm cho Ngải Ái thấy thích thú. Lúc nãy chạy dọc hành lang, cô đã
chiêm ngưỡng biết bao kiệt tác của các danh họa nổi tiếng thế giới và vô vàn đồ
cổ đủ loại. Từ miếng ngọc bích nạm long phượng từ thời Tây Chu tới các bức
tranh nổi tiếng thời phục hưng, còn có bức phù điêu được chế tác vô cùng sang
trọng của La Mã… Cô chắc mẩm những thứ đó đều có giá trị lên tới hàng chục hàng
trăm ngàn đô la Mỹ, một khoản tiền quá “khủng” để sở hữu những món đồ cổ giá
trị đó… Và chủ nhân của chúng cũng như của cả tòa nhà này chỉ có thể là tỷ phú.
Ngải Ái
hoa mắt chóng mắt mới lết được xuống tầng dưới cùng. Phòng khách rộng thênh
thang, xa hoa với những mảng tường được lắp kính buông rèm sang trọng. Cô nhìn
ra bên ngoài không thấy phố xá sầm uất đâu cả mà là một khu rừng toàn những cây
cổ thụ trong khung cảnh tối đen.
Đang ở
trên núi. Ngải Ái sửng sốt, dừng bước chân.
“Ra
khỏi đây rồi mình có thể về được sao?”
Cô thì
thầm với chính mình, nhìn cánh cửa cao lớn phía trước.
“Ngải
tiểu thư, cậu chủ gọi cô”.
Đang
định bước chân về phía cửa thì có tiếng nói khàn khàn già già đột ngột vang lên
sau lưng làm Ngải Ái lạnh xương sống.
Cô giật
mình quay đầu lại và nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đuôi én
cúi người:
“Ngải
tiểu thư, cậu chủ đã tắm xong và bảo tôi gọi tiểu thư về phòng”.
“Cậu
chủ? Mộc Duệ Thần?”
Cậu ta
đã tắm xong và cho gọi cô. [E hèm, giống hoàng đế vừa tắm xong và sai người hầu
gọi hoàng hậu tới… èn èn. Mình nói này, mình thỉnh thoảng chen vào câu ba xàm
ba lá của mình dzô mọi người đừng la mình nghen. Để chừng làm ebook mình sẽ
soát lại thật cẩn thận].
Tại sao
Mộc Duệ Thần lại có thể biết được mọi hành động của cô? Cô đã chạy được hơn nửa
tiếng đồng hồ rồi cơ mà?
*************
Ngải Ái
quắc mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, lòng nảy sinh một quyết tâm,
ở đây chỉ có cô và ông này, mà cô là thanh niên trẻ khỏe còn ông ta cũng đã
già, đánh trả lại ông ta không thành vấn đề. Cứ cho là Mộc Duệ Thần đang đuổi
xuống đây, cậu ta chạy từ trên đó xuống dưới tầng này cũng mất mười phút là ít
nhất… Dó đó, cô chỉ cần bê khay trái cây đặt trên bàn này và ném vào mặt người
này.
Xin
Chúa tha thứ? Con làm tất cả những điều này đều là tự vệ.
Cô tự
nhủ với bản thân đừng ném quá đà để không làm ông ấy bị thương.
Nhưng
thật không ngờ!
Rắc!
Loảng xoảng!
Hai
tiếng động vang lên trong màn đêm yên tĩnh nghe rõ mồn một. Chiếc khay bị vỡ
làm hai mảnh rơi xuống nền nhà.
Ngải Ái
bụm miệng lùi lại mấy bước, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin được.
Cô vừa
nhìn thấy gì nhỉ? Ông ấy bẻ đôi chiếc khay chỉ bằng hai ngón tay. Ôi trời ơi!
Cái khay kia rất cứng mà ông ta lại bẻ nát dễ như trở bàn tay.
“Ngải
tiểu thư, xin tiểu thư đừng để cậu chủ đợi lâu. Tâm trạng cậu chủ đang không
được tốt cho lắm”.
“Ông…
Ông… Ông là người hay ma”. Cô tiếp tục bước xịch lui. “Tất cả những người ở đây
đều khủng bố. Thả tôi ra. Tôi muốn về nhà. Các người thả tôi ra!”
“Ngải
tiểu thư, bây giờ là mười giờ tối, đêm khuya đi trong rừng không được an toàn.
Cậu chủ sẽ rất lo lắng cho sự an nguy của cô. Tốt nhất cô không nên rời khỏi
đây”. Người đàn ông trung niên nhìn cô mỉm cười tôn kính, giọng nói từ tốn.
“Cậu chủ dặn, trong vòng năm phút nếu Ngải tiểu thư không nghe lời, cậu chủ sẽ
tự mình xuống đưa cô lên…”
“Năm
phút hả? Làm gì có khả năng đó. Bảo tôi xuyên tường bay lên trên đó à? Chủ nhân
của các ông đúng là rãnh rồi đi xây cái tòa nhà to đùng này”.
Nghĩ
tới việc cô chạy hồng hộc cả nửa tiếng đồng hồ đã muốn tức ói.
“Tôi
thách cậu ta xuống đây đấy. Tôi không đi, tôi muốn ra ngoài. Có giỏi thì ông
trói tôi lại đi”.
“Ngải
tiểu thu là khách quý, cậu chủ có dặn không được làm cô bị thương. Thưa tiểu
thư, lệnh của cậu chủ… nếu cãi lại sẽ không hay… nói cách khác…”
“Cậu ta
không phải hoàng đế. Bây giờ là thời đại dân chủ rồi. Tôi sẽ tố cáo cậu ta tôi
bắt giam người khác và sẽ xin tòa trục xuất tôi về nước. Giờ tôi đi đây, tạm
biệt nhé”.
Ngải
Ái quyết tâm nhất định phải trở về, nhất định phải rời xa Mộc Duệ Thần nên chạy
ngay tới cửa.
Phòng
khách không bật đèn, Ngải Ái chỉ có thể đi vòng qua bàn ghế, kệ trang trí. Cửa
đã ở phía trước. Cô náo nức muốn ra ngoài.
Phịch!
Cô va
đầu vào cột nhà đau như muốn gãy sống mũi.
Ngải Ái
đứng xịch ra xoa mũi.
“Điên
thật! Ngay cả cây cột cũng ngáng đường mình”.
“Cô mới
điên! Không những muốn kêu gào tố cáo tôi còn muốn chạy trốn khỏi đây?”
Giọng
nói lạnh băng quen thuộc vang vang trên đầu, Ngải Ái giật mình ngước lên. Đúng
là Mộc Duệ Thần rồi.
“Cô
muốn bị trói lại phải không?”. Gương mặt đẹp trai của Mộc Duệ Thần không chút
cảm xúc quay ra đằng sau. “Chú Giản, cứ làm như mong muốn của Giản tiểu thư,
đem dây thừng lại đây”.