Cô mắng
thầm trong lòng mình vài câu nhưng cũng thấy nhẹ nhõm cả người vì nhìn Mộc Duệ
Thần, cậu ta đang cười.
Nhìn
cậu ta cười, cô cũng thấy vui hẳn lên.
Làn
sương mù giăng trong lòng và những điều không vui vụt tan biến.
Mẹ con
hòa thuận rồi nha!
Cô thở
dài:
“Tóm
lại, chúng ta vẫn có thể chung sống hòa bình mà, phải không. Để hết hè, tôi đưa
cậu đến trường cấp hai nhập học. Cậu cũng nên tiếp thu nền giáo dục tri thức
đi!
Mộc Duệ
Thần cau mày. Trường cấp hai? Đó là trường gì?
Lúc nãy
cô cũng nói nền giáo dục đần độn. Những người trong gia tộc Mộc thị trước giờ
đều theo học các trường Harvard, Cambridge, Massachusetts hay những trung tâm đào
tạo thạc sỹ lớn của Mỹ, cậu cũng rất ghét những nơi đó nhưng nghe người khác
nói họ đần độn thì đây là lần đầu tiên. [Harvard, Cambridge, Massachusetts??!!
Ồ, ghê dzậy Tiểu Mộc].
Nhìn
lưng của cô, cậu nói:
“Bé
con, đứng đó đi, đừng nhúc nhích!”.
Ngải Ái
quay người lại:
“Sao
cơ?”
Cậu từ
từ đi tới trước mặt cô, cùng cô đứng chính giữa căn phòng.
Bóng
điện màu hồng tỏa ánh sáng ấm áp trên đầu cả hai.
Ngoài
cửa sổ, những tiếng cành cây va vào mái nhà xào xạt…
Mộc Duệ
Thần đột ngột cúi thấp người.
Ngải Ái
cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Chính
là mùi vị trên môi cậu.
Cậu
dùng đôi môi mềm của cậu hôn lên những giọt nước mắt đọng lại trên má cô…
Mộc Duệ
Thần ngẩng đầu cười nói:
“Nước
mắt của chị là do tôi nên tôi sẽ xử lý hết”.
Ngải Ái
và Mộc Duệ Thần ngồi ăn một bữa tối đơn giản, sau đó Mộc Duệ Thần đi tắm rửa
còn cô ngồi trên ghế nệm giải thích với cửa hàng pizza!
Lúc vừa
cúp điện thoại, màn hình điện thoại chợt hiện lên một hình vẽ ngộ nghĩnh – chú
thỏ ngạo nghễ, đây là hình Thang Thang vẽ.
“Tiểu
Ái, Tiểu Ái, cậu có muốn biết hôm nay tớ đã nhìn thấy gì không. Muốn nghe
không? Muốn nghe không hả?”. Thang Tiểu Y hùng hổ gào rú trong điện thoại,
không cần nghe Ngải Ái nói gì đã oang oang kể lể. “Hôm nay tớ đang trên đường
tới gặp Mộc Duệ Thần… Ôi, thằng nhóc này đúng là thiên sứ, là thần tượng của
tớ. Cậu đoán đi, cậu đoán tớ đã thấy gì đi”.
“Thang
Thang, nếu cậu nói Mộc Duệ Thần đúng là thiên sứ thì tớ khuyên cậu thật lòng
nhá, cô bé đáng thương, cậu đi nhà thương điên khám thử đi”.
“Tớ nói
này Tiểu Ái, sao cậu không tin lời người khác nói thế hả. Lúc tối tớ tan học về
nhà gặp một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Một chiếc Benz tông vào hai người
đi xe máy ngược chiều, cả hai người đó té xuống đất máu chảy đỏ cả mặt đường đấy.
Cái tên gây ra tai nạn chạy mất dép. Mà hai người đó do nhìn tướng tá hung dữ
lắm nên mọi người không ai dám cứu cả. Cuối cùng cậu biết sao không? Đoán thử
đi. Cậu đoán đi đoán đi!”.
“Thang
Thang, coi chừng mẹ cậu đang muốn lấy dao băm cậu ra kìa, nửa đêm nửa hôm vặn
nhỏ volumn lại giùm đi!”.
“Sau đó
á, trong đám người đứng xem có một người nhảy một cái tới chỗ bị tai nạn nhanh
như chớp, không do dự cõng một người trên lưng còn người kai thì ôm trong ngực
đưa hai người đó đi cấp cứu đấy. Nhờ cấp cứu kịp thời nên hai người đó cuối
cùng cũng qua cơn nguy kịch… Cậu biết người cứu người đó là ai không? Là con
của chúng ta – Mộc Tiểu Thần. Cậu nói xem thằng nhóc không phải thiên sứ thì là
gì, ai cũng khen ngợi Mộc Tiểu Thần nhà chúng ta hết lời đấy!”.
“Hả?!!!”.
Ngải Ái nhanh chóng tiêu hóa được mấy lời Tiểu Y nói, miệng bắt đầu run run:
“Được
lắm. Thiên sứ. Thằng nhóc quả nhiên là một cực phẩm thiên sứ”.
“Tiểu
Ái, Tiểu Thần Thần chắc mệt lắm rồi. Cậu là một bà mẹ mẫu mực, cậu nhất định
phải khen ngợi con trai nhiều vào. Hành động cứu người đó phải dùng hết sức lực
luôn đó!”.
“Cảm ơn
cậu, Thang Thang. Cậu làm cho tớ sáng tỏ được một chuyện!”.
Ngải Ái
nghiến răng ken két nhảy từ trên ghế nệm xuống đất phóng xẹt tới cửa nhà tắm.
“Cậu
làm cho tớ hiểu ra rằng máu trên người thằng nhóc thật ra không phải của nó.
Gạt người khác đã không nói làm gì lại còn kiss tớ, rồi còn dám ngang nhiên
không biết vô liêm sỉ là gì đi tắm nữa chứ!”.