Ngải Ái
vẫn đang mở to mắt nhìn Bắc Hàn, cảm giác cứ như bị trúng thuốc mê, không cách
nào có thể nhúc nhích được, chỉ biết chớp đôi mắt nặng trĩu lí nhí ngăn cản:
“Bắc
Hàn, không được,… đừng làm thế…”
Bắc Hàn
mặc kệ sự chống cự yếu ớt của cô, miết nụ hôn ẩm ướt lên môi cô.
Đầu
lưỡi của anh đẩy vào trong miệng cô, không để cô né tránh, nhẹ nhàng quấn lấy
lưỡi cô, không quá mạnh bạo nhưng cũng có thể khiến cô bị quy phục.
Nụ hôn
của Bắc Hàn không có vẻ gì là bá đạo nhưng làm cho người ta không có đường rút
lui.
Anh
lướt ngón tay lên làn da mịn màng của cô, miệng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn,
thật lâu sau mới buông cô ra.
“Rất
xin lỗi em…”
Anh nắm
tay cô, nhìn sâu vào mắt cô:
“Năm
năm… Anh rất muốn được hôn em như thế này dù chỉ là một lần…”
Ngải Ái
quay mặt đi, rút tay lại, lạnh lùng nói:
“Đây
chỉ là ý muốn của anh trong khi chưa có sự đồng ý của em, giáo sư Bắc”.
“Vì thế
nên anh mới phải xin lỗi em”. Bắc Hàn nhẹ nhàng quay cô lại, bắt cô phải nhìn
thẳng vào anh. “Do anh không thể kìm nén được tình cảm trong lòng… Anh luôn
mong rằng em sẽ là của anh nên lúc nào cũng muốn theo đuổi em, theo đuổi em bất
chấp điều đó khiến em vui hay buồn đi chăng nữa…Lúc này đây, anh có cảm giác,
sợ … Vì…”
“Nếu
anh định nhắc tới Mộc Duệ Thần…”. Ngải Ái thở dài. “Cậu ta mới chính là sự sợ
hãi của em”.
Bắc Hàn
nhìn vẻ mặt bi thương của cô, bất mãn nheo mắt lại:
“Cô bé,
anh đang nói về chuyện của anh và em”.
“Ồ,
giáo sư Bắc, em xin lỗi…”. Cô cười nhẹ, gạt tay anh ra, từ từ đứng dậy. “Xin lỗi
giáo sư Bắc. Giáo sư Bắc, rất xin lỗi… Xin lỗi anh, giáo sư Bắc”.
Cô
chẳng biết nói gì cả, chỉ biết lặp đi lặp lại mấy chữ đó.
Bắc Hàn
dựa lưng vào ghế nệm, từ từ nhắm mắt, thu lại nụ cười trên môi, có vẻ như anh
đang suy tư điều gì đó.
Đây
chính là sự từ chối gián tiếp?
“Cô bé,
đừng nói nữa”. Anh đứng dậy nhìn bức ảnh phía sau ghế nệm nhận lỗi. “Em muốn từ
chối anh thì cứ nói thẳng ra là được. Anh sẽ không bắt buộc em”.
Ngải Ái
giật mình nhìn Bắc Hàn đang mỉm cười nhìn cô, im lặng một lúc lâu rồi lên
tiếng:
“Em và
giáo sư, hoàn toàn không thể được”.
“Ừ!”.
Anh cụp mắt xuống, vẻ thất vọng thoáng qua nhưng lúc ngước mắt lên vẫn là ánh
mắt sáng rực thường thấy. “Câu này đáng lẽ em nên nói với anh lúc chúng ta mới
gặp nhau. Đã là năm năm rồi, anh không biết… Mình có thể vượt qua được không
nữa…”
Bắc Hàn
mỉm cười, khẽ lắc đầu sau đó lầm lũi đi tới cửa.
Tới
trước cửa, anh dừng lại nói với cô:
“Mặc dù
anh đã nói là sẽ không bắt buộc em, nhưng… Anh sẽ không buông tay em ra đâu,
Tiểu Ái”.
Ngải Ái
đột ngột ngẩng đầu, muốn lên tiếng nhưng Bắc Hàn đã mở toang cửa và đi ra
ngoài, để lại một mình Ngải Ái đứng trong phòng.
Và cả
một nụ hôn không thể nào quên…