“Cậu
chủ đã đi gặp tiểu thư sao, Ngải tiểu thư thế nào rồi, còn chuyện…”
Vừa về
đến khách sạn, chú Giản liền vào phòng hỏi han thì nhìn thấy cả căn phòng kéo
rèm kín bưng, tối thui, phảng phất mùi thuốc lá và mùi rượu mạnh.
Mộc Duệ
Thần im lặng ngồi trong bóng tối, tay cầm ly rượu, nhắm nghiền hai mắt dựa lưng
vào ghế nệm.
Rượu
vẫn chưa uống hết, còn khoảng nửa ly. Khi nghe Mộc Giản nhắc tới ba chữ “Ngải
tiểu thư”, “rắc” một tiếng, chiếc ly bị anh bóp nát.
Mặt Mộc
Giản biến sắc. “Cậu chủ… đã xảy ra chuyện gì xảy ra?”.
“Không
có gì”. Thái độ của Mộc Duệ Thần khá bình tĩnh, cứ như người vừa nãy bóp nát ly
rượu không phải anh, nhìn anh không giống như đang tức giận, lấy khăn giấy tỉ
mỉ chùi vết rượu giữa những ngón tay.
“Chuyện
công ty chú xử lý thế nào rồi?”
“Thưa
cậu chủ, rất thuận lợi”.
Mộc
Giản cung kính nói, trực giác mách bảo ông nhất định là đã có chuyện gì đó xảy
ra bởi vì rõ ràng lúc này cậu chủ đang tức giận nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, nghĩa
là cơn giận dữ của cậu chủ đã lên đến đỉnh điểm. Đây vốn là tính cách của cậu
chủ từ trước tới giờ.
“Tôi đã
làm chuyện ngu ngốc”. Mộc Duệ Thần quay mặt lại trong bóng tối, gương mặt anh
lạnh như băng. “Làm chuyện ngu ngốc trong suốt năm năm và tôi không có cách nào
có thể tha thứ cho bản thân”.
“Cậu
chủ, đã có chuyện gì xảy ra với Ngải tiểu thư vậy?”. Mộc Giản tò mò hỏi. “Kế
hoạch của cậu chủ năm năm trước đều vì muốn bảo vệ Ngải tiểu thư, giờ có chuyện
gì sao?”
“Cô ta
không xứng đáng”. Mộc Duệ Thần nhếch môi thành một đường cong. “Người như cô
ta… không xứng đáng”.
Dứt
lời, anh đột ngột quay người lại, bước ra khỏi phòng.
Mộc
Giản vội vàng đuổi theo.
“Cậu
chủ, cậu định đi đâu?”
“Bắt cô
ta trói lại, tra tấn, giam cầm cô ta, bắt cô ta phải trả lại trái tim cho tôi,
rồi sau đó giết…”
Giọng
nói âm u, đầy hận thù.
Mộc
Giản hoảng sợ vội đuổi theo sau. Từ nhỏ tới lớn, ông chưa bao giờ nhìn thấy cậu
chủ giận tới mức tím tái mặt mày như thế này.
Cậu chủ
của Mộc Gia từ khi sinh ra tính khí đã vô cùng lạnh lẽo, có rất ít người ủng hộ
cậu nhưng một khi đã yêu thích ai đó thì sẽ dốc toàn lực để bảo vệ chở che nhưng…
Rốt
cuộc Ngải tiểu thư, cô đã làm gì?
*
Mộc
Dịch Triệt ngồi trên đầu giường chăm chú nhìn Ngải Ái đang say giấc.
Khuôn
mặt cô không nói là quá gầy, gương mặt nhỏ nhắn nhưng đáng yêu, hàng lông mày
đẹp chỉ tiếc là đôi mắt tinh anh hút hồn đang nhắm nghiền, sắc mặt tái xanh,
đôi môi nhợt nhạt, hơi thở mỏng manh… Anh biết cô ngủ không ngon giấc.
Mộc
Dịch Triệt đưa tay vuốt ve hàng lông mày đang cau lại của cô rồi nắm lấy bàn
tay nhỏ bé.
“Mộc…”
Cô vẫn
chưa tỉnh giấc, mấp máy môi nói trong giấc ngủ.
“Mộc
Duệ Thần”.
Nghe cô
gọi tên người đàn ông khác, lòng chợt cảm thấy thật chán chường.
“Em
phải dậy rồi chứ!”. Mộc Dịch Triệt nhíu mày, nhẹ nhàng lay tay cô, cố ý đánh
thức cô dậy. “Bé con, dậy đi em”.
Ngải Ái
ậm ừ vài tiếng, từ từ mở mắt ra nhìn thấy ngón tay Mộc Dịch Triệt đang lướt qua
hốc mắt mình.
Chợt
nhận ra hai má cô lúc này đã ướt đẫm nước mắt, cô gạt tay anh ra, giọng khàn
đục:
“Mộc
Dịch Triệt, sao lại đánh thức tôi?”
“Mưa
tạnh rồi”. Mộc Dịch Triệt cười. “Trời cũng sáng rồi, đã đến lúc chúng ta phải
đi. Quan trọng nhất là…”
Anh so
vai. “Em ngủ mấy tiếng đồng hồ liền, khóc hoài và cứ lảm nhảm gọi tên người
khác, anh không thích…”
Ngải Ái
không nói gì, quơ tay lấy khăn giấy lau những giọt nước mắt vương trên má.
“Bé
con, anh không phải là người đầu tiên nhìn thấy em khóc và lau nước mắt cho em
phải không?”
Cô
ngước nhìn anh với đôi mắt trong veo rồi quyết định gật đầu.
”Em
khóc cũng không phải vì anh, nếu không…”
Anh đột
ngột ghé sát vào cô khiến cô có thể đếm được trong mắt anh có bao nhiêu cọng
lông mi. “Nếu không anh nhất định sẽ hôn sạch… hoặc liếm sạch chúng…”
Ngải Ái
đẩy anh ra.
“Xin
anh im lặng để tôi được yên tĩnh một lúc”.
“Không”.
Anh cười khì. “Nếu em đã quyết định đi theo anh, sau này chúng ta cứ giữ mối
quan hệ bạn bè trong sáng mà được hả?”
Cô
trừng mắt:
“Thế
anh cho là gì?”
“Anh
cho rằng chúng mình là cặp vợ chồng gặp hoạn nạn khó khăn nhưng vẫn yêu nhau
thắm thiết”. Rồi anh bật cười ha ha đứng dậy. “Sao em không suy nghĩ tới việc
chọn anh?”
Mộc
Dịch Triệt bắt đầu tự lăng xê bản thân:
“Anh là
một người đàn ông tốt, có thể lăn vào bếp, chống lại được cả hổ dữ và sói, đặc
biệt khá thành thục trong chuyện chăn gối. Đi cả trăm dặm mới tìm được một
người như anh đấy”.
Một cái
gối bay thẳng vào mặt anh. Anh chụp được, chán nản:
“Một
câu nữa thôi, nếu cứ ở đây, người của Mộc Gia sẽ tới đây”.
Ngải Ái
bừng tỉnh:
“Vậy
là…”
“Lần
này, nó sẽ không tìm được chúng ta đâu…”. Mộc Dịch Triệt tự tin nói.
Cô nhìn
thấy anh cầm trên tay một chiếc thẻ vàng, đó là chiếc thẻ mà Mộc Duệ Thần đưa
cho cô năm năm trước mà cô không chịu quăng đi và cũng chưa bao giờ dùng tới
nó, chỉ mang theo mình suốt mấy năm qua.
“Anh
cầm cái đó làm gì vậy?”. Cô hỏi. “Đó là thẻ tín dụng anh ta cho tôi hồi trước”.
“Thẻ tín
dụng ư?”. Mộc Dịch Triệt bật cười chế giễu. “Đây là thẻ có gắn thiết bị GPS
định vị toàn cầu của Mộc thị, chỉ cần em mang theo bên người, ngoại trừ trường
hợp em bay ra khỏi trái đất thì cho dù em đi tới chân trời góc biển nào Mộc Duệ
Thần cũng tìm được em”.
Đầu óc
Ngải Ái mù tịt cầm thẻ, thừ người. Lúc nào cũng giữ nó khư khư, kết quả luôn bị
ràng buộc với Mộc Duệ Thần vì anh ta muốn cô giữ nó để bắt cô mãi mãi ở bên
cạnh anh ta.
Thật
không thể nào ngờ được rằng năm năm trước Mộc Duệ Thần đã rắp tâm lợi dụng cô
trong khi cô ngu ngốc cứ giữ chiếc thẻ chỉ để thỏa nỗi nhớ nhung…