Dịu Dàng Yêu Em

Chương 202: Chương 202




Cô rất muốn đẩy anh ra nhưng bất lực.

Cô mở to mắt, quay đầu đi để tránh nụ hôn của anh. Mộc Dịch Triệt dùng tay giữ chặt đầu cô để cô không thể động đậy.

Nụ hôn của Mộc Dịch Triệt thật sự rất tuyệt, có thể khiến người khác bị đắm chìm vào trong đó. Anh không như Mộc Duệ Thần chỉ biết chiếm đoạt một cách điên cuồng. Anh biết cách để dẫn dắt cả hai vào cuộc một cách dễ dàng nhất.

Tay anh lần tới dây buộc của chiếc áo choàng tắm, nhẹ nhàng kéo xuống…

Ngải Ái cắn lưỡi anh, anh thông minh né được, bắt đầu chuyển sang cắn mút bờ môi cô.

Cô không thể nào có thể chống lại được sức mạnh của đàn ông.

“Á… Mộc Dịch Triệt… Cút đi”.

“Không!”. Anh cứng đầu nói, ánh mắt kiên quyết. “Anh rất muốn có em nhưng anh không biết dùng những cách vớ vẩn để trói buộc em. Cho anh đi, anh vui mà em cũng vui, có mất mát gì đâu?”

Luận điệu của con ngựa đực chết tiết.

Ánh mắt Ngải Ái thay đổi, hừ lạnh:

“Tôi không thấy vui vẻ gì hết. Tình một đêm tôi không thích, quan hệ tình dục mà không có tình yêu tôi không làm được”.

“Vậy em yêu anh ngay đi…”

Anh ôm eo cô, nỉ non vào tai cô. “Yêu anh, tất cả mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản”.

Lúc này, Ngải Ái có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của anh…

“Anh nói hãy yêu anh thì tôi sẽ yêu anh mà được à?”. Cô quay sang, nhìn gương mặt anh thật gần. “Nếu tôi nói với Mộc Dịch Triệt hãy yêu tôi đi thì anh ấy cũng sẽ yêu tôi ư?”

Tay vòng qua eo cô chợt khựng lại.

Cô khép mắt:

“Buông tôi ra!”

“Dùng nó để tạt cho anh một gáo nước lạnh, em được lắm”.

Anh hung hăng quát, ánh mắt thất bại.

Ngải Ái mỉm cười:

“Thật ra, hình tượng người đàn ông của gia đình trong anh tôi cũng rất thích đấy”.

Mộc Dịch Triệt gừ lạnh, buông cô ra, ngồi dậy, sửa lại áo.

Cô cũng ngồi dậy, cột dây áo bước xuống giường.

“Cơm nguội rồi, tôi đi hâm lại đây”.

Anh nhìn cô, vẻ mặt rối bời.

Rồi cô bê những món ăn nguội ngắt đi xuống bếp.

Một lúc lâu sau.

Mộc Dịch Triệt thở dài, đi tới phía cửa sổ khoanh tay dựa và tường nhìn ra ngoài.

Thằng nhóc Mộc Duệ Thần lại thắng anh…

Cứ như… thứ gì đã được Mộc Duệ Thần đóng dấu thì rất khó bị người khác cướp đi. [Đóng dấu ;]. Đúng zậy, thằng nhóc đó mà đã đóng dấu thì đóng hơi bị ác… Toàn cắn…]

***

“Cậu chủ, tìm khắp nơi đều không thấy Ngải tiểu thư đâu cả, cũng đã liên lạc với cục cảnh sát xin trợ giúp nhưng sau vài ngày điều tra vẫn không thu được tin tức gì, rất có thể Ngải tiểu thư đã ra khỏi thành phố B?”

Mộc Duệ Thần suy tư một lúc lâu, lạnh nhạt trả lời:

“Cô ta vẫn còn ở đây. Tất cả các sân bay, nhà ga và các tuyến giao thông đường bộ đều bị theo dõi không thấy có ai giống cô ta, Mộc Dịch Triệt cũng không thấy xuất hiện”.

Mộc Giản lo lắng nói:

“Nhưng Mộc thiếu gia rất giỏi giả dạng…”

“Cứ chờ xem đã”. Mộc Duệ Thần dập tắt điếu thuốc lá. “Nếu tìm khắp mọi nơi mà vẫn không tìm ra thì hãy báo cáo chuyện này về tổng, sẽ có một đội đặc biệt được điều động để truy tìm trong phạm vi toàn cầu”.

“Cậu chủ”. Mộc Giản nói lớn. “Nếu bên Tổng biết chuyện của Ngải tiểu thư như thế khác nào mọi nỗ lực bảo vệ Ngải tiểu thư đều uổng phí sao? Cô ấy sẽ bị buộc phải lấy cậu chủ”.

“Chú Giản!”. Mộc Duệ Thần mỉm cười, ánh mắt anh tàn ác khiến người khác không dám nhìn thẳng vào đó. “Chú quên rồi à? Cô ta… đã phản bội tôi”.

Không khí trong phòng như bị đóng băng khiến Mộc Giản lạnh run.

Sau khi gật đầu hiểu ý, ông mang vẻ mặt nặng nề quay người đi ra khỏi phòng.

Thấy Kiều An Kỳ đứng tần ngần trước cửa liền hỏi:

“Angel tiểu thư, cô tìm cậu chủ có việc gì không?”

“Dạ…”. Kiều An Kỳ nói. “Cháu nghe chị Lị Vi nói cậu chủ hai ngày nay đi tìm chị Ngải Ái đến quên ngủ nên… cháu lo lắng”.

Mộc Giản nhìn gương mặt lo lắng của cô, lắc đầu nói:

“Kiều An Kỳ đã có lòng như vậy, cậu chủ chắc sẽ rất vui… nhưng tâm trạng hiện giờ của cậu chủ không được tốt cho lắm, để khi khác hãy tới gặp cậu chủ”.

“Dạ, cháu biết rồi chú”.

Kiều An Kỳ gật đầu rồi đi theo Mộc Giản xuống lầu.

Thật ra, Lị Vi bảo cô tới phòng hầu hạ cậu chủ nhưng… cô không có đủ dũng khí để vào trong đó.

Chị Lị Vi lại đang ở trong phòng đợi cô nên cô cũng không dám về phòng.

Đắn đo một lúc, Kiều An Kỳ đi xuống tầng dưới, ra khỏi khách sạn rút từ trong áo ra mấy tấm thiệp mời, nheo mắt cười háo hức.

Giơ tay vẫy tắc xi, sau đó cô chỉ vào địa chỉ ghi trên thiệp.

“Chú ơi, cháu muốn đến chỗ này”.

****

Sau khi Mộc Dịch Triệt ăn xong, lúc Ngải Ái rửa bát, anh tới cạnh cô giúp cô lau khô.

Cô đưa, anh nhận, vô tình ngón tay khẽ chạm vào nhau, Ngải Ái tỏ ra thờ ơ chỉ có ánh mắt anh chợt lóe sáng.

Bàn tay này đã ôm qua không biết bao phụ nữ nhưng mới bị cô ấy chạm vào lại cứ như bị điện giật, chảy thẳng vào trong ngực và ở lâu trong đó.

Thật là kỳ lạ.

Mộc Dịch Triệt thấy Ngải Ái không có biểu hiện gì ra mặt, cố ý không cầm bát mà nắm tay cô.

“Á!”

Choang! Cái bát rơi xuống, vỡ tan tành.

Ngải Ái quay sang, nhìn vẻ mặt thích đùa dai của Mộc Dịch Triệt, giận nóng mặt.

“Mộc Dịch Triệt, anh tới phá đám hay giúp tôi vậy?”

Bàn tay cô nhỏ nhắn, hơi lạnh nhưng lại có thể khiến ngực anh nóng lên.

Cứ nắm tay cô như thế này, cảm giác thật sảng khoái.

Nắm chặt tay cô, anh nheo mắt:

“Sao nào?”

“Cái bát vỡ này anh dọn đi”. Ngải Ái muốn giật tay ra lại thấy anh có vẻ như không muốn buông. “Anh nắm tay tôi làm gì vậy hả? Tôi còn phải rửa chén”.

“Đừng rửa nữa”. Anh nói như đùa. “Dù sao sáng sớm mai cũng phải đi rồi”.

Cô ngẩn ra, không rửa bát nữa.

“Mai… Sao nhanh thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.