Mộc Duệ
Thần không đi ra ngoài, Ngải Ái cũng không có bất kỳ ý định muốn tới gần phòng
ngủ nữa, cô quên luôn cơn đói, quên sạch.
Hiện
tại, cô đang bị đe dọa, bị tên đàn ông mới gặp hai lần, cùng ở một chỗ hai ngày
hai đêm – Tổng giám đốc của Mộc thị đe dọa, ngoài hoảng sợ ra không biết phải
làm gì khác.
Cô phải
làm gì bây giờ? Cầu cứu Bắc Hàn ư?
Tuyệt
đối là không thể, cô là bạn gái của Bắc Hàn, sao có thể để Bắc Hàn biết sự tồn
tại của video clip đó? Vì như thế thì cô đã phản bội Bắc Hàn, cô không lo lắng
Bắc Hàn nổi giận, cô chỉ sợ anh sẽ phải chịu tổn thương… Anh luôn quan tâm,
chăm sóc và cưng chiều cô… Vậy mà cô lại phản bội anh… Tất cả những điều đó
khiến cô không cam tâm…
Mặc dù
cô không nhớ gì cả nhưng sâu thẳm trong tiềm thức, Ngải Ái cho rằng, có lẽ cô
đã phản bội anh….
Bởi vì
cảm giác của cô đối với Mộc Duệ Thần rất khó diễn đạt…
Cảm
giác này, có cả khát vọng, có cả sự dựa dẫm, lại có thể cảm nhận được rằng nếu
cứ ở bên cạnh người này sẽ phải nhận lại nhiều tổn thương…
Đầu óc
hỗn loạn, Ngải Ái ngồi trong góc nhìn bầu trời sáng dần ngoài cửa sổ, nhắm mắt
lại, bắt buộc bản thân đừng tiếp tục suy nghĩ nữa….
Nhưng
có một câu nói cứ xoay vòng trong đầu, khiến cô không có cách nào có thể bình
tĩnh được… Có phải… cô thật sự đã quên Mộc Duệ Thần.
Một đêm
trôi qua, Ngải Ái ngồi trong góc căn phòng tỉnh dậy vào sáng sớm, đờ đẫn đi vào
toa lét, sau đó ngồi trước máy tính nhưng không nhúc nhích.
Một lúc
sau, Mộc Duệ Thần đi từ trong phòng ngủ ra, anh mặt một bộ vest màu xam, thân
hình cao lớn sang trọng, nhìn thấy Ngải Ái cũng đang nhìn về phía mình liên lên
tiếng:
“Dậy
sớm nhỉ”.
“Đưa
cái đó cho tôi”. Ngải Ái bình tĩnh nói ra yêu cầu mà cô đã suy nghĩ cả đêm.
“Tổng giám đốc, xin ngài đưa video đó cho tôi, tôi muốn hủy nó”.
Mộc Duệ
Thần trầm tư một lúc, thong thả đi tới cạnh cô, lẳng lặng nói:
“Không
thể được”.
“Tôi
không phải bé con”. Ngải Ái đứng bật dậy, ngồi đầu giường nhìn Mộc Duệ Thần.
“Mặc kệ anh dùng kỹ xảo gì để đe dọa tôi nhưng tôi vẫn phải nói lại cho anh
biết, tôi không phải là bé con… vì ở đây”. Cô đập ngực mình. “Ở đây không có sự
tồn tại của anh, nếu người trong clip là tôi thì tại sao tôi lại không nhớ? Bị
anh làm nhục tại sao tôi lại không hận anh. Hiện giờ anh là một người hoàn toàn
xa lạ với tôi… Tôi không phải là cô gái đó, anh có hiểu không?”
Mộc Duệ
Thần dựa vào bàn, cúi xuống nhìn gương mặt tức giận của cô:
“Cô có
thể tìm hàng ngàn, hàng vạn lý do nhưng không thể thay đổi được một điều, cô
chính là cô ấy”.
“Anh!
Anh thật sự không biết thế nào là phải trái sao? Anh đang quấy rối tôi, anh
nhốt tôi ở đây tức là anh đã quấy nhiễu cuộc sống bình thường của tôi…”
Ngải Ái
thấy Mộc Duệ Thần quay đầu định đi ra ngoài, vội bước chân ra ngáng đường, túm
áo anh.
“Mộc
Duệ Thần… anh khoan đi đã”.
Anh
quay lại, ánh mắt âm u.
Ngải Ái
chấn động trong lòng, quên mất điều định nói.
Ánh mắt
này quen thuộc quá đỗi khiến cô hoảng hốt, như ánh mắt lạnh lẽo của một con báo
trong đêm đen, ẩn chứa một nỗi đau sâu sắc, một ánh mắt xa cách…
Cô có
thể thề rằng trong tiềm thức đây là ánh mắt lạ lùng nhất mà cô từng thấy qua
trong hàng vạn thứ nhưng nhớ lại, thấy quá xa lạ…
“Tôi!”
“Hoàn
thành xong công việc, cô có thể về nhà”.
Nói
xong câu đó, Mộc Duệ Thần gạt tay cô ra, quay đầu bỏ đi.
Tới giờ
cơm trưa, cũng là lúc Ngải Ái hoàn thành xong công việc. Sau khi đặt toàn bộ tài
liệu đã được chỉnh sửa lên bàn, cô tiện tay đánh một lá đơn xin nghỉ việc.
Sau đó,
cô đi đến cửa nhận ra mật mã đã được gỡ bỏ, cửa mở ra. Thang máy cũng
hoạt động trở lại bình thường, cầu thang bộ không bị chặn lại nữa. Mộc Duệ Thần
đã không nuốt lời, ngay sau khi cô hoàn thành xong công việc sẽ cho cô đi.
Cô cấp
tốc chạy ra khỏi công ty, bắt tắc xi về nhà trọ, sau khi xuống xe hoảng loạn
chạy vào trong nhà.
Gần ba
ngày mất tích, không biết Thang Tiểu Y có báo cảnh sát hay không, Bắc Hàn không
liên lạc được với cô chắc chắn anh đang rất lo lắng, rất có thể sẽ vội vã bay
về…
Chạy
đến cửa, mở ổ khóa.
Trong
phòng vắng vẻ, mọi thứ như lúc cô rời đi.
Cô gọi
điện cho Thang Tiểu Y mới biết rằng cô nàng cũng không có ở nhà trong thời gian
cô mất tích.
Hoảng
hốt vội gọi ngay cho Bắc Hàn thì nghe giọng anh kinh ngạc:
“Sao
vậy em? Đã có chuyện gì xảy ra à??”
“Em….
Anh…”. Ngải Ái muốn nói lại thôi. “Em không sao…”
“Em
giận anh mấy ngày nay bận rộn không gọi được cho em hả?”. Bắc Hàn áy náy nói.
“Anh xin lỗi, Tiểu Ái, đừng giận anh”.
“Em
không giận, không có gì đâu ạ. Em chỉ muốn nói cho anh biết…”. Ngải Ái cân
nhắc. “À… Em muốn nói với anh là em đã tìm được viêc làm”.
“Sao?”.
Bắc Hàn ôn hòa hỏi lại cô ở đầu dây, nhíu mày. “Có vất vả không em?”
“Không
đâu ạ!”
“Giọng
nói của em nghe có vẻ mệt mỏi”. Bắc Hàn thở dài. “Thật ra em không cần phải đi
làm việc vất vả bên ngoài, không có việc gì thích hợp với em đâu”.
“Có thể
mà!”. Ngải Ái xua tay. “Em muốn nỗ lực làm việc, không muốn lúc nào cũng dựa
dẫm vào anh, trong lòng em sẽ thấy rất khó xử”.
“Ừ!”.