“Sao
thế?”
Mạnh Á
Xuyên thấy Ngải Ái không nói gì liền quơ tay qua lại trước mặt cô, la lớn:
“Tiểu
Ái, Tiểu Ái, cô không sao chứ, cô không khỏe ở đâu, hay tôi đưa cô tới bênh
viện?”
“Tôi
không sao!”
Mặt
Ngải Ái tối sầm lại, đứng dậy:
“Tôi
muốn về phòng nghỉ ngơi, ngay mai tôi sẽ đi làm với anh, cứ vậy đi, gặp lại
sau”.
Nói
xong, cô vác bộ mặt uể oải đi vào trong phòng ngủ.
Hu…
Mạnh Á Xuyên, không chơi với người đả kích người khác…
Điều
quan trọng nhất là… Trong mắt cô Tổng giám đốc đã từng là một tên bệnh hoạn cô
chấp thích ngược đãi người khác và bị thần kinh, nội tâm Ngải Ái dấy lên cảm
giác… áy náy…?
************
Công ty
Mộc thị.
Ngải Ái
bê tách cà phê tiến vào phòng Tổng giám đốc, cung kính đặt lên bàn:
“Tổng
giám đốc, đây là cà phê của ngài”.
“Ừ!”.
Người đàn ông đẹp trai phong độ khẽ gật đầu, dặn dò. “Đi ra ngoài đi, có việc
gì tôi sẽ gọi”.
Ngải Ái
như được hưởng ơn đại xá, lê đôi giày cao gót ra thuần thục ra ngoài.
Ra đến
cửa, cô ngồi vào bàn làm việc của trợ lý cách phòng Tổng giám đốc không xa, xếp
gọn lại những tài liệu được dùng trong hội nghị.
Đi làm
đươc ba ngày, tất cả đều bình thường, cả hai đều chẳng ai nhắc tới chuyện video
clip, ngoại trừ yêu cầu cô phải đi làm ở Mộc thị ra, Mộc Duệ Thần không
hề đưa ra những yêu cầu nào quá đáng, vì thế thuận theo tự nhiên, cô coi quan
hệ giữa cô và Mộc Duệ Thần là quan hệ giữa sếp và nhân viên.
Anh ta
khá lạnh lùng, trong giờ làm việc không hề liếc cô dù chỉ là một cái, cũng chưa
thấy nói câu nào ngoài lề với cô, Ngải Ái cố gắng hết sức để hoàn thành tốt mọi
việc anh giao.
Cô coi
ba ngày đó là một giấc mơ, là một ác mộng hay giấc mơ đẹp? Có lẽ trong tiềm
thức, chính cô cũng không rõ, nhưng cô chỉ có thể coi đó là giấc mơ mà
thôi.
“Trợ lý
Ngải”. Tổng giám đốc Mộc lên tiếng. “Đặt cơm trưa”.
Ngải Ái
nói trong điện thoại, dè dặt hỏi. “Tổng giám đốc muốn ăn gì?”
“Tùy
cô”.
“Cái gì
cũng được chứ…”
“Đừng
quên món tráng miệng là đồ ngọt…”
Nói
xong, cúp máy ngay sau đó.
Ngải Ái
mở to mắt, lần nào cũng nói “tùy cô”, ngày nào cũng nói “tùy cô”, cả thế
giới này đều dùng bữa “tùy cô” sao? Tuy nhiên, đối với Mộc Duệ Thần, bữa ăn của
anh ta có thể gọi gì cũng được, nhưng nhất thiết phải có đồ ngọt.
Sau khi
gọi điện đặt cơm, Ngải Ái nhìn phòng Tổng giám đốc lè lưỡi, nghĩ bụng, to đầu
hai mươi tuổi rồi mà vẫn còn thích ăn món tráng miệng là đồ ngọt… rõ là…
Cô khẽ
nói:
“Trẻ
con!”
Vừa dứt
lời, điện thoại bàn lại reng reng.
“Vâng
thưa Tổng giám đốc, có gì không”. Cung kính như trước. “Tôi đã đặt cơm rồi,
ngài còn muốn dặn dò gì thêm?”
“Trong
giờ làm việc cấm cô nói mấy câu vớ vẩn”.
“A?”
“Nếu
không, đừng có trách tôi phạt cô”.
“A?”
Tút,
ngắt.
Ngải Ái
ngố tàu nhìn điện thoại tút tút tút, thì thầm mắng một tiếng: “Ngố tàu” [Ngố
tàu thực tế là ù ù cạc cạc. Đây là một thành ngữ của người Trung Quốc được hiểu
sơ là không thể hiểu nổi một hành động của một ai đó... bla bla...].
Hai
mươi phút sau, đồ ăn đặt bên ngoài được mang đến, Ngải Ái bê vào phòng, chỉnh
sửa lại đôi chút, sau đó quay đầu mỉm cười.
“Tổng
giám đốc, bữa trưa đã chuẩn bị xong”.
“Tốt!”
Anh
đứng dậy, đi tới ngồi xuống ghế, dáng người đẹp đẽ sinh động không nhìn kịp.
Ngải Ái
suýt nữa thì bị mê hoặc, quay đầu đi ra ngoài.
“Đứng
lại!”. Mộc Duệ Thần gọi cô. “Lại đây!”
Cô
không thể không dừng lại, đành đi chậm rì lại:
“Tổng
giám đốc, đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài à?”
“Trợ lý
Ngải”. Mộc Duệ Thần không động đũa, giương mắt nhìn cô. “Tôi muốn hỏi cô hai
vấn đề”.
“Tổng
giám đốc cứ hỏi”.
Tổng
giám đốc Mộc cao ngạo mà cũng có lúc muốn học hỏi ư! Ngải Ái phấn khởi trong
lòng. “Tôi sẽ dùng kiến thức mà tôi đã phải học hành vất vả cả đời trả lời vấn
đề của ngài”.
“Cô
thấy…”. Anh ngừng lại một lúc. “Tôi trẻ con sao?
Sặc……………..
“Còn
nói, tôi ngố tàu nữa?”
Sặc sặc……..
Đờ
người mấy giây, Ngải Ái cuống quít tỉnh táo lại, quơ tay liên tục:
“Không
có đâu, tôi không có nói Tổng giám đốc như vậy, tổng giám đốc phong độ oai
nghiêm, thông minh, quyết đoán, luôn đưa ra những lựa chọn xác đáng trong công
việc, cái từ ngố tàu là cái từ vô lý hết sức làm sao có thể dùng cho ngài, tôi
không có nói ngài như vậy, thật đấy”.
Mộc Duệ
Thần nghe cô nói, mỉm cười, nhìn Ngải Ái đan hai tay vào nhau. “Trợ lý Ngải
trông có vẻ luống cuống, trưa nay tình cơ nghe được tin đồn đó nên hỏi cô cho
biết thôi”.
Cô đã
nói nhỏ xíu, vài đề xi ben là cùng, vậy mà cách cánh cửa anh ta vẫn nghe được…
Thằng nhãi này có thể khẳng định là người nhà trời thất lạc nhiều năm xuống thế
gian!
“Ai đồn
linh tinh vậy, cho cô ba mươi phút phải điều tra cho ra”. Anh ra lệnh.
Ngải Ái
há hốc miệng nhìn Mộc Duệ Thần:
“Tra…
tra…”
“Nếu
tìm không ra thì đó là Mạnh Á Xuyên”. Tổng giám đốc Mộc đe dọa.
“Tổng
giám đốc! Không có liên quan tới Mạnh Á Xuyên đâu! Tại sao lại đổ cho anh ta…”
“Sao cô
biết, cô có quan hệ gì với anh ta?”. Môc Duệ Thần nhướng mắt nhìn cô, chậm rãi
hỏi. “Không lẽ cô biết người phát tán tin đồn kia là ai?”
“Đúng
vậy… Được rồi… Là tôi… Là tôi nói”. Ngải Ái cúi đầu, thừa nhận. “Thực tình xin
lỗi Tổng giám đốc, hãy tha cho tôi, tôi vô ý quá”.
Mộc Duệ
Thần phì cười, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Tốt,
tôi thích nhân viên chủ động nhận lỗi”.
“Cảm ơn
Tổng giám đốc”. Ngải Ái lí nhí trả lời, cấp dưới không thể không luồn cúi.
“Công
ty này có thưởng có phạt, không thể dễ dàng bỏ qua như thế”. Mộc Duệ Thần dịu
dàng nói, chỉ cái bánh kem trên bàn. “Cô ăn cái này đi”.
Ngải Ái
không biết đầu óc anh chàng này nghĩ gì nữa, hình phạt của anh ta là bắt cô
phải ăn bánh kem, hạnh phúc quá đi.
Cô hớn
hở mở ra, cầm nĩa khoanh một miếng thật to đưa vào miệng… Đây là chuyện hạnh
phúc nhất đời, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi…