Rồi anh
chỉ tay vào cổ áo nhăn nhúm. “Chiếc áo này ngoài tôi ra chưa có ai đụng vào,
chắc chắn vẫn còn dấu vân tay của trợ lý Ngải, nếu muốn tôi sẽ cho mời chuyên
gia đến để giám định…”
“Tôi
xin lỗi Tổng giám đốc”. Mặt tái mét, Ngải Ái đứng dậy, cúi đầu với thái độ chân
thành nhất có thể. “Xin lỗi Tổng giám đốc, đây đều là lỗi của tôi, kính xin cấp
trên ngài không chấp nhặt lỗi lần của cấp dưới, quên chuyện này đi”.
Mộc Duệ
Thần nhìn cô một lúc, nở nụ cười:
“Nhận
sai là tốt”.
Hơ!
Ngải Ái thở ra, quay người định đi ra ngoài.
“Nhưng…”
“Hành
vi này bị cấm trong nội quy của công ty, dù sao cũng phải xử phạt để răn đe”.
“Phạt…?”
“Đêm
nay có tiệc”. Mộc Duệ Thần sửa sang lại quần áo ngồi xuống ghế của Tổng giám
đốc, nhàn nhã nói. “Tất cả các nhân viên đều có mặt, lúc đó cô phải xin lỗi tôi
trước mặt họ”.
“Ý Tổng
giám đốc là… muốn tôi nói với mọi người là tôi cưỡng hôn anh?”
“Còn
một cách nữa, có thể không cần phải xin lỗi tôi trước mặt mọi người”.
“Ngài
nói đi…”. Ngải Ái quay người lại. “Nếu trong khả năng tôi sẽ làm”.
Mộc Duệ
Thần nhướng mắt nhìn Ngải Ái lạnh nhạt nói như đã lên công thức. “Trợ lý Ngải,
có thể suy nghĩ chuyện làm tình nhân của tôi”.
“A! Rất
muốn lấy thanh bảo kiếm gia truyền của dòng họ Ngải một kiếm đâm chết tên dong
joan không biết xấu hổ này.
“Tổng
giám đốc”. Ngải Ái cười. “Ngài muốn đặt quy tắc ngầm với tôi ư?”
“Dĩ
nhiên”. Ai đó dõng dạc. “Nếu không với điều kiện của cô sao có thể được tuyển
thẳng vào vị trí trợ lý Tổng giám đốc?”
“Anh!”.
Nói câu nào đâm người câu đó mà.
“Hay
muốn tôi dùng video clip để ép cô làm tình nhân của tôi?”
Mộc Duệ
Thần khẽ cười, mắt nheo lại như hồ ly tinh.
Ngải Ái
tức giận, anh ta đang muốn nhắc cho cô biết, anh ta không đem chuyện video clip
ra ép cô làm tình nhân nhưng để ép cô không được nghỉ việc ở Mộc Thị, phải ở
bên người anh ta.
Anh ta
khi tức giận đều không khác gì một con sư tử hung ác, hoặc gian xảo như một con
cáo, đúng, chính xác là một cáo già nếu không sao có thể dụ dỗ cô hôn anh ta
đươc chứ?
Ánh mắt
Mộc Duệ Thần bình tĩnh, quay sang:
“Đi ra
ngoài đi, cho cô 10 phút để nghĩ”.
Quay
người lại, Ngải Ái kiên quyết, nhìn anh khiêu khích:
“Khỏi
suy nghĩ, tôi quyết định rồi, tôi sẽ xin lỗi anh trước mặt toàn thể nhân viên
trong công ty. Còn việc làm tình nhân của Tổng giám đóc, tôi có điều này chưa
nói với anh, tôi có chồng sắp cưới rồi”.
Nói
xong, cô bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Chồng
sắp cưới?
Mộc Duệ
Thần nhìn theo cô, mắt híp lại, áp suất trong phòng đột ngột giảm xuống, không
có nổi một hơi ấm, lạnh cực độ.
Trong
không khí tưng bừng để chuẩn bị cho bữa tiệc chúc mừng, Ngải Ái cùng với các
nhân viên khác trang khí phòng hội nghị, trong lòng có cảm giác bất an.
“Trợ lý
Ngải”. Lưu Linh Linh đang trang trí hoa tươi đưa đồ uống cho Ngải Ái. “Có chắc
là tối nay Tổng giám đốc sẽ đến không vậy?”
“Ừ!”.
Ngải Ái gật đầu. “Tổng giám đốc nói tất cả mọi người đều tham dự thì ngài cũng
sẽ đến cho nên tất cả chúng ta không ai được vắng mặt”.
“Tốt
quá”. Lưu Linh Linh vỗ tay, mặt phấn chấn. “Hết giờ làm việc, tôi phải đến
salon làm tóc mới được, còn phải chuẩn bị một bộ váy dạ hội thật sang trọng…”
Ngải Ái
thấy cô nàng cứ đứng đó mà lẩm bẩm liền đi lên giúp cô nàng cắm hoa, không nói
gì.
“Trợ lý
Ngải, cô xác định giùm chúng tôi chưa đấy?”. Không chỉ có Lưu Linh Linh mà vài
nhân viên nữ khác trong phòng quảng cáo cũng chạy tới, vây quanh Ngải Ái líu
lo. ”Tổng Giám đốc có bị gay không?”
Ngải Ái
dừng tay, quay đầu nói:
“Tổng
giám đốc không bị gay”.
Các cô
gái vui mừng, gật đầu:
“Tốt
quá rồi, vậy là chúng ta đều có hy vọng”.
“Aaa,
hôm nay tớ được gặp Tổng giám đốc rồi, đẹp trai lắm, đẹp hơn trong hình nhiều,
Ps gì mà chẳng khác gì làm xấu hình tượng của Tổng giám đốc”. [Tội nghiệp mấy
bà mê trai, làm việc trong công ty mà không được gặp sếp bự mình thần tượng.
Hic hic... Ôi anh GD, biết bao giờ em mới được gặp anh
đây........................].
“Không
biết Tổng giám đốc thích mẫu người như thế nào nhỉ? Tối nay tớ có nên mặc một
bộ váy nóng bỏng không nhỉ?”
Lại bàn
tán rôm ra, Ngải Ái đứng giữa các cô gái phì cười, nghiêm túc cắt ngang:
“Đúng
là Tổng giám đốc không bị gay, nhưng Tổng giám đốc cũng có bệnh trong người
đấy”.
Vô số
ánh mắt liếc cô.
“Đơn
giản mà nói, đó là bệnh tâm thần phân liệt”. Ngải Ái thở dài. “Người mắt bệnh
này rất ghét bị người khác nhắc tới bệnh tình của họ. Tổng giám đốc rất
sợ đám đông, bởi vì lúc đó Tổng giám đốc sẽ phát điên lên không một ai có thể
ngăn cản nổi. Còn nữa nhé, Tổng giám đốc mắc bệnh hoạn tưởng… như hôm nay…”
“Hôm
nay? Hôm nay sao?”. Bọn họ nhao nhao.
“Tổng
giám đốc bỗng dưng bị kích thích, luôn hoang tưởng có người hôn ngài, xúc phạm
ngài, cứ ngố tàu nói mình bị xúc phạm, bắt tôi phải công khai xin lỗi để chứng
minh bản thân ngài không bị hoang tưởng…”
Ngải Ái
so vai, phiền muộn nói:
“Tổng
giám đốc hạ lệnh cho tôi thì tôi nào dám không nghe, căn bệnh đó chuyên môn bắt
người khác phải thực hiên yêu cầu của người bệnh để thỏa mãn như hoang tưởng
của bản thân… Tổng giám đốc ở những nơi đông người sẽ càng phát bệnh dễ dangfm
cho nên tốt hơn hết mọi người nên lánh đi”.
“Thật
chứ?”. Mấy cô nàng trong bộ phận quảng cáo mở to mắt. “Hoang tưởng! Ghét thật!
Đẹp trai thế kia mà bị hoang tưởng! Ô…. Chỉ mới nghĩ tới tôi tôi đã thấy nổi
hết cả da gà”.
“Nhưng
đừng có ai tiết lộ ra đấy…”. Ngải Ái nói nhỏ. “Đó là bí mật của Tổng giám đốc,
ngoài bọn mình ra tôi chưa nói với ai cả, mọi người phải giúp tôi giữ bí mật
này đấy nhé”.
“Trợ lý
Ngải yên tâm đi”.
“Trợ lý
Ngải vất vả rồi”.
Từ khóe
mắt đến khóe môi của Ngải Ái đều ngập tràn hạnh phúc, rất có thể trong bữa tiệc
tối nay sẽ chẳng ai chỉ trích cô khi cô công khai xin lỗi nữa. Tổng giám đốc
Mộc, anh gặp rắc rối to rồi.
Nghĩ
thế, Ngải Ái khẽ hát líu lo rồi tiếp tục làm việc.