Ngải Ái
đứng trong phòng tắm pha nước ấm. Phòng tắm nhỏ trong phút chốc phủ một mảng
hơi mờ ảo.
Mộc Duệ
Thần đứng trước cửa phòng tắm chăm chú nhìn Ngải Ái chỉ chỉ trỏ trỏ vào mấy cái
bình:
“Dầu
gội đầu, sữa tắm, kem dưỡng da… Còn đây là chốt mở nước lạnh, bên cạnh là chốt
mở nước nóng. Quần áo bẩn em cứ bỏ trong cái sọt này. Chị sẽ giặt giúp em,
không tính tiền công đâu”.
Cô tươi
cười nhìn thằng nhóc nhưng thấy mặt nó lạnh tanh nên chột dạ, tránh qua một bên
đi ra khỏi phòng tắm.
“Cẩn
thận đừng để nước bắn vào vết thương”.
Tay
thằng nhóc không biết từ lúc nào đã nắm lấy tay cô, mặt cô biến xanh, hít thở
không ra hơi:
“Chị
không có chọc giận em. Thả tay chị ra!”.
“Giúp
tôi tắm”.
Ba chữ
vừa phun ra, Mộc Duệ Thần giẫm chân đi vào trong phòng tắm, kéo luôn cô vào
trong, chân gạc cửa lại.
“Giúp…
giúp….giúp… giúp giúp em tắm?”
Ngải Ái
vẫn bị cậu ta nắm chặt cổ tay.
“À! Em
cũng 13 tuổi rồi phải tự thân vận động tắm rửa ăn cơm đi chứ. Tập dần đi là
vừa. Giờ thả tay chị ra đi, được chứ! Chị xin em đấy. Đau quá!”.
“Đừng
lặp lại những gì tôi đã nói. Đó cũng là điều tôi cực ghét”.
Mộc Duệ
Thần không màng tới sự van xin của cô, thẳng tay kéo cô tới bồn tắm lớn. Ngải
Ái lảo đảo, suýt chút nữa thì cắm đầu vào bồn nước.
Thằng
nhóc này không phải là người. Nó chính là ác quỷ. Có đúng là nó 13 tuổi không
nhỉ?
“Chị là
người giám hộ của em, ít ra chị cũng có quyền được lên tiếng. Em đừng hở ra là
dùng bạo lực bắt buộc người khác. Đó là thói quen xấu. Chị đang sửa cho em.
Điều đó có gì sai?”
“Bắt
buộc”. Mộc Duệ Thần quay mặt qua, nắm tay trái của cô đưa lên trước hàng nút
áo.
“Chị
nói rất đúng. Tôi thích từ này”.
Ai rỗi
hơi ngồi thảo luận đúng sai với cậu. Không thể nghe theo, không thể nhận thua.
“Mộc
Duệ Thần. Thả tay chị ra. Với tư cách là mẹ nuôi của em, chị ra lệnh cho em thả
tay chị ra. ÁÁÁ!”
Tiếng
kêu thảm thiết vang khắp nhà, không cần nói cũng biết Mộc Duệ Thần đang siết
chặt tay Ngải Ái. Thời khắc đó cô có cảm giác như mình sắp lìa đời.
Đẩy
Ngải Ái ra phía sau, Mộc Duệ Thần ngồi trên thành bồn tắm, cử chỉ khá lịch
thiệp nhưng vẫn nắm lấy cổ tay cô.
“Không
sao. Tôi có thể đợi chị đồng ý, đợi đến khi nào được thì thôi. Dù sao tôi cũng
rất thích bắt buộc người khác”.
Ngải Ái
nuốt ực một cái, cố gắng đem khổ sở mình đang gánh chịu nuốt trôi xuống bụng,
mặt cười nịnh hót, dịu dàng nói:
“Con à,
đừng làm thế với mẹ”.