Mộc Duệ
Thần có khả năng tự hồi phục hơn người bình thường mấy lần. Thảo nào mặc dù bị
thương nặng như thế mà thằng nhóc vẫn có thể chống cự một thời gian thật lâu
mới đi bệnh viện để điều trị.
Sau
phẫu thuật, vết thương nhanh lành bất ngờ. Bình thường phải mất nửa tháng vết
thương mới có thể lên da non nhưng trong thời gian ngắn ngủi vết thương của
thằng nhóc đã có thể cắt băng.
Lúc Mộc
Duệ Thần xuất viện, Ngải Ái tự hỏi liệu thằng nhóc có phải là người không nhỉ?
Mộc Duệ
Thần vai đeo ba lô, hai tay đút túi quần nhìn Ngải Ái đang trầm ngâm, giọng
không vui hỏi:
“Sao
chị tới muộn vậy?”
Thái độ
của thằng nhóc khiến Ngải Ái tức anh ách.
“Từ
trường học đi tới đây mất rất nhiều thời gian. Giờ đã hiểu chưa nhóc”.
“Quãng
đường từ trường tới bệnh viện, nếu chị đi nhanh chỉ mất khoảng 15 phút. Bây giờ
là 6h30. Chị tới muộn 30 phút”. Cậu ta trừng mắt nhìn Ngải Ái. “Lần sau không
cho phép chị được tới muộn”.
“Này
nhóc, đừng nói chuyện với chị bằng cái giọng điệu như ra lệnh. Em nghĩ là ai đã
cứu em chứ? Không có chị, vết thương của em đã chẳng sớm lành như bây giờ”.
Ngải Ái
gào to khiến không ít người ngoái đầu lại nhìn hai người. Cô vột rụt vai, nói
khẽ:
“Túm
lại từ giờ không được nói với chị bằng cái giọng điệu đó nữa. Nghe rõ chứ?:”
Mộc Duệ
Thần cau mày, làm như không nghe thấy lời Ngải Ái nói, bước về phía trước.
“Này,
em không nghe chị nói hả? Đi đâu đấy. Không được lờ như không thấy chị”.
“Chị
đang ra lệnh cho tôi sao?”. Mộc Duệ Thần quay người, khoanh hai tay trước ngực,
chăm chú nhìn cô,
“Chắc
chị chưa quên những điều khoản trong giấy tờ xác nhận quyền giám hộ?”
Cậu im
lặng một lát. “Giờ không phải tôi cần chị hay không mà là chị không thể không
có tôi”.
Mộc Duệ
Thần hạ giọng, ngửa mặt, cằm hơi hếch lên kiêu căng:
“Chị
nhớ cho rõ. Đừng nói “không được” với tôi”.
Thằng
nhóc thối tha, không biết trời đất gì hết, coi người giám hộ là cô chẳng ra gì.
Ngải Ái
bay tới trước mặt thằng nhóc, nhéo nhéo hai má của cậu ta:
“Chị
nhất định sẽ quản giáo lại em. Lão hổ không ra oai thì chỉ là con mèo bệnh…”.
Bốp!
Mộc Duệ
Thần đưa tay bắt lấy tay cô kéo ra sau lưng.
Ngải Ái
đau quá thét lớn:
“Á!
Đau! Đau quá!”.
“Định
quản giáo?”
“Không
phải quản giáo mà là khuyên nhủ. Đúng rồi. Là khuyên nhủ, hướng dẫn từ từ”.
“Chị
muốn ra oai?”
‘Không…
Không phải mà… Chị không phải ra oai”.
Một lát
sau, mắt Mộc Duệ Thần lấp lánh ý cười.
“Đừng
chê con mèo bệnh. Nó so với chị còn có tốt hơn đấy”.
~~~ Ám
chỉ cô còn thua cả con mèo bệnh ~~~