Cô há
hốc miệng còn muốn nói gì đó nhưng đã bị tiếng đập cửa bên ngoài cắt ngang.
Mộc Duệ
Thần đứng dậy mở cửa, vừa vặn thấy Thang Tiểu Y.
Cô nàng nhảy tót vào trong nhà, hai má lúng liếng đồng tiền nhìn Ngải Ái vẫy
tay, sau đó ôm chầm lấy Mộc Duệ Thần.
Ngải Ái
nhìn mặt Mộc Duệ Thần bị vùi cả vào trong ngực Thang Tiểu Y, lại nhìn bản thân,
gió thổi tốc váy cô đơn…
“Ôi,
Mộc Duệ Thần. Mới mấy ngày không gặp mà chị nhớ em chết mất. Sao mới có mấy
ngày mà cao thế này”.
Mộc Duệ
Thần lùi lại phía sau mấy bước không nói gì chỉ mỉm cười.
Ngải Ái
nháy mắt với Thang Tiểu Y ra hiệu, Thang Tiểu Y lại nói:
Cậu
không nhớ hôm nay phải tới nhà tớ à? Mẹ bảo tớ tới đón cậu nè”.
“À…
biết rồi… Tớ đi bây giờ đây”. Ngải Ái cởi tạp dề ra, đi vào trong phòng. “Cậu
chờ tớ chút nhé!”.
Né ánh
mắt của Mộc Duệ Thần, cô chạy tót vào trong phòng.
“Mộc
Tiểu Thần, em ở nhà chờ Ngải Ái nhé. Đây là tiền ăn trưa, em ra ngoài mua gì đó
ăn hoặc fastfood cũng được. Tối chị sẽ đưa Tiểu Ái về. Ngoan ngoãn ở nhà nhé!”.
“Ừ!”.
Ngải Ái
lắng tai nghe tiếng nói chuyện giữa Thang Tiểu Y và Mộc Duệ Thần.
“Ngoan
lắm!”
Thang
Tiểu Y nhìn Mộc Duệ Thần cười đến là vui.
Mộc Duệ
Thần cũng cười rồi nói với cô:
“Để em
vào giục chị ấy!”
Ngải Ái
đang đứng trước cửa muốn đi ra thì lại bị Mộc Duệ Thần giữ lại.
“Đây là
lần cuối cùng tôi cho chị đi!”. Cậu nhìn cô, nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe.
“Lúc về nhớ xin nghỉ”.
Vậy là
cậu ta biết cô đi làm thêm. Cho dù cô có nói thế nào thằng nhóc cũng không đồng
ý thế mà Thang Tiểu Y chỉ mới nói có một câu nó đã đồng ý ngay.
Ngải Ái
thấy chán nản, không hiểu vì sao mình lại tức giận.
“Mộc
Duệ Thần!”. Giọng nói của cô có chút giận hờn. “Cậu nói đi, cậu thích cúp C
đúng không?”. [Tớ sẽ nghiên cứu ba * bá trong bản convert là gì. Sorry cả nhà,
đang cấp tốc edit để đọc cho hoành tráng nên không được kỹ lưỡng đâu].
Cậu
nhìn lướt qua ngực cô.
“Không
liên quan tới chị!”
“Vậy là
đã rõ cậu thích Thang Thang!”
Cô nắm
chặt bàn tay lại:
“À mà
thôi, dù sao cũng chẳng liên quan tới tôi và tôi cũng không có hứng thú. Ở nhà
ngoan, gặp lại sau”.
Cậu đi
tới giường ngồi phịch xuống, ôm đầu không nói gì.
Ngải Ái
đóng sầm cửa lại, kéo Thang Tiểu Y đi ra ngoài.