Ngải Ái
thọc cả ngón tay vào bình pha cà phê, quay đầu khiếp đảm:
“Cậu
ta… thật sự… cậu chắc chắn chứ?”
“Hôm
qua tớ đi với mấy người bạn, không ai biết chuyện này cả, họ chỉ tình cờ nhắc
tới Chu Thế Dương và vụ cá cược thế là tớ nhớ tới cậu…”
Thang
Tiểu Y ngẩng mặt lên than thở:
“Tớ xin
lỗi cậu Tiểu Ái. Mặc dù tớ luôn hy vọng tình yêu của cậu sẽ đâm hoa kết trái
nhưng tớ thật không ngờ tên Chu Thế Dương đó không thật lòng với cậu, lại còn
âm mưu… Sáng nay cậu không tới lớp, tớ sợ quá, bỏ cả tiết chạy tới đây. Tớ cứ
tưởng tớ đã làm một chuyện có lỗi với cậu… Tớ sợ cậu sẽ không bao giờ thèm nhìn
mặt tới nữa… huhu!”
Ngải Ái
ôm Thang Tiểu Y, vỗ nhẹ vai cô nàng an ủi:
“Tớ
không sao. Tớ không có đi… Vậy nên tớ không trách cậu, không trách cậu một chút
nào cả”.
Thang
Tiểu Y ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên:
“Thật
không?”
“Ừ!”
“Nhưng
tớ vẫn cảm thấy tội tớ rất nặng!”
“Vậy
thì cậu mời tới ăn cơm đi!”
“Nhưng
tớ ăn cơm trưa rồi!”
“Vậy
bữa tối đi!”
“Trời!”
Thang
Tiểu Y ngây người đứng lên, tuyên bố ra về rồi loạng choạng đi tới trường.
Ngải Ái
thở dài, lui người ngồi trên ghế sofa, nhìn cửa phòng ngủ vẫn khép chặt, không
dám tiến tới cũng càng không dám bỏ chạy ra ngoài.
Cô đã
hiểu lầm Mộc Duệ Thần, nếu giờ còn dám bỏ chạy, cô sợ lúc quay về…
Cô sờ
tay lên cổ, e dè thở ra.
Cạch!
Có
tiếng mở cửa. Tiếng bước chân lại gần, rồi đứng trước mặt cô.
Cô
ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt ôn hòa của Mộc Duệ Thần, cậu ta đang mỉm cười
với cô, lạnh nhạt lên tiếng:
“Hiện
giờ chị thấy chị nên làm gì?”
Cô vì
Chu Thế Dương mà tức giận với Mộc Duệ Thần, lại còn cãi nhau với cậu ta, tát
một cái tát nảy lửa, đạp lên chiếc khăn mặt mà cậu ta đưa cho cô, còn nói giữ
cậu lại là việc ngu xuẩn nhất thế gian.
Nhưng thật
ra, cô sai còn cậu ta đúng.
Tất cả
những gì cậu ta làm đều là vì muốn bảo vệ cô.
Ngải Ái
lấp lửng ôm gối, mặt tỏ vẻ đáng thương:
“Cậu…
Cậu muốn tôi làm gì?”