Ngải Ái
chợt nhận ra tại sao cô cảm thấy ấm áp và đã ngủ rất say, tại sao không ngửi
thấy mùi của ghế nệm bằng da mà là một mùi hương rất khác, tại sao mình ngồi trên
ghế nệm mà lại ngủ khá thoải mái…
Là bởi
vì cô đã dựa vào người Mộc Duệ Thần mà ngủ từ lúc nào…
“Mới
tới!”. Mộc Duệ Thần trả lời, một tay ôm eo cô, một tay vuốt ve mái tóc dài mượt
mà. “Em ngủ cả ngày à?”
“Ừm!”.
Cô gật đầu, vẫn nằm trên đùi anh, quay mặt híp mắt nhìn lên. “Ở trong khách sạn
chán quá chẳng biết làm gì nên tôi ngủ”.
“Khách
sạn này có khá nhiều tụ điểm vui chơi”. Anh nói tiếp. “Đáng lẽ em phải nói… Do
không có tôi nên em không muốn làm gì”.
Ngải Ái
chớp chớp mi mắt, chống tay ngồi dậy:
“Làm gì
có. Tôi vốn là người tẻ nhạt và rỗi hơi, cậu biết từ trước rồi đấy thôi”.
Thấy cô
rục rịch ngồi dậy, anh mỉm cười cởi áo khoác vắt lên thành ghế. Cô ngồi cạnh
anh, mũi ngửi được mùi rượu từ người anh, mở miệng trách:
“Con
nít con nôi không được uống rượu!”
“Con
nít?”
Mộc Duệ
Thần nhỏ giọng lặp lại, với anh đây là mấy chữ mà anh ghét nhất. “Em dám gọi
tôi như thế một lần nữa xem”.
“Chỉ có
con nít mới thích uy hiếp người khác và cậu cũng thế”. Ngải Ái liếc mắt. “Mười
tám tuổi thì vẫn là con nít. Con nít mới không cho người ta nói”. Tính tình trẻ
con kiêm kỳ cục hết sức, không biết kìm chế.
“Tôi
tại sao phải uy hiếp em trong khi em không xứng đáng để được tôi uy hiếp”. Mộc
Duệ Thần hơi mỉm cười. “Con nít. Được. Em thích gọi tôi như vậy tôi cũng chẳng
có lý do gì để la em. Tuy nhiên, đêm nay tôi sẽ chứng minh cho em thấy tôi có
con nít như em nói không”.
Ngải Ái
mặt đờ đẫn, định đứng dậy. “Để tôi đi bật điện”.
Pặc!
Cổ tay
cô bị nắm lấy, sau đó cả bàn tay nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Tay anh rất to
và ấm nóng.
“Đừng
bật. Chút nữa lại phải tắt. Phiền phức”.
Giọng
nói của anh vừa điềm tĩnh vừa từ tốn:
“Hay em
thích chúng ta ở trong sáng?”
Nhiệt
độ truyền từ lòng bàn tay Mộc Duệ Thần đi vào trong da thịt cô sau đó nhanh chóng
lan tỏa khắp cả cơ thể đến chân cũng nóng rực cả lên. Ngải Ái hiểu anh đang nói
về chuyện gì, nhẹ nhàng đặt tay lên trên bàn tay to đang nắm cổ tay cô:
“Cậu…
vội vàng làm gì… Chẳng phải còn… cả một đêm sao? Tôi cũng không chạy trốn
được”.
“Ừm”.
Mắt anh sáng lấp lánh. “Sau đó thì sao?”
“Sau
đó… Sau đó…”. Cô bặm môi. “Tôi có món quà tặng cho cậu? Cậu có muốn xem không?”
Mộc Duệ
Thần ngẩn người rồi buông tay cô ra:
“Được!”
Ngải Ái
hít vào một cái thật sâu để bình ổn trái tim đang đập dữ dội, bật đèn, đẩy tới
chiếc bánh kem đẹp mắt rồi ngượng ngùng đứng đằng sau, băn khoăn lo lắng chỉ
ngón tay vào chiếc bánh:
“Cái
này… cho cậu”.
Chùm
đèn chiếu ánh sáng chói lóa xuống chiếc bánh và gương mặt cô. Vẻ đẹp của cô kết
hợp với chiếc bánh ngọt ngào như một liều thuốc mê tỏa ra từ người cô.
Mộc Duệ
Thần thở ra, bắt đầu thấy hơi thở mình rối loạn.
“Tôi
cắt bánh kem nhé!”. Ngải Ái nhìn mặt anh gấp gáp, vội cầm dao lên hai tay run
run. “Sinh nhật lúc nào cũng ăn bánh kem…”
Anh
nhìn cô bận rộn, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm.
“Ui
trời!”. Cô ré lên, mặt méo xệch. “Cắt lệch rồi!”
Mộc Duệ
Thần bước lại phía sau lưng, ôm cô từng đằng sau, cầm bàn tay đang cầm dao của
cô, nhẹ giọng nói:
“Ngốc,
có mỗi việc đơn giản mà cũng không làm được”.
Ngải Ái
tức tối:
“Đáng
lý ra cậu phải là người cắt bánh mới đúng”.
“Ừm!”
Chiếc
bánh sau đó được cắt ra thành nhiều miếng, có lớp kem dính lên trên lưỡi dao.
Mộc Duệ Thần quăng dao qua một bên ôm eo Ngải Ái:
“Cắt
xong rồi đó!”
Cả
người Ngải Ái cứng đờ, tim đập càng lúc càng nhanh. Cảm giác được dục vọng cứng
như sắt của anh đang đâm phía sau cô, đầu óc chợt nổ tung trống rỗng.
Tay anh
vuốt ve làn da mịn màn của cô qua lớp quần áo, phả hơi thở nóng rực vào mặt cô:
“Bé
con…”
Mộc Duệ
Thần khẽ gọi cô, giọng nói đầy ham muốn. Ngải Ái muốn ngăn chặn hành động tiếp
theo của anh thì cả người đã bị anh quay một trăm tám mươi độ, ôm vào ngực.
Anh vùi
đầu vào giữa cổ cô bắt đầu nhấp nháp từng centimet làn da trắng nõn, để lại dấu
màu đỏ như dán mác.
Ngải Ái
trong cơn hoảng loạn, bị anh cắn đến xây xẩm mặt mày, bủn rủn hai chân.
“Đừng…
Không được…”
“Lần
này cũng muốn tìm một cái cớ nào đó sao”. Anh ngước mắt lên, ánh mắt như muốn
rực lửa. “Cho dù em có lấy cớ gì cũng vô dụng, không biết à?”
Mình đã
đồng ý rồi thì không thể từ chối được nữa.
Ngải Ái
quá hiểu điều đó, vươn tay ôm hông Mộc Duệ Thần.
“Tôi
biết và tôi cũng không từ chối cậu. Nhưng đây là món quà của tôi, cậu mới chỉ
cắt thôi, còn nhìn cũng chưa thèm nhìn, tôi thấy hơi buồn…”
Mộc Duệ
Thần chợt dừng lại nhưng sau đó những ngón tay bắt đầu luồn vào áo cô vuốt ve
làn da mịn màng ám chỉ không muốn dập lửa.
“Ăn một
miếng thôi nhé, được chứ?”. Cô bám lấy anh, nhìn vào mắt anh khẩn khoản. “Tôi
sẽ đút cho cậu”.
Anh im
lặng một lúc rồi buông cô ra, ngầm đồng ý. Ngải Ái hít vào thật sâu. Hôm nay cô
giấu thuốc ngủ sâu bên trong bánh. Cô cầm thìa xúc một miếng rồi cho vào
miệng.
Sau đó
cô quay người, nhón chân hôn lên môi Mộc Duệ Thần , đẩy miếng bánh vào trong
miệng anh…để cho hương vị ngọt ngào của bánh kem và thuốc ngủ hòa tan trong nụ
hôn của cả hai… Tan biến…