Mưa lớn
nhanh chóng bao trùm cả thành phố xa hoa trụy lạc, người đi đường càng lúc càng
vắng, chỉ còn chiếc xe ô tô lao vút trên đường như muốn chạy đua với thời gian.
Những
cơn mưa lớn chỉ bất chợt mới trút xuống thành phố New York, Mộc Dịch Triệt thấy
bất mãn, anh đã tính toán chưa thật sự kỹ lưỡng, bỏ qua yếu tố thời tiết, kết
quả là máy bay không thể cất cánh.
Bấm số,
Mộc Dịch Triệt ra lệnh với đầu dây bên kia.
“Hôm
nay không được. Tạm thời thủ tiêu”.
Anh
muốn lái xe suốt đêm đưa cô tới một thành phố khác để tạm lánh.
Đầu dây
bên kia im lặng hồi lâu không lên tiếng, Mộc Dịch Triệt thấy lạ liền nói:
“Trước
tiên cứ vậy đã. Khi nào cần tôi sẽ liên lạc”.
Đang
định ngắt cuộc gọi thì bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn quen thuộc.
“Mộc
thiếu gia, mưa gió bão bùng và khuya thế này, cậu còn muốn đi đâu, rất không an
toàn. Nếu cậu xảy ra chuyện ở Mỹ, phụ thân cậu tới đây chấn vấn thì thật đáng
ngại”.
Mộc
Dịch Triệt dừng tay, nhăn trán:
“Mộc
Giản?”. Vậy là chính họ ra lệnh máy bay không được phép cất cánh.
“Mộc
thiếu gia lúc nhỏ thường gọi ta là chú Giản, sao giờ lại gọi ta xa lạ vậy”. Vẫn
là giọng nói khàn khàn ôn tồn của Mộc Giản. “Mộc Giản, tôi khuyên cậu nên sớm
đưa người quay lại…”
“Nếu
như tôi không đồng ý?”
“Không
đồng ý cũng có thể được. Tất cả sẽ đúng như cậu mong muốn”. Mộc Giản cười cười.
“Có điều, cậu chủ nhờ tôi chuyển lời tới cậu, ha ha, lúc lái xe lưu ý nhìn ra
đằng sau”.
Mộc
Dịch Triệt biến đổi sắc mặt, nhìn gương chiếu hậu thấy có cả chục chiếc ô tô
màu đen đang đuổi theo phía sau như những hồn ma đáng sợ.
“Đồ cáo
già!”
Mộc
Dịch Triệt rủa thầm, khởi động xe, chiếc xe điên cuồng lao như bay.
Chỉ với
ít phút gọi điện, Mộc Giản đã nhanh chóng dò ra được vị trí của anh. Anh đã
quên mất một điều rằng, thế lực anh phải đối đầu không chỉ có một mình Mộc Duệ
Thần mà cả Mộc gia.
Những
người trong Mộc gia đều sống tới từng đấy tuổi và tất cả đều là cáo già!
Mẹ
kiếp. Anh đã quá bất cẩn.
*************
Chiếc
xe lao nhanh tron mưa gió, kỹ thuật lái xe của anh luôn luôn tốt, nhanh, ổn
định và lúc nào cũng có thể bỏ xa bất kỳ ai.
Những
chiếc xe ô tô màu đen liều lĩnh đuổi theo đằng sau, dùng tất cả công suất để có
thể bắt kịp tốc độ Mộc Dịch Triệt, vì nếu quay về tay trắng họ không biết sẽ
phải đối mặt với loại hình phạt nào của cậu chủ.
Mộc gia
không bao giờ nuôi cơm không ai!
Trời
mưa tầm tã, không thể nhìn rõ được con đường trước mặt nhưng không ai dám giảm
tốc độ cho dù đó chỉ là một giây.
Hàng
dài xe thể thao màu đen cách chiếc xe màu bạc không xa nhưng vẫn không cách nào
có thể đuổi kịp.
Mộc
Dịch Triệt nhìn chằm chằm về phía trước, tập trung lái xe với tốc độ ổn định,
làm sao để những người kia không đuổi kịp nhưng cũng không thể lái quá nhanh
khiến người nằm phía sau bị thương.
Lúc
này, những chiếc xe đen bất ngờ tách thành hai hàng vòng qua hai bên thân chiếc
xe thể thao màu bạc để bọc lót cho nhau nhằm làm giảm tốc độ của chiếc xe khi
đến gần ga xe lửa.
Trước
mặt xuất hiện ngã tư, ánh mắt Mộc Dịch Triệt lóe sáng lạnh lẽo
“Tốt,
tôi sẽ chơi với các người một trò chơi”.
Nhìn
qua hai bên thấy hàng xe vẫn đang dàn đội hình như hai gọng kìm buộc anh phải
giảm tốc độ.
Anh
cười lạnh, tay anh di chuyển rất nhanh, tăng tốc vọt lên trước, phanh lại, nhấn
chân ga, đổi hướng, quay vòng xe…
Trong
nháy mắt, chiếc xe nhìn như muốn lao thẳng về phía trước lại đột ngột phanh
lại, lợi dụng khe hở quay đầu xe một trăm tám mươi độ lao nhanh về hướng khác.
Tiếng
lớp xe ma sát với mặt đường vang lên những tiếng rít bén nhọn, hết đường này
tới đường khác, cứ như giết người không kịp trở tay.
Màn
trình diễn ngoạn mục trôi qua!
Mộc
Dịch Triệt huýt sáo, thấy phía trước mấy là một đống hỗn độn bởi những chiếc xe
mất phương hướng, có những chiếc đụng vào nhau dẫn đến hỏng hóc.
Những
chiếc xe đột ngột chuyển hướng nhưng đã muộn, vì căn bản không thể đọ lại tốc
độ lái xe của Mộc Dịch Triệt.
Trốn
thoát thuận lợi.
Mộc
Dịch Triệt không giảm tốc độ, nhếch môi mỉm cười.
Vì anh
nhìn trong gương thấy một cô gái đang chép chép miệng ngủ say như một con heo
nhỏ, miệng phát ra những tiếng ngọt ngào vô nghĩa…
“Ừm…
Ngon lắm… Ăn ngon lắm…”
Nụ cười
chợt trở nên gượng gạo, Mộc Dịch Triệt, thở dài nhìn Ngải Ái trong gương:
“Bé
con, anh vì bé mà vào sinh ra tử, sao bé vẫn ngủ ngon được đến thế…”
Chờ khi
cô tỉnh dậy nhất định phải hỏi xem cô mơ được ăn gì đến nỗi chảy nước miếng
nhễu đầy chiếc xe quý báu của anh.
“Không
được nhiều lời, lần sau tớ muốn ăn cá kho tàu, cậu phải làm cho tớ ăn… măm
măm…”
Ngải Ái
lại thì thầm, nở nụ cười.
Mộc
Dịch Triệt lắc đầu:
“Tôi
chịu thua em luôn rồi. Sao em biết món cá kho tàu là sở trường của Mộc thiếu
gia anh?”
*************
Đến khi
tiếng động cơ xe đuổi theo càng lúc càng xa, Mộc Dịch Triệt mới giảm tốc độ.
Mưa bắt
đầu tạnh dần, anh nhìn đồng hồ. Màn truy đuổi ráo riết vừa nãy chỉ quá có mười
phút.
Lộ
trình phía trước sẽ tới ra khỏi thành phố, Mộc Dịch Triệt nghĩ ngợi trước hết
phải nghĩ cách đánh thức bé con dậy, vì trên xe anh một mình cô đơn thế này
chẳng phải quá chán sao?
Đang
định dừng xe bế bé con lên ghế trước thì điện thoại anh đổ chuông điếc tai.
Vẫn là
Mộc Giản.
“Mộc
thiếu gia”. Cũng vẫn là giọng nói khàn khàn của lão ta.
Anh
khinh thường nói:
“Ông
thấy thế nào. Lộ trình của tôi đang rất suôn sẻ. Chắc chú Giản đang đắn đo xem
có nên cho dừng đoàn xe đuổi theo tôi phải không. Chú đừng tiếp tục thể hiện
lòng yêu mến của chú đối với tôi”.
“Chỉ e
phải để Mộc thiếu gia thất vọng”.
“Hừ!”.
Mộc Dịch Triệt hừ lanh. “Chú Giản ở bên Mộc Duệ Thần nhiều năm cũng đã nhiễm
thói xấu của nó rồi”.
“Không
còn cách nào khác thưa Mộc thiếu gia. Vị tiểu thư trên xe ngài là người của cậu
chủ không lẽ chỉ cần cậu muốn là có thể ngẫu nhiên đưa người đi?”
“Cô bé
chẳng qua chỉ là một nô lệ sao?”. Mắt Mộc Duệ Thần lóe sáng. “Tôi thấy, hình
như không phải vậy”.