Năm năm sau…
Anh
chống tay gối đầu nằm trên giường lơ đẹp những lời cô vừa nói:
“Được
phục vụ tôi đêm nay. Cô thấy sao?”
“Sao
cơ?”. Cô thất xá thần kinh. “Phục… phục vụ?”
“Ừ!”.
Mộc Duệ Thần thò tay vào trong mép váy của cô vuốt ve da thịt mềm mại, ánh mắt
đen lóe ra tia dục vọng. “Tôi muốn nói cho cô biết. Ái Ái. Có chống cự cũng vô
ích”.
“Không!”.
Cô phải xin cậu ta tha cho cô, không thì cô sẽ mất đời con gái. Điều đó là
không thể được.
“Không
được!”. Ngải Ái bắt kịp bàn tay đang định cởi quần lót của mình, hét lên.
“Tôi đã
nói rồi. Cô không được chống cự”. Mộc Duệ Thần ra lệnh.
Mặt
Ngải Ái lúc đỏ lúc trắng bệt. Cô quyết mở đường máu thoát thân. Ngải Ái vò đầu.
“Vì…
vì…”.
Cúi đầu
nhìn xuống thấy Mộc Duệ Thần đang cởi áo sơ mi và chiếc váy ngắn của cô ra,
cười như không cười, nhìn chằm chằm bộ đồ lót màu hồng.
“Tôi-là-mẹ-cậu-đấy!!!!!!”
Mặt
Mộc Duệ Thần hiện lên nhiều cảm xúc khó hiểu, anh đưa tay áp má cô.
Cô đưa
mắt nhìn cậu. Cậu ta không còn là cậu nhóc có gương mặt baby như hồi cách đây
năm năm mà cao to đẹp trai với mái tóc nâu bồng bềnh, đôi mắt đen lạnh băng,
mũi cao nam tính và đôi môi nhạt màu kiêu ngạo. Đẹp mạnh mẽ!
Cô nhìn
Mộc Duệ Thần vừa quen thuộc vừa xa lạ, ngực phập phồng vì sợ, thở dốc.
“Cô
cũng thích tôi ha?”. Mộc Duệ Thần cúi đầu, thì thầm. “Thái độ của cô lúc
này… có nghĩa là… bé con, mấy năm nay, cô rất nhớ tôi phải không?”
“Cậu
nói gì vậy… nhớ…”. Cô xích qua một bên. “Dĩ nhiên là không hề… Tôi nhớ cậu làm
gì?”
Anh
nhướng mày, một tay giữ eo cô, một tay nâng cằm cô lên:
“Cô dám
nói không có. Sau năm năm tôi thấy cô cũng to gan hơn đấy!”
Năm
năm. Đúng là đã năm năm trôi qua rồi.
Cách
nói năng của cậu ta vẫn không thay đổi có khi còn kiêu ngạo và ngang tàng hơn
trước, có khả năng khiến người khác phải khuất phục.
Ánh mắt
cậu ta sâu thẳm, cô không cách nào có thể biết được cậu ta đang nghĩ gì. Năm
năm trước cũng thế và năm năm sau vẫn vậy. Hoặc cũng có thể nói rằng cô không
hiểu được con người của Mộc Duệ Thần.
Ngải Ái
kinh ngạc:
“Mộc
Duệ Thần… Cậu lại muốn nhảy vào cuộc sống tôi ư?”
Mộc Duệ
Thần không tức giận cũng không hung dữ muốn bắt nạt cô như trước đây mà chỉ mỉm
cười, dịu dàng trả lời với thái độ khá bình tĩnh:
“Không
phải nhảy vào cuộc sống cô mà tôi muốn cả đời cô sau này phải có tôi”.