“Mộc
Dịch Triệt, chết đi”.
Keng
keng keng.
Tiếng
đao kiếm keng keng được Thanh Dạ giương tới sát rạt.
Mộc
Dịch Triệt đổ mồ hôi, đưa tay ngăn lại. “Thanh Dạ, cô bình tĩnh lại đi”.
“Anh là
đồ mắc dịch, dám hôn tôi… tôi tôi tôi không thể nào bình tỉnh được…”
Thanh
Dạ dường như đã sắp phát điên, nghĩ đến cảnh vừa nãy môi kề môi với Mộc Dịch
Triệt tim cô đập bình bịch như sắp nhảy ra ngoài, mặt đỏ ửng, nóng ran, không
bình tĩnh được.
Tên
đáng ghét Mộc DịchTriệt! Tên Mộc Dịch Triệt lòng dạ củ cải dồi lợn! Tên này dám
hôn môi mình khi mà đã hôn quá nhiều gái… Nghĩ thế, Thanh Dạ tức giận, rút súng
từ chân ra nhắm thẳng vào trái tim của Mộc Dịch Triệt. “Lần này, nhất định tôi
sẽ không bắn trượt!”.
Mộc
Dịch Triệt thấy cô đưa súng lên, đứng im tại chỗ, nhìn cô bằng vẻ mặt nghiêm
túc. “Đó là…”
Ngón
tay Thanh Dạ dừng lại, bối rối nói: “Sao anh không bỏ chạy, anh đừng nên dừng
lại”. Không chạy, cô bắn trúng thì thế nào! Súng cô có cự ly không thể chệch
được. Mộc Dịch Triệt là đồ ngốc, muốn chết ư?
“Đó là
súng của tôi”. Mộc Dịch Triệt chỉ chỉ vũ khí trong tay Thanh Dạ, “Là khẩu súng
đầu tiên tôi cho cô, sao cô vẫn còn giữ…”
“Không
phải!” Cô đỏ mặt , “Không phải súng của anh…”
“Thanh
Dạ”, không biết anh đã đi tới cạnh cô từ lúc nào, nắm tay cô, linh hoạt đoạt
lấy khẩu súng và nhìn thấy bên trên có chữ M, là biệt hiệu của anh.
“Cô giữ
lại vì mê tôi phải không?”. Mộc Dịch Triệt cười đểu, “Ồ, Tiểu Dạ yêu thầm
tôi?”
Thanh
Dạ nghiêng đầu không nói gì.
Mộc
Dịch Triệt thuận tay tháo đồng hồ đeo tay của Thanh Dạ, ném xuống đất, nổ súng,
một phát bắn nát chiếc đồng hồ, sau đó ném luôn khẩu súng xuống biển.
“Anh
làm gì đấy! Đó là đồ của tôi…”
Hai mắt
Thanh Dạ ửng đỏ. “Mộc Dịch Triệt, sao anh lại ném đồ của tôi… Đó là thứ duy
nhất…. Á…”
Mộc
Dịch Triệt thề, đây là nụ hôn dịu dàng mê đắm nhất của anh trên đời này,
anh sợ làm cô bé đồ đệ sợ.
Thanh
Dạ bủn rủn cả người, trong người có cảm giác vô cùng kỳ quái, hoảng hốt không
dám nhìn vào Mộc Dịch Triệt…
“Không
thể bình tình được nên tôi đã giúp cô rồi đấy, đã thấy khá hơn chưa?”
Thanh
Dạ không ngừng thở dốc, ôm ngực không nói gì, bây giờ cô đang dựa vào ngực anh…
“Hóa ra
chiêu này có tác dụng với Tiểu Dạ, yên tâm đi, kỹ thuật hôn của tôi cao siêu
lắm, khi nào cô không thể bình tĩnh tôi sẽ đến giúp cô…”
Kỹ
thuật hôn cao siêu lắm!
Mặt
Thanh Dạ đen thui, hai tay nắm chặt lại…
“Đồ đệ
ngoan nào”. Mộc Dịch Triệt vẫn tỏ ra khá bình tĩnh, vui vẻ. “Sư phụ luôn bận
tâm một chuyện, ngực của con size 32E đúng không, chắc mẫn cảm lắm đây…”
Đồ…
“Sao
thế?”. Mộc Dịch Triệt thấy mặt cô biến sắc, lùi lại.
“Mộc-Dịch-Triệt!
Đi-xuống-địa-ngục-đi”.
“Bình
tĩnh, đừng xúc động…”
“Lần
này, tôi muốn anh xuống gặp Diêm vương!”
…
( Mạc
Mặc: vòng đi vòng lại hai người, biểu Thiếu gia thật vất vả! )