Ngải Ái vừa lau máu vừa nghĩ. Người ta thường nói ở hiền gặp lành, khi mình
giúp đỡ người khác liệu có gặp nhiều may mắn không? Thằng nhóc này tuy nói
chuyện hung ác nhưng nhìn cũng khá chững chạc.
Quay đầu nhìn chiếc áo đắt tiền bị cậu nhóc cắt tả tơi và đống vỏ thuốc lẫn
trong mớ băng gác, cô ngồi thừ ra…
Haizzz. Không biết thằng nhóc đó có biết ơn mình không nữa.
Đi vào trong phòng ngủ, Ngải Ái chăm chú nhìn thằng nhóc đang nhắm mắt ngủ
kia. Mái tóc đen phủ lên cả hai mắt, gương mặt đẹp trai lạnh lùng, bên dưới sống
mũi cao là đôi môi mím chặt, cặp lông mày nhíu lại. Cũng có thể đây là thói quen
của cậu ta khi ngủ.
Đẹp trai, sáng sủa thế này mà lại là đầu gấu. Cô khẽ thở dài.
Lúc ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt hé mở nhìn mình, cô mở to miệng hỏi:
“Em dậy rồi à?”
“Chị đã nhìn tôi rất lâu”. Đôi mắt sâu thẳm kia dường như có khả năng nhìn
thấu lòng người. “Chị thấy bất mãn sao?”
“Đâu, đâu có đâu”. Ngải Ái líu cả lưỡi, cười gượng gạo. “Chị thì có gì mà bất
mãn chứ”.
“Mắt liếc trái liếc phải, giọng nói mất tự nhiên, cười ra mặt nhưng chân tay
lại run rẩy. Chị đang nói dối”.
Sax.
Hình như do Ngải Ái cô ở hiền nên mới được ông trời tặng cho một bản sao của
Kudo Shinichi!