“Tôi
hơi đói!”.
Mộc Duệ
Thần trả lời, vẫn không buông cô ra. “Nhưng tôi vẫn muốn ôm chị!”
“À ha…
Cậu ôm mẹ cậu thế này sao mẹ đi làm cơm được hả. Cậu cũng nói cậu đói mà.
Ngoang, buông mẹ ra đi?”
Hai má
cô đã nóng bừng cả lên cứ như bị lửa thiêu, trái tim đập lỗi nhịp nhưng vẫn cố
làm ra vẻ thản nhiên:
“Nghe
lời mẹ… Đói bụng phải không… Đau dạ dày nếu nhịn đói đấy!”.
“Ha
ha!”. Mộc Duệ Thần phì cười. “Chị coi tôi là trẻ con à?”
Cậu vốn
là trẻ con. Ngải Ái lắc đầu:
“Không
phải, không phải. Cậu trong lòng tôi là nam tử hán, trên cả nam tử hán. Mẹ tôi
hồi trước cũng hay nói với tôi như thế mà… hic”. Đó là trước khi tôi mười tuổi…
“Đó là
vị chị quá ngốc, không giống với tôi”. Cậu bế bổng cô từ ghế sofa lên.
Rồi ôm
cô để lên trên đùi, dang hai tay ôm eo cô.
“Bé
con, chị thật gầy, nhẹ tênh”. Cậu cười nhạo cô, vòng tay thật chặt, cô cũng
không chống cự, dựa vào vai cậu.
Cô lười
chống trả, chỉ còn biết nằm sấp trên người cậu.
“Kệ cậu
muốn nói gì thì nói. Chừng nào hết thích ôm tôi thì nói với tôi để tôi đi nấu
cơm”.
“Ừ!”
Cậu trả
lời, vuốt ve làn da mịn màn.
Lại còn
ừ được. Ngải Ái thở dài. Mà thôi, cậu ta thích trò ôm người khác thì cứ để cậu
ta chơi. Trẻ con mà, chơi một lúc thế nào cũng mệt.
Cậu vùi
đầu vào cổ cô, hít lấy hương thơm ngát, lòng càng thêm rối loạn.
“Bé
con, chị thơm quá. Tôi muốn ăn chị”.
Mộc Duệ
Thần nói xong, Ngải Ái rùng mình.
“Ăn,
ăn… tôi?”. Cô ngồi thẳng dậy đẩy cậu ra. “Không được, cậu không được nói như
thế? Cậu có biết ý cậu là gì không hả?”
“Có ý
gì?”. Cậu ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi.
“À…
à…”. Cô gãi đầu. “Con trai và con gái thích nhau mới làm chuyện đó được…”
Cô rất
am hiểu pháp luật, tuyệt đối không thể phạm pháp… [Vâng! Cô mà làm chuyện gì đó
là cô… bị đứng trước vành móng ngựa].
“Chuyện
đó là chuyện gì?”
Ngải Ái
muốn té ngửa. Thằng nhóc này chẳng phải rất thông minh uyên bác sao, tự dưng
lại không ngại học hỏi người dốt hơn mình thế này?
“À, chờ
khi nào cậu trưởng thành rồi tôi sẽ nói cho cậu biết”.
“Ừ…!”.
Cậu nặng nề trả lời, nhìn cô. “Lớn tới chừng nào có thể làm cái chuyện mà cô
nói?”
“Trưởng
thành í… Sặc,… ít nhất… ít nhất cũng mười tám tuổi”. Ôi trời, nên nhớ cho cô là
con gái, đi thảo luận vấn đề nhạy cảm úp úp mở mở với một thằng nhóc với tư thế
mờ ám này… Chậc chậc…
Con à,
con làm mẹ hoang mang quá!
“Năm
năm!”. [Nhóc lại còn tính nữa… ]
“Chị đã
nói như vậy…. Tôi nghe chị… Năm năm sau tôi cùng chị làm!”