Dịu Dàng Yêu Em

Chương 6: Chương 6: TÔI KHÔNG PHẢI NHÀ VĂN




Trong bệnh viện lớp lớp người, Ngải Ái đưa Mộc Duệ Thần đi khám, bị bác sĩ hỏi tới tấp vì sao thằng nhóc lại bị thương. Một Duệ Thần không nói gì, chỉ có mình Ngải Ái đứng nói ba xàm ba lá.

Bác sĩ: “Tại sao lại bị thương?”

Ngải Ái: “Do đao đấy ạ”.

Bác sĩ: “Vết đao? Không giống lắm”.

Ngải Ái: “À, không. Ý cháu không phải là vết đao mà là kiếm đấy chú”.

Bác sĩ: “Kiếm hả? Mà kiếm gì mới được?”

Ngải Ái: “Dạ, kiếm. Đó là một loại vũ khí [Vừa nói vừa khoa tay múa chân]. Có lẽ thế ạ… Do em cháu đánh nhau nên mới bị đâm”.

Bác sĩ: “Không cụ thể hơn được sao?”

Giải thích như thế này mà còn chưa đủ cụ thể chi tiết à?

Bác sĩ: “Cháu không cần hấp tấp. Nãy giờ cháu nói lộn xộn quá chú chẳng hiểu gì hết. Chú cần biết chính xác sao em trai của cháu lại bị thương và bị cái gì đâm phải. Cháu cố nhớ lại đi, nói cụ thể rõ ràng xem nào. Em cháu tuy bây giờ không có bất kỳ nguy hiểm gì tới tính mạng nhưng chúng ta vẫn nên thận trọng. Chú không muốn chẩn đoán sai”.

Lương y như từ mẫu. Sao không khám vết thương mà lại hỏi han đủ chuyên thế này?

Ngải Ái: “Chú, hay là chú cho em cháu nhập viện trước được không ạ. Biết là không nguy hiểm gì tới tính mạng nhưng vết thương của nó sâu lắm, do…”

Chú à, chú đừng hỏi nữa. Cháu đâu phải nhà văn mà chú đòi phải kể cụ thể chi tiết.

Bác sĩ gật gật đầu: “Ừ, cháu đưa em tới khoa ngoại rồi quay lại sau nhé”.

Ngải Ái: “Dạ, cháu cảm ơn chú”.

Miệng cười toe dẫn Mộc Duệ Thần ra ngoài, Ngải Ải mới thở dài cái thượt.

Lại khám nữa rồi. Túi tiền của mình sắp xẹp đến nơi.

Thổi phù bay tóc mái, cô chợt nghe tiếng cười ha ha bên cạnh. Cô quay sang, thấy thằng nhóc nãy giờ im ru cứ đứng cười khan.

Thằng nhóc vừa cười vừa chọc quê cô.

“Em trai á? Chị không biết tên tôi sao không hỏi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.