Ngải Ái
giật mình.
“Cậu
chưa ngủ hả?”
Mộc Duệ
Thần đưa mắt nhìn cô, giọng có chút không kiên nhẫn:
“Chị đè
lên tay của tôi”.
“Thì
cậu cứ rút tay ra”.
Nhìn
cô, Mộc Duệ Thần muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ngải Ái
nhích nhích người, giọng nói không lớn nhưng lại khá rõ ràng:
“Chiếc
giường này hai chúng ta ngủ thì quá nhỏ. Tốt nhất tôi ra kia ngủ”.
“Hãy
ngủ với tôi”. Mộc Duệ Thần nói lớn. “Không cho phép chị ra ngoài kia”.
Ngải Ái
quay đầu nhìn Mộc Duệ Thần:
“Chật
chội quá…”
“Vô
ích”.
Cậu
buông lỏng tay đang nắm cổ tay trái của Ngải Ái.
“Cậu
cũng có chút lương tâm đấy. Sau này không được bạo lực như thế nữa”. Ngải Ái
cúi đầu nói với Mộc Duệ Thần rồi ngả người nằm xuống. “Được thôi! Tôi ngủ với
cậu”.
Sau khi
cô nằm xuống rồi, cả hai cũng không nói gì với nhau nữa.
“A!”.
Ngải Ái chợt vỗ tay bốp một cái. “Hay là… tại cậu sợ ma nên muốn tôi ngủ với
cậu?”
“Hừ!
Chị nghĩ khả năng đó có thể có à?”
Mộc Duệ
Thần mở choàng mắt, ánh mắt sắc bén như báo hiệu giờ tử sắp đến, bất cứ lúc nào
cũng có thể ăn cô không còn một mảnh.
“Không…
không có!”. Trên đời này người giám hộ vô dụng nhất và không có uy nghiêm nhất
chính là cô.
“Này!”
“Gọi
tôi là mẹ!”
“Cái
gì?”
Đột
nhiên cô thấy cổ tay ấp áp cũng hơi hơi tê tê, ngứa ngứa do dù sao cũng đang bị
sưng.
Ngải Ái
run rẩy:
“Sao…
sao lại làm thế?”
Mộc Duệ
Thần… đang… vuốt ve cổ tay cô.
Trong
chốc lát, cậu dịu dàng hỏi:
“Đau
lắm ư?”
“Ừ!”.
Ngải Ái gật gật đầu. “Tôi… tôi sợ đau lắm”.
Mộc Duệ
Thần cầm cổ tay cô lên, đưa tới trước mặt, im lặng một lúc.
Cậu chỉ
siết nhẹ một cái như gãi ngứa không ngờ lại làm cho cổ tay cô sưng phù thế này,
còn thấy rất đau.
“Sợ đau
sao còn vật lộn với tôi?”. Cô biết thừa cậu sẽ làm gì nếu cô cứ khiêu khích
cậu.
“Vì… vì
tôi cũng có sức mạnh”. Ngải Ái nghẹn giọng đầy uất ức. “So với con mèo bệnh”.