“Cô là
người rất quan trọng với cậu chủ, tôi không hề muốn trói cô lại”. Chú Giản bình
tĩnh trả lời. “Nhưng đây là ý của cậu chủ… Tôi đã theo cậu chủ suốt mười tám
năm nay và chưa bao giờ cãi lời cậu chủ”.
Hai
người bước vào trong thang máy, chú Giản nhấn nút cung kính đứng cạnh Ngải Ái.
“Mặc dù
trước tới giờ cậu chủ muốn trừng phạt ai là làm ngay nhưng hôm nay lại là ngoại
lệ. Xem ra Ngải tiểu thư rất đặc biệt với cậu chủ”.
Bất
giác Ngải Ái chỉ muốn cô không có bất kỳ liên quan gì tới Mộc Duệ Thần.
“Chú
ơi!”
“Ngải
tiểu thư có chuyện gì đều có thể sai bảo tôi như Thiếu gia”.
“Chú
Giản! Đây là đâu? Là nhà của Mộc Duệ Thần à? Có xa sân bay không?”
“Đây là
vùng núi thuộc sở hữu của Mộc thị, cũng có thể xem như của cậu chủ. Từ đây lái
xe đến sân bay mất 2 tiếng 40 phút. Nếu Ngải tiểu thư muốn ra khỏi đây có thể
xin phép cậu chủ, đi bằng máy bay riêng của Mộc gia sẽ nhanh hơn”.
Đúng
như cô nghĩ, gia sản nhà Mộc Duệ Thần không hề tầm thường chút nào. Ngải Ái há
miệng kinh ngạc:
“Mộc
thị… Có phải tập đoàn đứng thứ ba thế giới về kinh doanh khách sạn nhà hàng,
sòng bài?”
“Đúng
thế!”. Chú Giản điềm đạm trả lời. “Và cậu chủ là người thừa kế duy nhất của Mộc
thị!”. [Siêu giàu, tỷ phú… Nếu được làm việc cho thằng nhóc cũng được trả không
ít đâu]
Con
trai của cô tương lai sẽ là một trong những tỷ phú giàu nhất thế giới.
Môi
Ngải Ái run run:
“Không
thể tưởng tượng được. Tôi đang nằm mơ lạc vào thế giới của tiểu thuyết chăng?
Đây không phải hiện thực. Cho dù có trong tiểu thuyết đi chăng nữa, các tác giả
cũng không viết quá lên như thế này…”
“Ngải
tiểu thư, Mộc thị là một gia tộc tồn tại xuyên suốt năm trăm năm nay, cho đến
bây giờ vẫn có những quy củ rất nghiêm ngặt. Cái thái độ thiếu lịch sự của cô
cô nên sửa lại nếu không sau này cô sẽ phải gánh chịu hậu quả”.
Chú
Giản nói xong vừa lúc thang máy mở “đing”. Ông đi trước dẫn đường đưa cô tới
trước một căn phòng có cánh cửa ra vào to đùng. Khu này sang trọng với những
chùm đen pha lê thật lớn, ngay cả tay nắm cửa cũng được sơn vàng lấp lánh.
Cửa mở
ra một căn phòng đẹp rực rỡ lớn gấp ba lần phòng ở của cô, trong phòng buông
rèm màu hồng nhạt, trên cửa sổ có những lọ hoa bách hợp trắng, còn chiếc giường
thì khỏi nói, to như giường của công chúa ở trên lại treo những chiếc chuông
gió nghe rất vui tai.
“Cậu
chủ vì tiểu thư mà chuẩn bị căn phòng này. Cậu chủ nói cô thích màu hồng nhạt
nên sai người trang hoàng căn phòng này. Tiểu thư hài lòng chứ?”
Ngải Ái
đứng ngẩn ra một lúc rồi véo đùi một cái:
“Đây…
Đây là… biểu hiện rõ rệt của tham nhũng!”
Cô chân
này đá chân kia bước vào căn phòng màu hồng, chợt có cảm giác tất cả như ảo
ảnh.
“Tôi có
phải trẻ con đâu là đi thích những thứ này?”. Ngải Ái mạnh miệng nói. “À ha,
hóa ra Mộc Duệ Thần cũng chỉ là một thằng nhóc đáng chết, ngây thơ quá đi mất”.
“Vâng,
ngày mai tôi sẽ nói lại với cậu chủ rằng cô không thích và đổi ngay. Ngải tiểu
thư, chúc tiểu thư ngủ ngon”.
“Khoan,
khoan đã! Đổi đi thì thật là lãng phí, mà lãng phí thì không phải là hành vi
tốt. Tôi là người lớn, không muốn làm người dân phẫn nộ. À, mấy đồ này mua mất
khối tiền, tốn bao nhiêu là tiền lương của công nhân đấy!”
“Tốt!
Vậy tôi sẽ báo cáo với cậu chủ là Ngải tiểu thư rất thích món quà này”.
Chú
Giảm mỉm cười rồi quay người đi, sau đó như sực nhớ ra chuyện gì, ông quay lại.
“Ngải
tiểu thư, phòng cậu chủ trên phòng này một tầng, trong phòng có cầu thang để lên
trên. Cậu chủ có dặn, nếu có chuyện cần gặp cậu chủ, cô có thể lên trên đó bất
cứ lúc nào”.
“Có
người nổi tiếng mới đi tìm cậu ta!”. Cô khịt mũi. “Rất cảm ơn chú Giản, trễ như
thế này còn làm phiền chú. Chúc chú ngủ ngon”.
Chú
Giản đi rồi, Ngải Ái bay ngay tới giường, ngã ập xuống.
Êm quá!
Cảm giác cứ như đang được những sợi bông mát xa, bay lơ lững trên những đám
mây… Vừa mềm mại vừa thơm phức… Woa! Giống như ước mơ hồi nhỏ khi nghe chuyện
cổ tích.
Cô say
sưa tận hưởng một lát rồi nhảy xuống giường lục lọi xung quanh tìm điện thoại.
Lúc bị
Mộc Duệ Thần sai người bắt cóc, cô chỉ cầm theo phiếu ăn, chùm chìa khóa nhà
ngoài mấy thứ đó ra một xu cũng không có. Di động thì bị Mộc Duệ Thần tịch thu
từ hồi nào. Cứ thế này mà trở về còn khó hơn bắc thang lên trời.
Cách
duy nhất là xin trợ giúp.
Sau một
hồi lật trái lật phải, cô ngồi bệt xuống thảm thở dài.
Đây mà
là thế kỷ 21 ư? Phòng ốc gì ngay cả chiếc điện thoại cố định cũng không có?
Cô thở
hắt ra đầy tức tối, sau đó chống tay ngồi suy nghĩ cách trốn ra khỏi đây.
*************
Một đêm
mơ màng. Lúc Ngải mở mắt ra, nhìn thấy Mộc Duệ Thần đang tập trung vào chiếc
laptop. Anh ngồi một bên, dựa lưng vào đầu giườn, những ngón tay gõ bàn phím
như bay.
Không
liếc nhìn cô, anh mở to mắt, dừng tay lại:
“Dậy
rồi à?”
Cô dụi
mắt, lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn người ngồi bên giường sửng sốt hỏi:
“Hôm
nay thứ mấy?… Muốn đến trường… Ai đấy? Sao lại ngồi trên giường của tôi?… Đây
là đâu?”
“Hôm
nay thứ tư. Cô không cần đi học. Tôi là người đàn ông của cô – Mộc Duệ Thần
ngồi trên giường này làm việc và đây là biệt thự của tôi. Tôi cho cô hai mươi
phút để rửa mặt thay quần áo sau đó xuống dưới ăn sáng với tôi”.
Anh
giải thích mà mặt không chút thay đổi, tay gõ bàn phím càng lúc càng nhanh. Vừa
nói xong cũng là lúc đánh xong chữ cuối cùng.
Bộp!
Gập
latop, anh đứng dậy nhìn cô vẫn còn đang ngái ngủ.
“Dậy
đi!”
Ngải Ái
dần tỉnh táo, nhớ lại tất cả mọi chuyện mình đã trải qua, tự nhiên thấy ớn
lạnh, rồi mở to mắt.
Cô lề
mề bò ra khỏi giường, ngáp dài đi về phía trước.
“Cô đi
đâu thế?”. Mộc Duệ Thần nhìn lưng cô nói. “Đi nhầm đường rồi!”
“À…
ha!”. Cô ngu ngơ gật đầu, sau đó cả người ngã khuỵu xuống ghế nệm, ôm con kitty
to đùng. “Không đi học, ngủ tiếp thôi!”
“Bé
con!”
Mộc Duệ
Thần không biết lúc nào đã đi tới đứng sau lưng, một tay giữ sau cổ, nhấc bổng
cô lên dễ dàng.
“Đừng
giả bộ mất trí nhớ. Cái đầu ngốc nghếch của cô đang nghĩ gì tôi đều biết hết”.
Ngải Ái
hét lên, hai chân vẫy đạp như đang đạp nước.
Lực ở
tay anh làm đau cổ cô sau cùng truyền tới hai chân.
“Đau…
chết mất!”
Anh đặt
cô nằm xuống ghế nệm. Mặt cô đỏ lên vì đau, quay sang giận dữ quát:
“Mộc
Duệ Thần, cậu mà còn dám bắt nạt tôi, tôi sẽ không để cho cậu được yên”.
“Tốt
thôi!”. Anh cười vui vẻ. “Nghe cô nói không muốn rời xa tôi như vậy tôi thấy
rất vui”.
Như một
chú thú cưng đáng yêu, Ngải Ái mở to mắt nhìn Mộc Duệ Thần, ngay khi anh giơ
tay ra, cô liền chộp lấy cắn một phát lên mu bàn tay.
Hai
chiếc răng nanh cắn thật mạnh cứ như đang dùng toàn bộ sức vóc của hai mươi mấy
năm bồi bổ để thể hiện cơn giận vô hạn của cô lúc này.
Cô nhìn
Mộc Duệ Thần, trán anh càng lúc càng nhăn nhó và hai hàng lông mày nhíu chặt…
Sau
cùng, anh nở một nụ cười ác độc:
“Tốt
lắm, cũng không tệ. Chờ khi nào cô thả miệng cô ra, tôi sẽ cho cô biết hai chữ
‘hối hận’ viết như thế nào?”
Ngải Ái
làm lơ, thở ra hơi, tiếp tục cắn tay anh, hai mắt mở to nhìn anh bằng ánh mắt
giận dữ cao độ.
Nhiệt
độ trong người dần nóng lên cứ như có một con kiến đang gặm nhấm trái tim anh.
Nóng và ngứa.
Anh
nhìn chằm chằm vào cô nàng đang cắn mình, miệng cong lên mỉm cười. Nếu như
trước đây cô là một cô gái ngốc nghếch tính tình yếu đuối có thể khiến anh thấy
thương hại và muốn cô là người con gái của anh. Nhưng bây giờ, nhìn cô ngang
bướng như một con ngựa hoang và chính điều này làm anh càng hứng thú. Anh muốn
cho “bé con” của anh hiểu được thế nào là – bản tính thích chinh phục của đàn
ông.
Qua kẽ
răng, Ngải Ái nếm nếm được vị tanh liền nhìn xuống nhận ra tay anh bị cô cắn
tới mức sứt da chảy máu.
Cô thả
miệng ra nhìn dấu răng rõ ràng từng chiếc một và còn có cả màu đỏ tươi của máu.
Cô ôm
chặt thú bông hellokitty, che giữa hai người, đưa đôi mắt sáng và trong veo
quyết không nhận thua về phía Mộc Duệ Thần.
“Cậu
đừng có tưởng tôi sẽ để cậu dễ dàng bắt nạt tôi như trước đây. Cậu nhầm to rồi.
Tôi năm nay hai mươi mấy tuổi rồi đấy, chẳng lẽ lại không đấu lại một thằng
nhóc diễn viên tuổi hả?”
Thằng
nhóc diễn viên?
Đây là
từ cấm kỵ mà Mộc Duệ Thần ghét nhất. Kể từ lúc chú Giản nói cho cậu biết người
con gái của cậu lớn tuổi hơn cậu thì những từ dạng như thế chính là điểm huyệt
của cậu. [Không hiểu lắm…]
“Cô dám
nói một lần nữa xem?”
“Xưa
rồi nhóc, đúng là nhóc cao và mạnh hơn tôi, lại giống như trước đây thích dùng
bạo lực để giải quyết vấn đề. Nhưng tôi nói cho nhóc biết, trẻ con thì vẫn là
trẻ con, sao bao năm mà vẫn không lớn được chút nào thế hả? Ha ha! Cậu có biết
thế nào mới được gọi là “man” không? Mới có mười mấy tuổi đầu mà đòi làm đàn
ông!”
Ngải Ái
càng nói càng lớn tiếng, mạnh miệng là thế nhưng trong lòng lại sớm đổ mồ hôi
lạnh giọt giọt.
Chúa
ơi! Miệng con bị hư rồi. Nói nhiệt tình quá mức, sao không dừng lại được thế
này. Thằng nhóc này không phải là người bình thường, chắc chắn nó sẽ quăng con
xuống biển cho cá ăn.
“Cậu
trong lòng tôi mãi mãi chỉ là một đứa con nít, không phải con tôi thì cũng là
em trai. Em trai à, em trai định là người đàn ông của tôi ư? Mơ đi. Không có
khả năng đó đâu. Cậu cứ nhốt tôi đi, không cho tôi trở về đi… Chẳng sao cả, vì
tôi sẽ vẫn nghĩ cậu quá trẻ con và ngây thơ!”
Nói mỏi
cả miệng, cuối cùng cũng tắt đài được rồi.
Ngải Ái
thở hộc hộc, vẻ mặt hết sức khó coi, trong đó ba phần vì tức, hai phần vì nãy
giờ kích động, năm phần còn lại là vì sợ Mộc Duệ Thần.
Mặt anh
càng lúc càng đen thui, có thể ví như “Bao công tái thế” được rồi đấy.
Một lúc
lâu sau, anh lạnh lùng quay người đi, sải bước đi ra cửa.
Rầm!
Cánh
cửa to đùng được đóng lại rầm một cái chấn động cả phòng.
Ngải Ái
nhắm mắt, thở hắt ra, ngã lăn xuống đất…
“Tôi
thắng…”
Cô thì
thầm, đưa tay vuốt mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Thật ra cô đã rất sợ.
Kể từ
lúc đó, Mộc Duệ Thần biến mất. Điều này khiến Ngải Ái đi từ ngạc nhiên đến sợ
hãi, cô cần phải tìm cho được Mộc Duệ Thần cho hao tâm tổn trí thế nào cũng
phải tìm được cậu ta.
Tìm
được cậu ta rồi cô nhất định phải nói: Mộc Duệ Thần, Ngải Ái tôi từ giờ
trở đi tôi không có bất kỳ liên quan gì tới cậu, đề nghị cậu tránh xa tôi ra,
không được tìm tôi gây rối.
*************
“Cậu
chủ!”
Chú
Giản đứng trong phòng khách lo lắng hỏi:
“Cậu
chủ… Tay cậu bị thương, hãy để tôi băng bó cho cậu chủ…”
Choang!
Tiếng
đổ vỡ cắt ngang lời ông. Chú giản vội im bặt. Nhưng trong lòng lại thở dài. Đó
là chén cổ được làm bằng ngọc có giá trên trời. Từ lúc nãy tới giờ cậu chủ đã đập
bể tới cái thứ tám…
Mặt Mộc
Duệ Thần xám đi, nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ từ từ đứng lên.
“Chú
Giản, có người nói tôi rất ngây thơ, chú thấy sao?”
“Ngây
thơ ư? Làm gì có chuyện đó?”
Mộc
Giản thấy khó hiểu.
“Cậu
chủ từ nhỏ đã được học những kiến thức cao siêu nhất và trải qua đợt huấn luyện
nghiêm khắc, giờ hoàn toàn đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc công ty Mộc Thị ở New
York. Ông chủ cũng rất hài lòng về cậu, còn nói cậu chủ là niềm tự hào của Mộc
thị…”
Mộc Duệ
Thần im lặng lắng nghe, nhìn vết máu chảy dài trên tay, giọng nói khàn khàn.
“Vậy
thì sao? Tôi cũng chỉ mới sống trên đời này được mười bảy năm mười một tháng
hai mươi ba ngày…”
Mộc
Giản nhìn lưng cậu chủ, toát cả mồ hôi hột.
Theo
cậu chủ mười mấy năm nay, ông chưa bao giờ nhìn thấy cậu sầu não như lúc này,
trong giọng nói còn có vẻ oán hận…
Năm năm
trước, sau khi trở về, cậu chủ nguy hiểm như một quả bom không ai dám giẫm lên,
nếu ai đó không cẩn thận làm sai chuyện gì nhất định sẽ bị cậu chủ trừng phạt.
Chẳng
hạn như vị giáo sư ở Harvard kia, năm cậu chủ mười lăm tuổi luôn miệng khen
ngợi nào là tuyệt vời, xuất chúng, nếu cậu chủ không phải là người thừa kế của
Mộc thị thì ông ta rất muốn được cùng nghiên cứu thí nghiệm và huyên thuyên
đáng tiếng, thật sự đáng tiếc cho một thiên tài nhỏ tuổi… Thiên tài thì không
sai nhưng hai chữ “nhỏ tuổi” là hai chữ mà cậu chủ cực kỳ ghét. Thế là vị giáo
sư đó chẳng những được tăng tiền lương mà còn bị cậu chủ đuổi ra ngoài.
Lương
một tháng khi làm việc trong Mộc thị bằng tiền lương của một nhân viên bình
thường làm việc trong vài năm khiến nhiều người ước ao, nên bị đuổi đi như thế
thật đáng tiếc.
Do đó…
Ông thường im lặng… Không dám nói gì… Càng ngày càng già đi… Vì ông không muốn
bị cậu chủ đuổi đi…