Cho dù
đã từng biết hung thủ giết ba cô gái kia chính là Mộc Dịch Triệt nhưng khi nhìn
thấy anh ta cô lại không hề hoảng sợ hay lo lắng. Bởi vì người khiến cô có thể
sợ hãi nhỏ tuổi hơn cô, cậu ta chỉ mới mười tám tuổi – Mộc Duệ Thần… Cô rất sợ
cậu ta… Vì dường như cậu ta có thể nắm giữ được mạng sống của cô và cũng có thể
giết chết cô bất cứ lúc nào.
Suy
nghĩ vẩn vơ một lúc, cô thấy buồn ngủ, thế là nằm úp xuống bàn ngủ khò.
*************
Máy bay
vừa hạ cánh, người đàn ông mặc vest bước xuống khỏi máy bay, đi ra khỏi sân bay
rồi nhìn đồng hồ nói:
“Đã xác
định được phương hướng. Chuẩn bị trực thăng tốc độ nhanh nhất đuổi theo chiếc
xe lửa TK3368”.
“Vâng,
thưa cậu chủ”.
Anh
bước nhanh vào trong trực thăng vừa đáp xuống ngồi xuống ghế. Bên cạnh người
điều khiển dùng vận tốc tối đa đuổi theo mục tiêu đã xác định.
Mộc Duệ
Thần nhếch môi mỉm cười, ánh mắt anh lạnh lẽo, giơ tay nhìn đồng hồ.
Rất
đúng giờ.
*************
Không
biết Ngải Ái đã ngủ bao lâu, chỉ biết rằng càng ngủ càng thấy lạnh, và tim càng
đập thình thịch.
Lúc mở
mắt ra nhìn trời sáng bảnh mắt ngoài cửa sổ, chợt cứng đờ cả người.
Một hơi
thở thơm mát quen thuộc xộc vào mũi. Cô quay sang, tim như muốn rớt ra ngoài,
cảm giác như đang bị rơi xuống địa ngục.
Chính
là cậu ta – Mộc Duệ Thần.
Mộc Duệ
Thần ngồi cạnh cô, mặt anh lạnh băng, hai tay gõ bàn phím như bay, vẻ mặt khá
tập trung, khó có thể làm phiền.
Ngải Ái
chợt nhận ra cả toa xe vắng tanh, chỉ có cô và Mộc Duệ Thần.
Trong
không khí chỉ có tiếng đánh máy và tiếng hít thở không thông của cô.
Trời
ơi… Có phải cô đang nằm mơ không…
“Tiếc
cho em, không phải em đang nằm mơ đâu”. Giọng nói lạnh lẽo cắt đứt dòng suy
nghĩ của cô. Mộc Duệ Thần dừng tay, quay mặt sang.
Ngải Ái
gục đầu xuống bàn. Tại sao cô nghĩ gì cậu ta cũng đều biết thế này?
Có một
sự thật hiển nhiên, cô vĩnh viễn không thể nào có thể bỏ trốn được?
Mộc Duệ
Thần nhìn cô chăm chú như nhìn tù nhân, kiêu ngạo nói:
“Bé
con, em muốn đi đâu?”
Ngải Ái
càng cúi thấp đầu không dám hé răng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn
anh.
Anh vươn
tay nắm cằm cô:
“Trả
lời tôi đi”.
Cằm bị
ngón tay lạnh lẽo của anh đụng vào khiến cô run rẩy:
“Tôi…”
Mộc Duệ
Thần ghé sát vào cô, lạnh lùng nhìn con mồi, giọng nói vừa như tức giận vừa như
khàn đi vì dục vọng:
“Đúng
năm ngày như đã hẹn”.
Anh
nâng mạnh cằm cô lên. Ngải Ái đau quá rơi nước mắt:
“Đau…
Buông tôi ra…”
“Nếu
không làm em đau thì làm sao em có thể nhớ ra?”. Mộc Duệ Thần nở nụ cười trên
môi. “Có phải do em thấy tôi quá nuông chiều em nên em mới bướng bỉnh như thế
này?”