Trong
cuộc chiến giữa hai phe, không đao kiếm, không vũ khí đạn dược mà chỉ là hai
người để trần vật lộn…
Trong
không khí hỗn loạn, Mộc Thận đứng trong đám đông đến cả nghìn người, cười lạnh.
“Duệ Thần, cháu thực sự muốn trở mặt với ông nội? Cháu là cháu ngoan của ông
mà”.
“Nếu
ông sợ đánh không lại”. Mộc Duệ Thần cười nhạt, thái độ tự tin. “Ông có thể
chịu thua”.
“Được,
lúc này rồi cháu mày vẫn còn ngoan cố được, đúng tính cách của ta, nhưng…”. Mộc
Thận nhìn Ngải Ái, cau màu. “Cháu bị tiêm thuốc thoái hóa xương sụn vẫn chưa có
thuốc giả, ta e rằng cháu sẽ phải chết trong tay ta”.
“Đừng
nói nhiều, vô ích thôi”.
Mộc Duệ
Thần cởi áo khoác, vén ống tay áo. “Bắt đầu đi”.
Ngải Ái
nghe thế, vội nắm tay Mộc Duệ Thần. “Mộc Duệ Thần, anh đừng đánh nhau, anh đang
bị thương, lại còn bị tiêm thuốc…”
“Bé
con, em cứ đứng đó chờ anh là được”. Mộc Duệ Thần mỉm cười với cô. “Anh không
sao, hãy tin anh”.
Nụ cười
của anh luôn có thể làm cho Ngải Ái tin tưởng anh bởi vì đó là nụ cười của sự
tự tin.
Nhưng
cô nhìn thấy vết thương trên ngực của anh đang rỉ máu.
“Không
– -! Không được!” Cô bướng bỉnh níu áo sơ mi. “Em sợ…”
“Tiểu
thư Ngải”, Mộc Giản thấy vậy, bước tới nói với cô, “Khi cậu chủ thi đấu, sẽ
không có ai ra tay, và còn, chỉ cần cậu chủ thắng được chủ tịch sẽ là người có
quyền lực cao nhất, không ai được ngăn cản”.
Trong
lúc Ngải Ái ngập ngừng, Mộc Duệ Thần gỡ tay cô ra, bước đi thật nhanh.
Tuy Mộc
Thận đã cao tuổi nhưng xem ra ông ta vẫn còn rất khỏe, thấy ông ta cởi áo, cơ
bụng sau múi xuất hiện.
Mộc
Thận đi trước những ánh mắt sùng bái của mọi người, cứ thế mà tiến lên trong
khi Mộc Duệ Thần bước đi bình tĩnh, tuy cả người anh cũng toác ra sát khí và
không khí lạnh lẽo tuy nhiên vẫn không thể bằng được Mộc Thận.
Đôi mắt
đằng đằng sự giẫn dữ, cơ thể cường tráng đó. Nhưng không làm Mộc Duệ Thần nao núng
và sợ hãi.
Anh sửa
lại ống tay áo, nhếch môi cười một cái, nụ cười ẩn chứa những tia áp bức vô
hình trong dáng dấp của một thủ lĩnh thực thụ.
Mộc
Thận giơ chân lên đá một cái, Mộc Duệ Thần híp mắt khéo léo né được, bắt được
cánh tay của Mộc Thân ghì chặt lấy, sau đó nhấc chân đá xoáy vào ngực nhưng Mộc
Thận không có vẻ gì là đau giống như đang được gãi ngứa vậy, vẻ mặt khinh bỉ.
“Cháu
trai, lực tác động quá kém”. Mộc Thận tung đòn vun vút, cú đấm này có thể khiến
người khác tan xương.
Nhưng
Mộc Duệ Thần đã né được.
“Phòng
thủ tốt”. Mộc Thận cười lạnh. “Nhưng cứ phòng thủ không tấn công muốn thắng ta,
sẽ khó đấy”.
Mộc Duệ
Thần thở dốc.
Thuốc
thoái hóa xương sụn đã tiêm vào người anh được nhiều ngày và mới uống một liều
rất nhỏ thuốc giải, khi vận động thuốc độc sẽ phát huy tát dụng khiến động tác
của anh trở nên chậm chạp… khó mà…
“Khó à,
chưa thử sao biết”.
Mộc
Thận cau có, hiếm có người dám nói chuyện với ông ta bằng thái độ đó, thái độ
khinh thường này làm cơn giận của ông ta càng bốc lên ngùn ngụt.
Ông ta
nhướng mày. “Tao sẽ không để cho mày yên”
Bốp
bốp.
Những
đòn mạnh liên tiếp được tung ra trúng vào cây dừa cao chót vót, cây dừa ngay
sau đó đổ ầm xuống.
Mộc Duệ
Thần vẫn tránh được.
Mộc
Thận giận dữ, “Ra đòn đi”
Mộc Duệ
Thần mỉm cười, mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nhẩm tính thời gian, khi kim đồng hồ
chỉ vào số giờ, tất cả các loa phát thanh trên đảo đều phát ra một giọng nam
quen thuộc. “Chủ tịch và cậu chủ đối đầu, xem ra ngày tàn của Mộc gia đã đến
rồi”.
Gương
mặt Mộc Thận biến sắc, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh. “Mộc Tung”.
Ngải Ái
quang sang hỏi Mộc Giản. “Chú ơi, ai vậy ạ?”
“Một
cán bộ cao cấp trong Mộc gia”. Mộc Giản lên tiếng. “Đó là giám đốc chi nhánh
của Mộc gia tại Nhật và cũng là cha của thiếu gia Mộc Dịch Triệt, Mộc Tụng đã
bị chủ tịch ban lệnh không cho phép được đặt chân lên đảo dù chỉ là nửa bước”.
“Tại
sao”
“Mộc
Tụng có mối thù sâu sắc với chủ tịch, ngoài việc thiếu gia Mộc Dịch Triệt rời
khỏi Mộc gia, còn có chuyện con gái yêu của Mộc Tụng bị bắt vào sở nghiên cứu…
Hai năm nay Mộc Tụng không có liên lạc gì với phía chủ tịch, không hiểu sao hôm
nay lại xuất hiện…”
Ngải Ái
cười khổ, “Lại là sở nghiên cứu đó, nơi đó đã hại quá nhiều người”.
“Đó là
nơi di một tay Thang giáo sư sáng lập, đó cũng là người sáng nay đột
nhiên mất tích không biết đã bị ai bắt đi”.
Ngải Ái
hốt hoảng, lẳng lặn trả lời. “Cháu nghĩ, cháu biết người đàn ông họ Thanh đó…”
“Anh
họ, anh nghĩ tôi đột nhập vào đảo? Đáng tiếc, tôi không có trên đảo, tôi chỉ
gọi đến để báo cho anh họ biết, cả hòn đảo này sắp bị phá tan, ta được người
của Bắc Minh gia tiết lộ thông tin mọi nơi trên đảo đều đã được cài bom. Anh
họ, tôi đây việc gì phải hận anh, có người muốn giết anh đấy, vui thật, tôi
cũng muốn tham gia. Những chuyện anh làm nhiều năm nay rất quá đáng. Chỉ còn
nửa tiếng đồng hồ, à không… là 20 phút… Mọi người cứ ở trên đảo mà đợi đi, rồi
cũng sẽ bị nổ tan xác”.
“Mày là
người của Mộc gia lại bắt tay với Bắc Minh gia”.
Mộc
Thận gào lên, cầm điện thoại. “Gọi cho Mộc Tụng, bắt hắn phải khai ra nơi cài
bom, nhanh chóng đi tìm rồi gỡ hết cho ta”.
Không
còn không khí của cuộc chiến nữa mà mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Nửa
tiếng để gỡ bỏ toàn bộ bom trên đảo, cơ bản không làm được.
Ngải Ái
nói. “Có nhiều người muốn hủy diệt hòn đảo đến vậy ạ”
“Ừ”.
Mộc Duệ
Thần không biết đã sửa lại áo từ lúc nào kéo cô đang ngồi dưới đất, cười nói.
“Chúng ta đi nào”.
“Mộc
Duệ Thần, lúc nãy anh đánh nhau có phải để kéo dài thời gian không?” Ngải Ái
khẳng định. “Anh biết đảo bị đặt bom từ trước? Anh chờ…”
“Thông
minh lắm”.
Anh
vuốt tóc cô. “Cách đánh người dã man như thế này anh không thích”.
“Chúng
mình có thể rời đảo bây giờ à?”. Ngải Ái quay đầu nhìn Mộc Thận đang tức giận.
“Ông ta sẽ bỏ qua cho chúng ta?”
“Không
thể rời đảo, tất cả đều phải ở lại.” Mộc Thận nghiêm giọng. “Ai dám rời khỏi
đảo, đừng có trách ta”.
Ngải Ái
đứng bên cạnh Mộc Duệ Thần cười. “Chủ tịch đang đùa phải không, ở lại đây chỉ
còn đường chết, có ngốc mới ở lại đây”.
Mộc
Thận đột ngột quay đầu lại, trừng mắt nhìn Ngải Ái. “Vậy giờ ta giết cô trước,
thế nào?”
“Dĩ
nhiên không được!”
Một
giọng nam vang lên từ xa, tất cả mọi người ngoái đầu nhìn người đang đi tới,
một tay cầm bản đồ, tay kia dắt theo Mộc Lị Vi đang bị trói.
“Cô ấy
là người nắm giữ mạng sống của tất cả các người, chỉ cần ai tới gần cô ấy,
không cần tới nửa tiếng, tất cả những quả bom sẽ phát nổ, dĩ nhiên cả hòn đảo,
bùm…” [Anh Mộc Dịch Triệt ~~~~~~~~~~~~~~~~~ Anh dễ thương quá đi, lúc nào là
lúc nào mà còn bỡn cợt ha ha ha ].
Nghe
Mộc Dịch Triệt nói như vậy, tất cả mọi người đều mặt đen thui như đất, nhất là
sau khi nghe anh nói “bùm”, liền rụt đầu.
Ngải Ái
ngẩn người nhìn Mộc Dịch Triệt. “Ý anh là gì?”
“Xem
trong túi áo em có gì?”. Mộc Dịch Triệt chỉ vào cô.
Ngải Ái
đút tay vào túi áo liền đụng vào một vật hình tròn, lấy ra, ngờ vực. “Cái gì
đây nhỉ?”
Mộc
Dịch Triệt không trả lời, đẩy Mộc Lị Vi cho Mộc Giản. “Chú Giản, giao lại cho
chú cô con gái cưng”.
Mộc
Giản vội vàng đỡ Mộc Lị Vi, mắng. “Con tới đây làm gì? Con còn muốn cha nói bao
nhiêu lần nữa thì con mới dừng mọi việc con làm với cậu chủ hả?”.
Mộc Lị
Vi mở trói, gào lên với Mộc Giản. “Cha à, con không làm gì xấu cả, con…”
“Đúng
như cô ấy nói, chủ Giản, lần này chúng ta phải cảm ơn cô ấy, đây là thứ mà cô
ấy đã đổ hết tâm huyết một ngày một đêm để làm ra, rất tiếc là tôi đã đánh cắp
được”.
Mộc
Dịch Triệt giơ tấm bản đồ trong tay lên, nhếch môi cười.
“Đồ
hèn, Mộc Dịch Triệt, đó là đồ của tôi”.
“Mộc Lị
Vi, do cô muốn dùng thứ này để đe dọa Một Duệ Thần, tiếc rằng,… Cô đã sai lầm”.