“Phải
tiến hành phẫu thuật”.
“Phẫu
thuật ạ?”
“Có một
mảnh kim loại trong vết thương, cần phải phẫu thuật để lấy nó ra, nếu không sẽ
để lại di chứng. Tuy nhiên cháu không cần lo lắng, giải phẫu đơn giản, nằm viện
một ngày là có thể xuất viện”.
Bác sĩ
từ tốn giải thích.
Hai
hàng lông mày của Ngải Ái nhíu chặt lại, ruột đau như cắt, do dẫn Mộc Duệ Thần
đi bệnh viện mà cô đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền. Mà số tiền này cô đã
phải dành dụm bao lâu nay. Đau lòng quá đi.
Quay
lại nhìn Mộc Duệ Thần đang ngồi trên chiếc ghế trắng cạnh cửa sổ, hai mắt lim
dim bị mái tóc đen nhanh che phủ, mặt mày tái nhợt.
Mới
nhìn thôi cô đã thấy đau lòng. Có nhiều đứa nhóc thật tội nghiệp.
“Dzạ!”.
Ngải Ái gật đầu, khẽ nói. “Em cháu bị thương nặng nên cháu cũng muốn cho nó
nhập viện ngay hôm nay, phòng trường hợp vết thương bị nặng hơn”.
“Tốt!
Trước khi phẫu thuật cháu gọi người lớn tới đây. Phải có người giám hộ ký tên”.
Nghe
bác sĩ nói cần có người giám hộ mà Ngải Ái giật cả mình. Cô chỉ là người lo
tiền thuốc men, đâu phải người giám hộ của thằng nhóc.
**************
“Không
có!”.
“Em nói
không có là sao?”
“Ở đây
tôi chỉ biết mình chị!”.
“Cha mẹ
em đâu?”
“Không
có!”
“Anh chị
em ruột?”
“Không
có!”
“Ông bà
nội ngoại?”
“Không
có”.
Mộc Duệ
Thần trả lời làm Ngải Ái muốn té ngửa. Thằng nhóc này vô gia cư!
Bỏ thì
vương mà thương thì tội.