Xoa xoa cái bụng no căng của mình, Hữu Bân phóng cái nhìn tiếc nuối chất chứa sự muộn màng cho các bé táo quyến rũ trên cây...
“Bao giờ muốn ăn sẽ có, về thôi.” - Hắn nheo nhéo cái má của cậu, ngăn không cho nhìn nữa.
“Tiếc hùi hụi, tiếc quá đi... Em biết những bé táo này đang cố tình câu dẫn em... Chúng nó muốn được em xâm phạm...”
Hắn đến phục cái tài ăn nói cộng với trí ảo tưởng phá đảo thế giới ảo của cậu.
Xoa xoa cái đầu nhỏ của Hữu Bân, Đẳng Tước khẽ thơm lên tóc.
“Bây giờ ngươi câu dẫn ta, ta có nên xâm phạm không?”
À rế?
Kẻ thức thời mới là một trang tuấn kiệt!
Vi Hữu Bân thi triển lăng ba vi bộ chạy bán sống bán chết.
Ngoái lại, vẫy vẫy tay gọi hắn.
____ _____ ______
Vừa mới trở về, Hữu Bân đến ngay phòng của Bạch Vi Dung.
Không thèm gõ, cứ thế mà mở cửa bước vào.
“Cộc!”
Bạch Vi Dung đánh rơi quả cầu pha lê xuống sàn....
Giương đôi mắt viên đạn nhìn cậu....
“Em tưởng Mèo ca pháp lực vô biên biết thừa em đang đến chứ?” - Phạm nhân đang cố gắng bào chữa cho tội trạng của mình.
Cầm lấy quả táo ngay trên bàn, Vi Dung nhằm ngay cái miệng lắm lời kia mà phi.
Hữu Bân phối hợp há miệng cạp luôn trái táo. Hihihi, táo em ngon quá là ngon!!
“Ta đang tập trung tinh thần, không có rảnh chơi với ngươi.”
Nhai nhai nhồm nhoàm táo, vừa ăn vừa nhìn giỏ táo đầy ự trên bàn... Lại là cái nhìn thèm khát... Hữu Bân tính nói đã bị Vi Dung chèn họng.
“Bê giỏ táo ra ngoài ăn hết rồi thì vào nói tiếp.”
Ngu gì không lấy!
Từng bước đi đến gần Táo-chan trở nên thận trọng, cứ đi một bước, Hữu Bân lại chú ý sắc thái của Vi Dung.
“Cầm nhanh rồi biến lẹ!” - Bị soi mói khiến Vi Dung phát bực!
Gì chứ! Cậu ta nghĩ ai cũng phàm ăn tục uống như cậu ta chắc!
Cười hì hì, Hữu Bân ái ngại vươn tay, ngay 1 giây sau dũng mãnh ghì chặt giỏ táo trong lòng, chạy vội ra ngoài.
Chưa gì đã gào ầm lên:“Sói ca, em mới ăn xin được giỏ táo nè!!! Giỏi chưa?“.
Cái miệng cậu ta cấu tạo từ cái gì mà ồn ào quá đi!
Cửa đã đóng. Vi Dung thả lỏng, lấy ra quả cầu pha lê khác.
Một lúc sau.
“Cạch.” - “Viuuuuu.” - “Rầm.”
Ba từ để diễn tả sự việc vừa diễn ra.
Hữu Bân đột ngột mở cửa - Ném tới một quả táo - Đóng cửa lại.
Vi Dung bắt lấy, nhìn quả táo có gắn thêm tờ giấy nhỏ.
[Mèo ca ăn ngoan ngoan, đây là qủa mọng nhất, đẹp nhất nên em cho anh đấy ≧﹏≦, để tối nói vậy.
P/s: Anh phải tin em, đây là quả mọng nhất! ]
Giật đi tờ giấy, ghé sát miệng, Vi Dung cạp một nhát, cười mỉm.
Nội tâm: CMN!!! MI CHO TA QUẢ BÉ NHẤT! XẤU NHẤT TRONG GIỎ THÌ CÓ!
_______ ________________ ____________________
Đúng như Hữu Bân nói, trời vừa ăn xong bữa tối một cái, cậu liền đập cửa phòng Mèo ca bùm bụp, ngoan ngoãn đứng canh sẵn ở cửa đợi mời vào.
“Lăn vào.”
Ngoan ngoãn lăn vào.
Bạch Vi Dung vẫn đang ngồi vắt vẻo bên khung cửa sổ, mái tóc vàng ngang vai cứ theo gió bay bay.
Không vòng vo khoai sọ, cậu vào thẳng đề.
“Anh biết Sói ca tầm 3 tháng nữa sẽ rời đi nên mới gia hạn cho em 3 tháng chứ gì?”
“Mi khôn lên nhiều rồi đấy, nghĩ xem, hắn mà ở đây, kè kè ngươi 24/24 thì có mà...”
“Xì, thế mà ai đó nói với em “Ta không phải người hẹp hòi...” hừ, có sẵn kế hoạch rồi còn ra vẻ... xì, xì.” - Hữu Bân nhếch môi khinh bỉ, này là coppy kiểu khinh bỉ của hắn.
Thật muốn vả cho cái má phính phính kia vài cái thử độ đàn hồi...
“Còn gì nữa không? Không còn gì thì té té đi.”
Len lén chôm một quả táo trong giỏ nhét vào túi quần.
Mèo ca tích trữ quá trời táo luôn!
......... Vi Dung không phải thằng mù, thừa biết cậu đang là cái hành vi dơ bẩn! Song, môi mím lại ngăn đi tiếng chửi rủa.
“Oàm, ngắn gọn, em không tự s---”
“Câm miệng! Ta đây không rảnh! Ngươi về đi!”
Chưa nói xong đã bị Vi Dung chặn đứng, Hữu Bân nghệt mặt ra, không hiểu một cái gì cả!
“Đi ra!”
Chưa đáp ứng đã bị Vi Dung phất tay thổi bay ra khỏi phòng.
Cậu dự sẽ là một trận đau tê tái tâm hồn nếu như không được hắn nhanh tay giữ lấy.
Hắn ném cho Vi Dung cái nhìn cảnh cáo, rồi sờ soạn cậu lên xuống kiểm tra một hồi không có thương tổn gì mới chịu đi.
Gió vẫn thổi, tóc Vi Dung vẫn bay.
Suýt nữa thì tiêu tùng.
Mà, không....
Vi Dung đi đến bên kệ sách, lục lọi một hồi.
_____ __________ _____
Hiện giờ cậu đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường, đối mặt với hắn đang đứng.
“Sói ca, sao thế?”
“Ngươi với con mèo kia nói với nhau chuyện gì?”
À.
Cậu hiểu cho hành động vừa nãy của Mèo ca rồi, là do cậu bất cẩn quá mà! Suýt nữa thì hỏng bét!
Chậc chậc, chậc chậc.
Ngó thấy đôi mày cậu nhăn lại, cứ mim mím môi rồi lại nhìn xuống sàn nhà. Hắn hiểu chuyện này hẳn có ẩn tình!
Đi đến gần hơn, Đẳng Tước dí sát mặt mình gần mặt cậu.
Đôi ngươi đen càng đen thêm.
Hắn đang tỏa ra sát khí mà!! Bức người quá thể!!
Hữu Bân run sợ lùi lùi ra sau, hắn lại tiến tới, lùi lùi tiếp, hắn lại tiến.
Cho đến khi bị dồn vào góc giường, không trốn đâu được thì mới chịu ngưng.
.... Chết tiệt! Cậu đang vô cùng bối rối! Lỡ kế hoạch phá sản thì sao!! Cậu sẽ hết đường về chứ sao!
Mà cò---
“Ngươi, thích con mèo già đó hả?”
Ngay lúc cấp bách! Cậu không được để lộ tin mật! Vì tình huynh đệ keo sơn! Vì nghĩ khí của đấng nam nhi!
“Không!! Em không biế.... À rế? Anh hỏi lại được không?”
Hắn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi:“Ngươi thích con mèo già đó hả?”
Không quá 2 giây, liền có câu trả lời:“Anh bị ngu hả?”
.... Mà chờ đã, chờ đã.
Sói ca, Sói ca nhà cậu đấy, Sói ca mặt than nhà cậu đang ghen sao?
Ghen đó sao?
Ghen đó!
Đẳng Tước ngẫm lại cũng thấy mình hỏi rõ ngu, vừa định lấy tay đỡ trán đã bị cậu kéo tới ôm chầm lấy.
“Huhuhu!!! Bé mông nồi nhà em biết ghen rồi!! Huhu bé mông nồi!!”
Hiện tại không giấy mực nào có thể tả hết nỗi niềm của bạn nhỏ Hữu Bân đâu các cháu ạ! Tạm thời thì các cháu cứ tưởng tượng là khi các cháu mua gói gà cay có giá 3000 đồng, đưa cho bà bán hàng 5000 đồng, thế mà được trả lại 3000 đồng đấy!
Đó! Lời được tận 1000 đồng cơ mà!!! Vậy là lại có thể mua thêm gói gà cay nữa! Xúc động không chứ nị!!!
Khụ... xin lỗi đã dẫn lạc hướng....
Mà các bạn nhỏ được trả thừa tiền nhớ phải trung thực nhắc người bán hàng nhé.
À thì cứ cho là Hữu Bân đang sung sướng, sung sướng, rất sung sướng với thu hoạch mới của mình đi.
“Bé mông nồi là cái gì?” - Hắn bắt lại cái tay đang đập bùm bụp lên lưng mình, nắm chặt lấy.
“Thì ý em là mặt anh như cái mông nồi ý!” - Hữu Bân sụt sịt nâng ngón tay gạt đi giọt lệ bên khóe mắt.
.... Cái lời giải thích như có như không của cậu, hắn đem đi vứt.
Chính là hắn nhận ra, hắn đang bị mắc virut.
Virut ngu ngốc của cậu, hắn đang bị bào mòn trí tuệ.... Không những thế, giờ mắc luôn cái kiểu ghen vớ vẩn rách việc kia nữa.....
“Huhuhu, em không tin được mà... Huhu Sói ca biết ghen, Sói ca lớn rồi... huhu.”
Nhìn nhìn Vi Hữu Bân đang cố tình làm khoa trương trước mặt mình, Đẳng Tước thấy nóng mặt, hắn áp hai tay lên má cậu, rồi keo kéo hai bên má ra.
“Ngươi cấm được ta à? Ghen thì sao?”
“Ì ứng ỏ anh êu em ất iều, hi hi...”
Chậc, giờ thì hai mang tai của hắn cũng thấy nóng lên rồi.
Buông tha cho đôi má cậu, hắn vươn lưỡi đi đến liêm liếm nhẹ đôi má hồng hồng, mềm mịn kia.
Hữu Bân thích thú cố tình nâng mặt cao hơn cho hắn tiện liếm. Khẽ thì thầm.
“Nhưng mà anh yên tâm! Mèo ca em thấy chỉ có thể làm thụ thôi! Mà thụ với thụ thì mần ăn cái gì! Anh đừng lo!!!”
....
“Hắt xì!” - Vi Dung xoa xoa cái mũi. Chép miệng một cái, thừa biết cái kẻ ăn hại kia đang nói xấu mình.
_______________