Tiếp tục ngày nữa trôi qua.
Vi Hữu Bân đem cặp mắt gấu mèo đến gặp Yên Vũ, há ngoác cái miệng, rồi lười biếng đưa tay lên vỗ vỗ như thổ dân.
Cô dạy em bài thể dục buổi sáng. Một, hai, ba, bốn hít thở, hít thở, hít thở.
Một: Tay giơ cao lên trời.
Hai: Tay ôm ngang bờ vai.
Ba: Tay song song trước ngực.
Bốn: Buông cả hai tay.
Một, hai, ba cứ hít thợ, hít thở, hít thợ,
“Ngài.... đã vận động xong chưa?” - Yên Vũ ái ngại nhìn cậu nãy giờ.
Gì mà... tập thể dục cứ như múa, vặn va vặn vẹo như con sâu đo! Nói thật lòng thì, rất ngứa mắt à nha!
Hữu Bân cười hì hì, đưa cho Yên Vũ sấp giấy.
Yên Vũ nhận lấy, hiểu đây là thư.
“Nhưng hoàng tử hiện tại cần chuyên tâm tu luyện, nhưng thứ này sẽ làm ngài ấy phân tâm...”
“Thì ta có bảo đưa ngay đâu, ngươi đợi bao giờ Sói ca hoàn thành hẵng đưa nhá. Nhớ lấy. Hoy đi đây. Baiii.” - Nói liền một mạch như vậy. Hữu Bân vẫy vẫy tay rồi chạy đi.
Bỗng lát sau cậu quay lại. Chắp hai tay, mắt sáng lung linh ánh vàng nhìn Yên Vũ... Điều đó làm Yên Vũ sởn cả da gà, gì chứ, cái này rơi vào mắt Yên Vũ hay bất cứ ai khác(Trừ Đẳng Tước) là nỗi ám ảnh đó....
Linh cảm mách bảo Yên Vũ nên bỏ chạy giữ lấy mạng! Vừa mới xoay gót đã bị cậu túm đai quần keo kéo....
Yên Vũ run rẩy quay lại... ÔI MẸ ƠI!! Cái thây ma!!! Hai má cậu hóp lại! Mắt đen thâm xì!! Môi cũng thâm!! Cái ánh mắt mới sáng rực có thể nào liền nhuốm màu u ám thế này!!
“Có.. có táo không Tích Chu? Lấy cho ông trái táo... Tích Chu à... Ông.. ông đói...i ....” - Cái chất giọng hấp hối...
Yên Vũ... bắt đầu sờ sợ cái con người tưởng vô hại nhưng vô cùng ăn hại này rồi....
Có lẽ hoàng tử yêu thích cái tên này chắc vì... tên này dị, khác người....
Ế mà... Tích Chu... là thằng vẹo nào?
_________ ___________ ___________ ____________ _______
Đẳng Tước trải qua hai ngày tu luyện các kiểu, giờ mệt lử, nằm bất động trên giường băng.
Lấy cánh tay gối đầu, hắn tự hỏi không biết giờ này con cún nhà hắn đang làm cái trò con bò gì, chắc là....
Biết đâu được, chắc là ngồi một xó vẽ vòng tròn, đếm kiến, nhìn lá thu rơi, ngẩn ngơ đá ống bơ...
Mường tượng ra cái cảnh ấy, hắn bất giác cười mỉm.
----- Lão sư bên cạnh ái ngại nhìn hoàng tử.
Đẳng Tước ho khan, nghiêng người đưa lưng cho lão già, hai tay vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo lại...
___ _____ ___________
Hai ngày nữa trôi qua, Hữu Bân đếm đủ mình đã ăn 69 trái táo đỏ mọng.
Ăn táo sống qua ngày cũng thật vi diệu, ăn mãi ăn hoài mà không ngán cơ.
“Nào! Đêm nay là đêm cuối! Giờ ăn thêm mấy quả nữa cho bõ hối hận!”
_____ ______
Cùng lúc đó, Đẳng Tước đang cầm lên trái táo đỏ mọng, xoay tròn một hồi. Ngồi miết cằm suy tư.
Cái trái táo này rất bình thường nha, mà sao cái kẻ ăn hại kia lại thích thế nhỉ?
Nhìn nhìn kĩ hơn, hắn nhận ra màu môi cậu giống hệt màu đỏ của trái táo này. Thích thú cạp cho một cái.
_____ ___________
Khi trời đã tối kịt, Hữu Bân cẩn thận đóng cửa phòng mình lại, lấy mũ đen trùm kín đầu, ung dung đi đến phòng Vi Dung.
____ ___________
Hắn giờ này mới được ăn cơm.
Vị cơm thật tầm thường, hắn chẳng có tí cảm xúc nào để cảm nhận cả. Cứ ăn lấp đầy bụng là chính.
“Chắc đang ăn táo thay cơm, bó tay.”
Lão sư không phải lần đầu gặp hoàng tử, tầm 2 năm trước khi lão đến dự tiệc hoàng gia, có gặp hoàng tử qua rồi.
Mặt cứ trơ ra, không rõ biểu tình.
Thế mà giờ cứ rảnh là bắt đầu suy tư, rồi cười cười.....
Hầy, bép xép nhiều không tốt.
Bỗng... hắn... gửi thấy mùi hương quen thuộc... còn ai khác! Là mùi của Hữu Bân! Không lẽ nhớ hắn quá nên mới đến thăm sao!
Mà, mùi này... rất nhẹ... không hẳn là của chính cậu tỏa ra.
Vội buông bát đũa xuống, hắn đi nhanh xuống tầng dưới.
“Yên Vũ, ngươi tới đây làm gì?”
Yên Vũ giật bắn!
“Thưa... thưa hoàng tử, thần đem đến chút đồ của ngài....” - Yên Vũ run lẩy bẩy.
“Thế sao?”
Toan gật đầu, Yên Vũ bỗng thấy hơi khó thở, cổ Yên Vũ đang bị hắn bóp, đạo lực không mấy mạnh, Yên Vũ có thể chống chả, nhưng chính là không dám.
“Mùi của Hữu Bân, ngươi lừa được khứu giác ta sao?”
“Loạt xoạt.” - Một xấp giấy rơi ra từ người Yên Vũ.
Đẳng Tước buông ra, đúng mùi Hữu Bân đến từ đây, cúi xuống nhặt lên.
“Này là...”
“Thưa, là ngài Hữu Bân gửi hoàng tử.. dặn bao giờ người hoàn thành việc tu luyện mới được... đưa...”
Nhặt đại một tờ trong sấp giấy, tay của hắn run run......
[Đây là tờ cuối..... Nơi này là thế giới cổ tích em lạc đến, tất cả đều ảo, chỉ riêng tình này em dành cho anh là thật. Và tên em cũng là tên thật. Em, là Vi Hữu Bân... Tạm biệt.]
Hắn đã định cho rằng đây là cậu giận dỗi rảnh ruồi bày ra trêu hắn.
Nhưng..... nhớ lại đoạn đối thoại hôm nọ của cậu với Vi Dung hắn đứng ngoài nghe được, Đẳng Tước bắt đầu có điểm nghi ngờ...
“Ngươi mang theo bùa không?”
“Dạ có. Ngài định d--”
“Đưa ta.” - Hắn giật phăng lá bùa trong tay Yên Vũ.
Yên Vũ mặt xanh mét, quỳ xuống.
“Không được! Ngài không thể dùng nó bây giờ! Với yêu lực hiện thời, ngài sử dụng nó rất nguy hiểm! Nếu ngài... ngài muốn trở về! Thì mai có....” - Chưa nói xong, đã thấy hắn dùng bùa dịch chuyển tức thời biến mất.
Yên Vũ hốt hoảng lên lầu kêu lão sư.
____ ______ _______
“Vào nhanh cái, ta đặt kết giới.”
Hữu Bân bước vào, Vi Dung liền dùng phép nâng quả cầu pha lê lên cao, quả cầu phát sáng tạo ra một kết giới bao quanh căn phòng.
“Làm vậy để làm gì?”
“Ngươi quên khả năng của khứu giác loài sói à? Không có chuẩn bị nào là dư thừa. Mà hôm nọ... Thôi, ngồi lên kia, chuẩn bị đi.”
____ _______ ____
Chốc lát hắn đã xuất hiện trong cung điện, hiện tại Nữ hoàng đã du lịch các kiểu nên cung điện toàn là lính canh, người hầu,....
Hắn không chần chừ lâu, chạy đến phòng Vi Dung.
Từ ngoài, hắn không cảm nhận được sự sống nào trong đó cả, cả mùi hương cũng không.
Tính đi qua thì... hắn bất giác vặn tay nắm, đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt hắn là Hữu Bân ngồi trên ghế, nhắm chặt mắt, miệng bịt giẻ... Sẽ giống như bị cưỡng ép nếu như hai tay cậu không bị trói, chỉ bám chặt vào thành ghế.
Ngồi đối diện là Vi Dung đang nhìn hắn, tuy nhiên vẻ mặt không hề lộ ra một tia bối rối, không có sự ngạc nhiên.
Bước thêm bước nữa, lập tức có một lực rất mạnh đẩy hắn lùi ra sau. Gượng dậy, bước tiếp lại phản ngược về sau!
Là kết giới của Miêu tộc!
“Đã nói không có sự chuẩn bị nào là dư thừa. Đẳng Tước, với sức của ngươi, giờ không qua nổi đâu. Ngoan ngoãn đứng nhìn, không thì lượn đi.”
Cái chữ “Đẳng Tước” đập vào tai khiến Hữu Bân giật mình, nhìn về phía cửa, thấy chính hắn đang khụy xuống, tay chống xuống sàn, khóe môi mang theo vệt máu đỏ tươi.
Tim cậu nhói lên.
Môi cậu mấp máy:
“Mèo ca, giết em nhanh đi...”
__